Tháng Ngày Tôi Ngụy Trang NPC Trong Trò Chơi Sinh Tồn

chương 166: ổ kiến

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Niên Thiên Hỉ, mặc dù Nhậm Dật Phi chưa từng gặp đối phương trong phó bản nhưng nếu bọn họ đều là ngụy trang giả, hắn luôn có cảm giác sớm muộn gì hai người cũng sẽ gặp nhau một lần rồi quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm Thành, cho đến khi phân rõ cao cấp.

Chỉ là không nghĩ đến, cốt truyện không đi theo suy nghĩ Nhậm Dật Phi.

Cuộc chiến thế kỷ giữa hai ngụy trang giả còn chưa bắt đầu liền vĩnh viễn đặt dấu chấm kết thúc.

“Tin tức chính xác?” Nhậm Dật Phi biết Salman có rất nhiều nguồn thông tin, nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn xác nhận.

“Chính xác, nghe nói đoàn đội chế tác video của anh ta đang muốn tìm em.”

Nhậm Dật Phi vươn tay vén tóc mái dài rũ xuống ra sau tai: Người mới chết mười phút, đoàn đội làm việc bao năm liền đi tìm nhà khác? Tốc độ tuyệt không thể khinh thường.

Nhưng mà nghĩ đến số một thập đại vừa bay màu một giờ, nhóm tình nhân của hắn lập tức sà vào vòng tay người mới ngay, Nhậm Dật Phi cũng hiểu được đôi chút.

Mọi người đều chỉ muốn sống sót mà thôi, giữa bọn họ vốn không có bao nhiêu tình thâm ý trọng.

Hắn hơi tiếc nuối, bởi vì chưa từng gặp Niên Thiên Hỉ trong phó bản nên Nhậm Dật Phi không biết phong cách ngụy trang của đối phương thế nào.

“Em không cần tiếc nuối, từ cách hành động chỉ dám nấp sau màn ngụy trang là có thể thấy Niên Thiên Hỉ biết mình không địch lại ai, anh ta sợ đối chiến. Niên Thiên Hỉ đã thua từ lâu rồi.” Dường như Salman ở bên kia biết Nhậm Dật Phi đang nghĩ gì, thần kỳ không khác nào đi guốc trong bụng hắn.

“Tôi thì tiếc nuối cái gì? Ngược lại anh xếp hạng khá cao đó, bộ không có cảm giác bầu bí thương nhau sao?” Nhậm Dật Phi gửi qua.

“Vẫn chưa theo đuổi được người mình thích nên không nỡ chết, cũng sẽ không chết.” Hai phút sau, mấy lời này xuất hiện trên màn hình.

“Anh…” Nhậm Dật Phi gõ chữ, hắn suy nghĩ một hồi rồi xóa từng chữ đi. Nhậm Dật Phi nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, cuối cùng nói sang chuyện khác: “Hình như bây giờ anh không nhìn thấy linh hồn tôi sáng lên nữa nhỉ?”

“Không có, tôi vẫn thấy linh hồn em mà, phát sáng giống hệt ngọn lửa là đằng khác. Nhưng mà tôi không đủ tin tưởng vào trực giác chính mình, kết quả bỏ lỡ em, lần sau sẽ không. Tình yêu.jpg.” Salman vừa cười vừa đáp lời.

Nhậm Dật Phi cũng khẽ cười một tiếng: “Già mồm, rõ ràng không hề nhận ra tôi.”

Sau khi được Salman nhắc nhở, Nhậm Dật Phi quyết định thay đổi cách suy diễn nhân vật.

Bởi vì ở trong nghệ sĩ mười mấy năm, phim điện ảnh chính là màn kịch số một mà hắn diễn, thế nên Nhậm Dật Phi vẫn theo thói quen suy diễn như trong phim điện ảnh. Đó là lấy ra một đặc điểm mấu chốt giữa vô vàn chi tiết có sẵn, sau đó làm nổi bật hình tượng nhân vật bằng cách nhấn mạnh đặc điểm này.

Phim điện ảnh chỉ dài tối đa hai tiếng, trong khi có rất nhiều nhân vật và người qua đường, vì vậy những tin tức xuất hiện đều là những tin tức có giá trị. Nhậm Dật Phi đã tập thành thói quen khi đóng vai ai đó, từng giây từng phút trôi qua đều là phân cảnh có nghĩa, hắn phải tận dụng mọi chi tiết đắt để hoàn thiện nhân vật.

Nhưng cuối cùng nó vô tình tạo nên vấn đề phía trước, nhân vật mà hắn sắm vai quá mức nổi bật và tỏa sáng.

Hiện tại sau khi điều chỉnh, trên người từng nhân vật mà Nhậm Dật Phi sắm vai đều sẽ có “cốt truyện không hiệu quả”, nhân vật cũng càng thêm chân thật.

Nơi cành cây cách đó không xa, Salman đang cầm màn hình trắng, tầm mắt lại nhìn về phía biển xanh ở cuối chân cánh đồng.

Hắn không hề để ý chuyện chính phủ muốn thanh trừng đám người chơi cấp cao, hay là chuyện phân chia thế lực sau khi mấy người Niên Thiên Hỉ mất mạng. Salman chỉ lo lắng một vấn đề duy nhất.

Nếu A Phi biết hắn đang ở trên mảnh đất mà em ấy mua, A Phi sẽ tức giận hay cực kỳ tức giận?

Cứ nghĩ đến hậu quả chuyện này, thân là người không biết đánh vần chữ xấu hổ như Salman còn phải đỏ mặt tía tai. Mặc dù ban đầu chỉ là vô ý nhưng nếu hắn giơ tay tự thú, thoạt nhìn Salman cũng vô sỉ không khác nào fan tư sinh.

“Nếu tặng quà có thể giảm bớt ấn tượng xấu thì tốt rồi. Cho dù một đạo cụ cấp cao chỉ giảm được một chút ấn tượng xấu mà thôi, mình sẽ không ngại gửi cho em ấy một trăm đạo cụ.” Salman nhìn nhìn kho đạo cụ thở dài.

Nói một trăm đạo cụ cấp cao như Âu hoàng tái thế, Salman kiếm được đều phải trầy da tróc vẩy thương cân động cốt. Chẳng qua chỉ cần chủ nhân của mảnh đất dưới chân hắn không tức giận, Salman cảm thấy, hắn có thể đóng gói chính mình gửi đi luôn.

Salman chột dạ không nhịn được gửi một kiện hàng qua, bên trong là đạo cụ ánh vàng.

“Quá nhiều, có lẽ phù hợp với em.”

Đạo cụ mà còn chê nhiều? Mùi giàu sang đột nhiên ập vào tầm mắt, Nhậm Dật Phi cảm giác chính mình đang bị “show” gia tài. Hắn lập tức “show” trở lại cho chính chủ: “Không cần đâu, tôi không theo đuổi số lượng, hơn nữa đa số không thể dùng.”

Tự mình động thủ cơm no áo ấm, trả anh như cũ đi.

Salman và Nhậm Dật Phi mãi nói chuyện phiếm hi hi ha ha bên bờ biển, bọn họ dần quên mất Niên Thiên Hỉ bị lấy làm chủ đề bắt chuyện ban đầu.

Hai người quên mất, chỉ có đám người chơi khác là không quên được. Bọn họ sắp phát điên đến nơi.

Trong vòng một ngày mà đã chết hai nhân vật rất có năng lực và danh tiếng, phó bản gần đây khó lắm sao?

Hoa Triều Tửu không nói, hắn là kiểu người chủ động phá giải phó bản, luôn xông pha chạy ra tiền tuyến, sớm muộn gì cũng có một ngày tử vong. Nhưng mà Niên Thiên Hỉ thì khác, người nọ chính là ngụy trang giả rất giỏi bảo vệ bản thân!

Boss không thể làm thương tổn NPC vốn là quy tắc thép. Chỉ cần Niên Thiên Hỉ ngụy trang thành công, đương nhiên Boss không làm khó hắn nổi.

Cho nên, rốt cuộc Niên Thiên Hỉ chết như thế nào?

“Tôi nghe nói là Thỏ Đen ra tay, không phải gần đây bọn họ có xích mích sao?”

“Lầu trên đừng có tung tin bịa đặt, cậu bắt nạt Thỏ Đen không có fan à? Thỏ Đen ra khỏi phó bản trước Niên Thiên Hỉ một chút, trong khi phó bản của Niên Thiên Hỉ còn là phó bản toàn quân bị diệt. Bọn họ hoàn toàn không vào cùng phó bản.”

“Vậy sẽ là ai? Niên Thiên Hỉ chính là người giỏi bảo vệ tính mạng mình nhất.”

“Không ai cả, không phải đã nói toàn quân bị diệt rồi ư? Nói không chừng gặp phải phó bản tận thế. Cho dù hắn giỏi ẩn nấp bảo vệ tính mạng thì gặp phó bản có hoàn cảnh áp đảo, Niên Thiên Hỉ cũng không có cách nào trốn thoát.”

Về chuyện hai người chơi cấp cao chết đi, diễn đàn người chơi xôn xao một trận. Có điều bọn họ đều là quần chúng ăn dưa hóng hớt, đúng sai thật giả lẫn lộn, chỉ có mấy người chơi cấp cao như Salman là biết rõ nội tình.

“Thì ra phó bản cấp cao bị gia tăng độ khó không phải ảo giác của tôi thật?”

“Phía chính phủ ngày chó lại không làm người nữa, chắc chắn nó chuẩn bị thanh trừng một đám người chơi cấp cao. Không biết lần này sẽ chết bao nhiêu người.”

”Dog days” (ngày chó) có từ “dog” xuất phát từ ngôi sao “α Canis Majoris” trong tiếng Hy Lạp. Người xưa coi chòm sao này là sức nóng, hạn hán, bão, chó dại và xui xẻo.

Nhóm người chơi cấp cao cũng có một diễn đàn nhỏ dùng cho việc giao lưu.

Hoa Triều Tửu và Niên Thiên Hỉ là hai người được bàn tán xôn xao nhất, nhưng ngoại trừ bọn họ thì gần đây đã có không ít người chơi lâu năm có kinh nghiệm phong phú tử vong. Có thể bọn họ không phát hiện trên Quần Tinh Bảng, nhưng Tiềm Tinh Bảng biến động không ít.

Người biết ẩn tình đều lắc đầu thở dài. Bây giờ chỉ mới lộ ra chút biểu hiện mà đám người chơi đã loạn thành một mớ bòng bong. Nếu tương lai chính phủ rút đao thật, không biết bọn họ còn sợ đến thế nào.

“Nghe kể bảy năm trước Hoang Vu Chi Giác từng thanh trừng một nhóm người chơi lâu năm. Thập đại lúc bấy giờ, cái người sống lâu nhất cũng chỉ là ma mới vừa tiến vào trò chơi không lâu nên không biết. Càng đừng nói đến đám người Văn Lý, Hồ Điệp. Bọn họ còn chưa vào Hoang Vu Chi Giác nữa.”

“Sao lầu trên lại biết?”

“Tôi ở Hoang Vu Chi Giác mấy năm rồi, biết chút chuyện có gì khó hiểu? Không những tôi biết mấy chuyện này, tôi còn biết một chuyện được xưng là truyền thuyết chân chính.”

Cứ nói đến chuyện gì bí mật, truyền thuyết và tin đồn xa xưa linh tinh là đám người chơi trên diễn đàn đều hứng thú bừng bừng. Bọn họ tỏ vẻ quan tâm, hy vọng người chơi kia tiếp tục kể.

“Chuyện này tôi chỉ nghe nói mà thôi, nếu là lời đồn sai lầm thì cũng đừng chạy tìm tôi để mắng đấy nhé.”

“Được rồi được rồi, anh nói đi.” Nhóm người chơi không thèm kiên nhẫn.

“Nghe nói, lúc người chơi tiến vào bảng xếp hạng thập đại, bọn họ sẽ có một cơ hội khiêu chiến chính phủ. Nếu thắng thì có thể đạt được một nguyện vọng. Nguyện vọng đó… Thậm chí là rời đi Hoang Vu Chi Giác, trở về cuộc sống bình thường như đã từng.”

Người nọ vừa nói xong, những người chơi đang tập trung cao độ trên diễn đàn lập tức an tĩnh. Bọn họ im lặng rất lâu, ít nhất là hơn ba phút đều không có lấy một người ngoi đầu.

Lại qua mấy phút nữa, một người dè dặt hỏi: “Anh nói thật sao?”

Đối với người chơi mà nói thì chuyện trở về cuộc sống bình thường không khác nào giấc mộng xa vời, một giấc mộng không thể với tới. Bây giờ lại có người nói, giấc mộng đó có khả năng thực hiện được?

“Nếu là thật, cho dù chỉ có một cơ hội thì tôi cũng muốn thử một lần!”

“Tôi không biết, nhưng mà dù là thật đi nữa, nhất định nó rất khó rất khó.” Người chơi trước màn hình thở dài, sau đó tiếp tục gõ chữ.

Ánh sáng trắng hắt vào gương mặt anh ta, nếu đám người bên kia màn hình biết được là ai đang tán gẫu cùng bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ chấn động —— Bởi vì người nọ chính là một trong thập đại, là người chơi sống lâu nhất tính đến thời điểm lúc bấy giờ.

Anh ta đã sống ở Hoang Vu Chi Giác bảy năm. Con số đó sẽ chẳng có gì đặc biệt với thế giới bên ngoài, nhưng đổi lại Hoang Vu Chi Giác thì khác, người nọ đã được xem như một “người già” từng trải.

Cũng không đúng lắm, “người già” này thuộc hệ người chơi sinh tồn tiến vào phó bản để duy trì điểm tích lũy, song anh ta không phải kiểu người chơi có sở thích liên tục tiến vào phó bản.

Người chơi hệ sinh tồn ăn đắng nuốt cay hơn người chơi bình thường nhiều, nhưng đương nhiên tuổi thọ trung bình của bọn họ dài hơn người chơi bình thường.

Chẳng qua về lịch sử chính phủ thanh trừng người chơi cấp cao, có là người chơi hệ sinh tồn mấy mươi năm còn không biết. Ngay cả anh ta lúc ấy chỉ là một tên ma mới ngửi được chút mùi vị bão táp phong ba, cái gì cũng đều không rõ.

Đợi sau khi trời sao rơi xuống biển sâu, người chơi nọ mới dần nhận ra ý đồ hiểm ác của chính phủ. Anh ta không khỏi lạnh run.

Hoang Vu Chi Giác chưa bao giờ che giấu mục đích nó —— Giết người, kéo người chơi tiến vào phó bản, cuối cùng giết hết một đám. Nhưng mà nó lại phủ cho mình thêm một lớp da mỹ miều, không ít người chơi đã bị nó mê hoặc.

“Chỉ cần giảm bớt số lượng người chơi quy định thì tốt rồi.” Người nọ nghĩ, “Có lẽ cơ hội thoát ra ngoài sẽ hấp dẫn một số người chơi tiến vào nơi xay xương nghiền thịt đó, như vậy liền giảm ngay một đám người chơi cấp cao.”

Anh ta không hề lừa gạt ai, thật sự có chuyện như vậy. Mỗi người chơi tiến vào thập đại đều sẽ có một cơ hội khiêu chiến chính phủ. Chỉ cần khiêu chiến thành công là đạt được một nguyện vọng, mặc cho có là về hưu hay trở về thế giới bình thường.

Nhưng bọn họ thất bại toàn bộ.

Thật ra nếu để thập đại bây giờ lại đi khiêu chiến “phó bản cơ hội”, chưa chắc bọn họ sẽ thua. Đáng tiếc cơ hội vĩnh viễn không đến thêm lần nữa.

“Hóa ra mình tiến vào Hoang Vu Chi Giác đã bảy năm rồi.” Người nọ nhìn đôi tay chính mình, anh ta vẫn mang bộ dáng tuổi lúc vừa tiến vào phó bản.

Cho dù có hơn bảy năm, anh ta vẫn sẽ không đến bộ dáng tuổi, quả là thời điểm tuổi trẻ nhiệt huyết khí thế oai hùng. Nhưng mà vì sao anh ta lại có cảm giác mình đã trải qua mấy trăm năm cuộc đời, cuối cùng bản thân biến thành một người trầm lắng già nua?

“Leng keng, ngài có một tin nhắn từ bạn tốt.” Tinh linh hướng dẫn đột nhiên xuất hiện, nó phát ra thanh âm vui vẻ ngọt ngào.

Người chơi nọ nhìn thoáng qua, anh ta mở máy truyền tin: “Là cậu sao, có chuyện cần tìm tôi à?”

Không biết người bên kia nói gì đó, người chơi không nhịn được cười rộ lên: “Xem ra mọi người đều đứng ngồi không yên nhỉ. Các cậu có mấy người?”

Anh ta cầm máy truyền tin, đôi mắt nhìn ảnh ngược chính mình phản chiếu trên cửa sổ chăm chú, giọng điệu nói ra mang theo chút ý cười, trong mắt lại hoàn toàn lạnh băng.

“Đúng vậy, mấy năm trước tôi từng dùng cách đó để chính mình sống sót bình an. Nhưng mà… Hợp tác với chính phủ chính là bảo hổ lột da, đối với nó mà nói thì tất cả chúng ta đều đáng chết, chết ai cũng giống nhau cả. Cho nên các cậu quyết định xong rồi?”

Không thể hy vọng kẻ tàn độc hy sinh lợi ích của mình vì ai.

Người chơi nọ nhìn bóng dáng bản thân, khóe miệng chậm rãi kéo lên một nụ cười tàn nhẫn: “%, đây là nhân tố quyết định để tôi sống sót năm xưa. Thập đại, Quần Tinh Bảng, trước hết cần chết % người. Có thể là cậu, là tôi, cũng có thể là người khác.”

“À còn nữa, có lẽ chuyện này cậu đã biết. Thẻ niết bàn của Kha Bắc… dùng hết rồi.”

___

Truyện Chữ Hay