Đôi song sinh giống nhau như đúc, là song bào thai cùng trứng. Giả sử một người là quý tộc, người còn lại không có khả năng không phải quý tộc. Như vậy rất có thể người kia là quý tộc chưa phát dục hoàn toàn, bị trở thành công dân.
Bởi vì ảnh hưởng từ đêm hôn phi nên công dân này trưởng thành, sau đó tìm nữ binh dân lớn tuổi. Có lẽ hắn muốn biết chuyện thân thế chính mình.
“Điều kiện đầu tiên để mình phán đoán quỷ chính là nam quý tộc. Nhưng nếu có tình huống này, hơn nữa đôi song sinh đều là nam quý tộc thì xem ra, người vừa xuất hiện đó cũng có khả năng là quỷ.” Salman bình tĩnh phân tích.
Đôi song sinh, đương nhiên một trong hai là Boss. Nếu tìm ra được kẻ xâm nhập, nói không chừng sẽ phá giải bí mật rất nhanh.
Quý tộc đơn lẻ là anh em song sinh với Thánh Xuân, đối phương là một công dân, như vậy…
Salman vuốt cằm, thế thì người mà hắn nhìn thấy ngoài cửa sổ ngày đó vốn không phải Cốc Thành mà là quý tộc vừa phát dục.
Nhưng những chi tiết đáng ngờ trên người Cốc Thành phải giải thích thế nào đây?
“Ngài nói, tên của công dân song sinh với Thánh Xuân có liên quan đến nước?”
“Tôi chỉ có chút ấn tượng mơ hồ mà thôi, cũng có thể là tôi nhớ nhầm.” Nữ binh dân lớn tuổi không dám đảm bảo, dù gì thời gian đã trôi qua mười tám năm trời. Lúc đó bà cảm thấy chuyện hiếm gặp đến vậy sẽ khiến bà nhớ mãi không quên, song rốt cuộc trí nhớ con người vẫn hữu hạn, đến ngay cả dáng vẻ đôi vợ chồng đó bà còn không nhớ nổi.
“Không nhớ không sao.” Salman an ủi bà, “Hôm nay khiến ngài kinh sợ quá rồi, ngày mai ngài đi cùng bọn họ đến cây thần đi. Tư liệu hộ tịch đều mang theo, tốt xấu gì cũng xem như một loại kỷ niệm đi cùng quá khứ.”
Nữ binh dân biết kế hoạch bọn họ, kế hoạch này vốn không giấu được bà.
Bọn họ đã di chuyển một phần ba số lượng dân cư, muốn giấu cũng đâu thể giấu mãi.
Bà gật tỏ vẻ đã biết: “Vâng.”
Đa số công dân và binh dân đều không biết người bên trên đang định làm gì. Bởi vì bọn họ nghe mệnh lệnh cấp trên trong thời gian dài theo bản năng, đã hình thành thói quen khó bỏ nên không nghi ngờ.
Người đã rời khỏi, văn phòng chỉ còn lại một mình Salman. Hắn lật cuốn sách “người bị ẩn cánh”, trong sách có ghi chép một vài thứ khác.
Chẳng hạn như lúc quý tộc hôn phi phải được chăm sóc tốt, bởi vì bọn họ đang trong giai đoạn thức tỉnh năng lực thuộc về chính mình.
Về phần năng lực cụ thể là gì thì sách không nói tỉ mỉ, chỉ tỏ vẻ lúc đó quý tộc sẽ cực kỳ yếu ớt, yếu ớt hơn cả những ngày bình thường. Hơn nữa khi hôn phi, binh dân không thể để quý tộc tiếp xúc với chất lỏng của nữ hoàng, bọn họ sẽ gặp phản ứng kịch liệt.
“Phản ứng kịch liệt?” Salman hơi suy tư.
“Hắt xì.” Nhậm Dật Phi đang ngủ cảm nhận được ý lạnh chạy dọc sống lưng. Hắn hắt hơi một cái rồi trở người, chăn trượt xuống mặt đất.
[Đêm thứ năm: Người thức tỉnh.]
Hiện tại vừa đúng giờ, tin tức đổi mới. Dường như Nhậm Dật Phi đã biết, hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Bên ngoài không một tiếng động, hang ổ nhỏ cũng rất yên tĩnh.
“Mai tính.” Vì không cảm giác được nguy hiểm đến gần nên Nhậm Dật Phi lại trở người rồi ngủ tiếp.
Một đêm trôi qua không xảy ra chuyện gì khác nữa, đám người chơi đều nghĩ người tập kích nữ binh dân hôm qua là người chơi. Bởi vì bà quản lý hộ tịch, một khi muốn tìm tin tức đôi song sinh thì chỉ có thể thông qua nữ binh dân lớn tuổi.
Sáng sớm Nhậm Dật Phi nghe kể cũng trầm mặc nghi ngờ.
“Người thức tỉnh.”
Tin tức nhắc nhở phó bản toàn liên quan đến “người”.
Tin tức đã có lúc trước là: Kiến đực, thiện tư giả, kẻ khôi phục, đôi song sinh, tin tức hôm nay là người thức tỉnh. Ba tin tức trong đó đã là người, xem ra tên gọi của “quỷ” không ít, cũng không biết ai là người nó muốn ám chỉ.
Thiện tư giả, khôi phục giả, thức tỉnh giả đều là “giả”.
Nhưng nói thật, Giang thật sự không phải quỷ sao?
Kiến đực, Giang là quý tộc bị che giấu.
Thiện tư giả, quả thật Giang giỏi về suy nghĩ, hắn cực kỳ thông minh và tài hoa.
Kẻ khôi phục thì không đúng.
Bởi vì khôi phục này trong nghĩa khôi phục vương quyền nên mang nghĩa xấu, giống như người cầm quyền bị hạ bệ trở về vị trí xưa, có cảm giác lội ngược dòng lịch sử. Mà Giang thì không hề có ý để ổ kiến quay lại quá khứ, hắn vô cảm với quý tộc, thậm chí còn hận không thể giết sạch bọn họ.
Giang chỉ hy vọng công dân cũng có quyền bình đẳng. Nếu cho Giang một tên gọi, gọi hắn là người trộm lửa càng thích hợp hơn kẻ khôi phục.
Từ ngữ mạng chỉ người tình nguyện hy sinh chính mình vì người khác, như thần Prometheus đánh cắp ngọn lửa trao cho con người.
Về đôi song sinh, gợi ý này cần Nhậm Dật Phi tiến thêm một bước giải khóa tin tức thì mới biết rõ ràng. Cách quản lý cộng đồng ở ổ kiến gây rất nhiều bất lợi nếu hắn muốn điều tra. Mà người quản lý hộ tịch… Quá xui xẻo, hôm qua nữ binh dân lớn tuổi đã chịu nhiều kinh sợ, nghe nói bà đã rời nơi này để qua cây thần.
Cuối cùng là người thức tỉnh, nếu nhìn từ góc độ nào đó —— Sau khi thức tỉnh, Giang trở thành người đấu tranh giai cấp. Ừm, có thể giải thích được.
“Khụ khụ.”
Cổ họng ngứa ngáy cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn, Nhậm Dật Phi vuốt vuốt yết hầu. Lần này không phải hắn giả vờ ho, Nhậm Dật Phi cảm thấy yết hầu đau thật.
Sáng sớm tỉnh lại, hắn phát hiện cơ thể mình không ổn lắm, chăn còn rơi trên đất.
Bởi vì hôm qua Nhậm Dật Phi đá chăn rơi xuống nên cảm lạnh ư? Với loại thời tiết như bây giờ, không có chăn còn không vấn đề gì, sao hắn lại cảm lạnh?
Hơn nữa có vẻ bệnh tình Nhậm Dật Phi không quá tốt, hắn vừa nhức đầu vừa đau họng, uống nước xong vẫn thấy đau.
“Giang, anh sao vậy?” Thanh niên phòng bên cạnh nhìn thấy Nhậm Dật Phi đi ra khỏi phòng. Cậu ta phát hiện sắc mặt hắn hơi lạ, trạng thái cơ thể cũng không ổn.
Nhậm Dật Phi xua xua tay: “Không thoải mái chút thôi.” Ai ngờ hắn vừa mở miệng, thanh âm đều đã khàn.
“Anh bệnh rồi, chúng ta đến chỗ thầy thuốc nha?”
Nhậm Dật Phi không biết nhiều về thuốc nơi đây, ngoại trừ xử lý vết thương ngoài da thì dường như tất cả đều là thuốc cổ truyền của tộc đàn. Khối lập phương đen không tạo ra thuốc men, nền văn minh cấp cao càng không dạy bọn họ kiến thức y học.
Cho nên hắn suy nghĩ một hồi, trong đầu xuất hiện thuốc tây không quá khó uống, Nhậm Dật Phi cảm thấy có thể chấp nhận được.
“Ừ. Chúng ta đi.”
Thanh niên dẫn Nhậm Dật Phi đi tìm thầy thuốc. Chẳng qua bọn họ không đi lên lầu mà là ra ngoài, vòng đến một vùng cây cỏ rậm rạp.
Ở đó có một gian nhà tương tự đồng cỏ khô, phía ngoài phơi nắng đủ loại thảo dược, trong phòng thoang thoảng mùi thuốc đắng.
“…” Nụ cười không vui rồi đấy ạ.
“Không biết bà bà có ở đây không. Lần trước bà còn nói mười mấy ngày sau anh không cần tới, ai ngờ mới mấy ngày đã phải quay lại.”
Thanh niên vừa nói vừa kéo Nhậm Dật Phi đi, “Đóng góp của anh nhiều vậy mà hơn phân nửa đã dùng để mua thuốc, nghĩ đến thôi là đau lòng rồi.”
Quả nhiên Giang là người bệnh ốm yếu.
Hai người bước vào gian nhà tranh như tiến vào khoảng trời riêng biệt.
Nơi này xây bằng vật liệu màu trắng, có cảm giác được tạo bởi xi măng và đá phiến, hoàn toàn không giống ổ kiến màu đen.
Trong phòng có một cái bếp lò không nhỏ, đây là lần đầu tiên Nhậm Dật Phi nhìn thấy lửa, hơn nữa còn rất quen thuộc.
Một bà lão đang ngồi nấu thuốc trước bếp lò. Bà dùng muỗng gỗ khuấy nước, gian phòng đều ám mùi chua nồng đượm.
Ngoài ra còn có hai cô gái binh dân đang sắp xếp một ít thảo dược và xác sâu.
Tầm mắt Nhậm Dật Phi dừng lại trên xác sâu một giây, sau đó hắn vội vàng chuyển sang gương mặt bà lão. Nhậm Dật Phi cố gắng không đoán mò nồi thuốc kia nấu bằng nguyên liệu gì.
“Giang lại đến nữa à?” Bà lão nhận ra hắn, “Ta còn tưởng có thể kiên trì lâu thêm.” Bà lẩm bẩm tự nói rồi vươn tay bốc một nắm bột phấn từ trong túi thả vào chén thuốc, cuối cùng thêm một muỗng nước đen.
“Cầm.”
Nhậm Dật Phi yên lặng nhìn chén thuốc, lúc thò tay bị chậm mất một giây.
Bà lão liền phát hiện hắn thoáng chần chừ: “Mau uống đi, thân thể cậu không có thuốc không được, không có ta là không biết đã chết bao nhiêu lần.”
Nhậm Dật Phi hít sâu một hơi, hắn ôm tâm tình phức tạp thổi thổi chén thuốc, uống một hơi cạn chén.
“Shh.” Nhậm Dật Phi mím môi căng chặt. Thứ này vừa chua vừa đắng, nước chanh đổ chung với thuốc đông y còn không khác người bằng.
Thanh niên thấy gương mặt hắn hết đen rồi lại đỏ, hơn nửa ngày mới khôi phục màu da vốn có. Cậu không nhịn được bật cười: “Mỗi lần Giang uống thuốc đều thế. Thuốc khó uống mà anh vẫn uống sạch một hơi được hả?”
Nhậm Dật Phi thầm nói hắn đâu muốn uống, nếu đổi lại là hắn thì có thể câu giờ bao lâu liền câu giờ bao lâu.
Nhưng mà “Giang” là người rất có kế hoạch và chú trọng kết quả. Hắn có khả năng làm xong chuyện mười tám năm mà người khác phải làm hai mươi tám năm. Kiểu người giống vậy, thuốc đắng còn uống một hơi không nhíu mày, cho dù khó chịu thì cũng sẽ không than một tiếng khổ.
Bà lão cầm lại chén thuốc, quay đầu nói với một thiếu nữ binh dân: “Giang, ghi hai điểm.”
“Vâng.” Cô gái nhanh nhẹn đáp lời rồi ghi vào tập sách. Bà lão vẫy tay với Nhậm Dật Phi: “Đi đi, cứ tới lãng phí thuốc của ta.”
“Cảm ơn.” Trong miệng vẫn còn mùi vị đắng chát, Nhậm Dật Phi gật đầu. Hắn xoay người chuẩn bị ra ngoài với thanh niên.
“Đợi đã.”
Nhậm Dật Phi nghe lời dừng chân, hắn quay đầu nhìn vào gian phòng.
Bà lão không hề nhìn hắn, bà vẫn khuấy nồi nước thuốc liên tục, giống như chỉ đang tự lầm bầm lầu bầu: “Cậu tuổi rồi nhỉ. Mấy hôm nay gió đêm rất lạnh, đừng ra ngoài. Ta sợ thân thể cậu giống như bao vải bố, động một cái liền rách.”
Lời này, dường như muốn ám chỉ điều gì?
“Tôi sẽ chú ý, cảm ơn ngài.” Nhậm Dật Phi không biểu lộ cảm xúc gì, hắn gật đầu với bà lão rồi rời đi.
Thân thể quý tộc và công dân không giống nhau chăng?
Bởi vì Nhậm Dật Phi không đủ tin tức, hắn không dám khẳng định bà lão có phát hiện chuyện gì không. Bà nhìn “Giang” lớn lên từ lúc hắn bé tí, chữa bệnh giúp hắn mười mấy năm, có khả năng đã sớm phát hiện chuyện khác thường.
Nếu bà biết Giang là nam quý tộc thì tại sao không nói, chẳng phải hiện tại ổ kiến đang rất cần nam quý tộc hay sao?
Nhậm Dật Phi mang theo nỗi sầu lo trở về ổ kiến. Hắn tạm biệt thanh niên công dân, từng người tách ra rồi vào phòng làm việc. Thiếu niên học việc đã chờ Nhậm Dật Phi trong phòng.
“Chào thầy ạ.” Cậu ta cung kính khom lưng.
“Hôm nay tôi không thoải mái lắm. Khụ khụ, chuyện chọn nhựa cây thích hợp giao cho cậu vậy.” Nhậm Dật Phi ngồi trên ghế, gương mặt tiều tụy mệt mỏi, cả người còn nghe mùi thuốc.
Thiếu niên học việc không nghi ngờ hắn, cậu ta bắt đầu chọn nhựa cây, sau đó bôi lên đầu gỗ kiểm tra tính đàn hồi và tính keo của nó.
Bộ phận nhựa cây mang theo mùi vị gay mũi rất khó ngửi, Nhậm Dật Phi ngồi một lát liền không chịu nổi nữa. Hắn đứng lên, nói mình đi ra cửa đứng.
Không khí ngoài cửa quả thật thông thoáng hơn nhiều.
Hang ổ của Nhậm Dật Phi cách vách một không gian hoạt động công cộng. Bởi vì vài nguyên nhân nên công dân không ra ngoài làm việc đều ở đây.
Bên trên đột nhiên không ép buộc bọn họ phải tìm kiếm thật nhiều khối lập phương đen nữa, đương nhiên bọn họ không quen. Bởi vậy nên sau khi tìm được mỗi ngày một khối lập phương đen, mọi người liền có vẻ rảnh rỗi.
“Giang, sao cậu không vào phòng làm cung tên? Trước kia tôi không biết rằng cậu có thể làm cái này.”
Giang trở về sau khi mất tích, lại còn trở thành thợ chế tạo cung tên, đối với các công dân khác đúng là chuyện mới mẻ. Rất nhiều công dân tìm đến vì Giang, muốn xem hắn trông như thế nào.
“Vô tình biết được thôi… A?” Nhậm Dật Phi đang nói đùa, hắn nhìn thấy một đám người ôm thứ gì rất giống lư hương tỏa khói xanh, đi tới từ đằng xa.
Khói xanh duy nhất trong phó bản khiến Nhậm Dật Phi cảm thấy quen thuộc chỉ có thể là chất lỏng rút ra từ người nữ hoàng.
Hắn lui về sau một bước. Nhậm Dật Phi vẫn còn nhớ rõ lúc hắn ngửi thấy mùi khói, cơ thể có chút phản ứng không bình thường.
Nhưng mà tránh cũng không tránh được, nhóm người trước mặt vẫn đi thẳng một đường về phía Nhậm Dật Phi.
Nhậm Dật Phi chợt có dự cảm không lành, hắn nghi ngờ bọn họ cố tình đến tìm hắn.
___