“Lúc trước chúng tôi không biết vì sao lại cần nữ hoàng chúc phúc thì mới có thể sinh sản. Sau này thần linh nói cho chúng tôi, trong người chúng tôi vốn có thứ để sinh sản, nhưng mùi hương mà nữ hoàng phát ra sẽ áp chế không cho bộ phận đó hoàn thiện. Chỉ có chất lỏng màu xanh mới có thể giải khóa sự ngăn chặn từ nữ hoàng.”
Người nọ nói chuyện vài thập niên xưa, ngay cả chuyện trước khi thần linh giáng thế cũng rõ, đây là người càng có tuổi kể lại cho con cháu đời sau.
Bọn họ không ngu ngốc, đương nhiên không phải thần linh nói gì cũng đều tin ngay.
Nhưng mà lúc đem nữ hoàng khóa lại để không cho sự “chúc phúc” của cô tiếp xúc với trẻ nhỏ, càng không cho nữ hoàng tiếp xúc với bất kỳ người nào, quả nhiên công dân và binh dân có thể tự do sinh con.
Vì cảm giác bị lừa gạt nặng nề, mọi người mới tức giận và quyết định hiến tế nữ hoàng cho thần linh.
Nếu đổi sang thế giới động vật, chuyện này cùng lắm chỉ được xem như tiến hóa thành một cách sinh tồn mới, chẳng hạn “tu hú chiếm tổ” của chim đỗ quyên, trong khi con người thì thấy chúng lừa gạt, kiếm lời giết chóc, thù không đội trời chung.
Song loài chim chỉ biết đây là cách sinh tồn của chúng tôi, chúng tôi tiến hóa như vậy đó. Mấy người nói cái gì, chúng tôi nghe không hiểu gì cả.
Có điều, một khi động vật có được tình cảm con người thì thế nào?
Đáp án từ ổ kiến chính là phản kích. Nữ hoàng lợi dụng bọn họ để cho mình quyền sinh con, bây giờ đến lượt bọn họ lợi dụng nữ hoàng thu hoạch vật tư và tài nguyên sinh sống.
Bởi vậy mới có kiến trúc hình nón, cũng có nữ vương bị giam giữ mười tám năm như động vật, dường như đã biến chất hoàn toàn.
Mà một phần lý do để bọn họ nuôi dưỡng quý tộc thành dạng này là vì trời sinh công dân và binh dân có xác suất sinh con quá thấp, hơn nữa rất dễ rơi vào tình cảnh khó sinh. Bọn họ cần chất lỏng màu xanh mà nữ hoàng phân bố.
Mặt khác, bọn họ cần đưa “nữ hoàng” đến vương quốc thần linh nhằm thu hoạch vật tư.
Cuối cùng bản thân sự tiến hóa của quý tộc chính là mùi hương. Mùi hương bọn họ có thể ảnh hưởng mùi hương người khác, cách thích hợp nhất là ngăn cách bọn họ ra.
Hơn nữa quý tộc quá mức yếu ớt, nếu không nuôi dưỡng tốt thì rất dễ chết đi.
Về cách nuôi dưỡng thế nào, đó là do một đám binh dân đặt ra quy tắc từ vài thập niên xưa. Bọn họ để quý tộc ở tầng năm, đóng kín cửa sổ, dạy bọn họ nghe nhạc ngắm hoa, để bọn họ hưởng thụ những gì tốt nhất.
Đồng thời binh dân còn dạy bọn họ mấy lời linh tinh như “thân phận cao quý, không thể ở cùng người khác”, hoàn toàn chặt đứt con đường quý tộc giao tiếp cùng thế giới.
Chỉ có một lần ngoại lệ duy nhất để đám quý tộc ra bên ngoài, đó là lúc thành niên.
Các quý tộc sẽ trưởng thành và hoàn thiện toàn diện ở tuổi , nếu muốn đẩy nhanh tốc độ thì có thể sử dụng một chút chất lỏng của nữ hoàng.
Một quý tộc trưởng thành, tự nhiên sẽ kéo theo những người khác trưởng thành, cuối cùng ta có cảnh đẹp ý vui mang tên hôn phi.
Lúc hôn phi, nếu quý tộc có cơ thể khuyết tật hoặc không đủ mạnh mẽ thì rất dễ tử vong vì nhiều lý do.
Chậc, đổi lại ở thế giới hiện đại, chết trong lúc làm tình đúng là có thể làm dậy sóng bản tin buổi sáng.
Người còn lại chính là những người mang gen ưu tú kế thừa được tự nhiên lựa chọn. Đợi nam quý tộc và nữ quý tộc vui vẻ xong rồi, đa số nam quý tộc đều sẽ chết. Đôi khi cũng có vài trường hợp nam quý tộc biến thành “vương phu” bù nhìn duy nhất.
Bởi vì hậu hôn phi đã đủ thỏa mãn vấn đề sinh sản của nữ hoàng, nói vương phu là bù nhìn không có gì sai.
Giả sử một lần hôn phi xuất hiện nhiều nữ hoàng cùng lúc, các cô sẽ tự động tách tổ, hơn nữa hai hang ổ sẽ cách nhau rất xa, cả đời không qua lại với nhau. Chẳng qua từ trước đến giờ, đa số trường hợp đều chỉ ra đời một “nữ hoàng”.
Chuyện lúc sau chính là: Nữ hoàng sẽ sinh quý tộc ở năm đầu, chất lỏng màu xanh cũng bắt đầu phân bố. Nó thúc đẩy công dân và binh dân sinh con đẻ cái nhằm phụng dưỡng quý tộc.
Nhìn xem ở góc độ thiên nhiên thì chính là hành động cực kỳ bình thường của sinh vật, tất cả chỉ vì kéo dài gen tộc đàn chính mình.
Hiện tại ổ kiến vẫn tôn trọng thói quen quý tộc hôn phi, có điều bọn họ sẽ loại bỏ “vương phu” ngoài ý muốn tồn tại, tránh cho hắn làm lãng phí thức ăn.
Xem ra, nữ hoàng và quý tộc đã hoàn toàn thay đổi từ thân phận người thống trị. Bọn họ dần trở thành công cụ bị kẻ khác lợi dụng.
Mặt khác, công dân và binh dân cũng chỉ có thể sinh ra nam quý tộc mà thôi, tuyệt không sinh được nữ quý tộc. Gen nữ hoàng chủ yếu di truyền thông qua nữ giới, đương nhiên cô không làm áo cưới cho người.
Nam quý tộc sinh ra nhiều nhằm bổ sung số lượng tộc đàn, ít nhất năm nam một nữ để bảo đảm xác suất thụ thai. Đồ dùng một lần thì sao, vốn càng nhiều càng tốt.
Sau khi nghe binh dân lớn tuổi kể chuyện, đám binh dân trẻ tuổi đều bày ra biểu tình hoảng hốt trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ được dạy dỗ phải yêu quý và tôn trọng quý tộc, ai biết là loại tôn trọng này?
Thú thật, không ít người trong số bọn họ đã từng khó chịu. Bọn họ thầm nghĩ vì sao cái loại phế vật không có tác dụng gì này lại có thể khống chế bên trên và hưởng thụ chất lượng cuộc sống tốt nhất. Thì ra vì quý tộc là “con thần linh”?
Bây giờ đám binh dân đã bình tĩnh trở lại.
“Hơn nữa nguyên nhân để chúng ta nghe theo mệnh lệnh quý tộc còn là mùi hương trên người họ ảnh hưởng đến chúng ta.” Binh dân lớn tuổi chậm rãi bổ sung.
Chuyện xưa kể xong, rốt cuộc Salman đã biết cảm giác kỳ quái không ổn của thế giới này đến từ đâu rồi.
So sánh để thấy chính là, trước khi thần linh giáng thế, người nơi đây sống bằng hình thức thống trị bình thường, nữ hoàng khống chế tộc đàn bằng cách sinh sản, quý tộc nắm quyền.
Sau khi thần linh giáng thế, con người bắt đầu sống như cách sống loài kiến, nữ hoàng biến thành tế phẩm, quý tộc thì trở thành linh vật, mà kẻ có được quyền lực thật sự lại chính là binh dân.
Nhưng cho dù kiểu nào đi nữa, công dân với số lượng nhiều nhất đều chưa từng có được chút ưu ái. Bây giờ đến phiên bọn họ thể hiện sự bất mãn qua nhiều thập niên bị áp bức bóc lột.
Không biết lần này có bao nhiêu công dân tham gia.
Với hiểu biết mấy hôm nay của Salman, công dân lựa chọn đứng lên khởi nghĩa sẽ không nhiều, rất có thể đối phương chỉ mới lôi kéo được một phần số lượng.
Đây là một tin tốt, vì trời sinh tố chất cơ thể binh dân mạnh mẽ hơn công dân, đáng tiếc số lượng bọn họ lại chỉ bằng một phần mười công dân. Nếu để hai giai cấp đối đầu trực tiếp thì đương nhiên giá trị vũ lực của binh dân không thể so sánh với số lượng công dân áp đảo.
Thẻ bài trong túi hơi nóng lên, thì ra đã giờ. Ngón tay Salman siết chặt thẻ bài rồi lại buông ra.
Nữ hoàng “biến mất” và chuyện máy móc bị phá hỏng không có gì xấu đối với người chơi như Salman, thậm chí không có gì xấu đối với tuyến nhiệm vụ nhân vật của hắn. Phá hỏng rồi làm mới, chỉnh sửa nền móng vốn dĩ càng dễ dàng hơn.
Chỉ là Salman không thích cảm giác mọi chuyện thoát khỏi tầm kiểm soát ban đầu.
Thật ra như vậy có một ưu điểm. Vì tư tưởng cũ và chế độ ban đầu đã không thể đuổi kịp nhịp độ phát triển mới nên nếu ổ kiến muốn tồn tại, bọn họ chỉ có một con đường thay đổi.
Có lẽ có thể nhân cơ hội hoàn thành nhiệm vụ nhân vật.
Người chơi tiến vào phó bản vốn không có lập trường, lập trường của nhân vật chính là lập trường của Salman.
“Mọi người có từng nghĩ tới, giả sử có một ngày thần linh không ban ơn, thậm chí còn giáng tội, chúng ta sẽ ra sao? Kết quả sẽ tốt sao?”
Salman quay đầu nhìn mọi người: “Có thể ở đây đều là người thông minh. Dù chỉ là suy nghĩ thoáng qua trong nháy mắt, mọi người đã từng cảm thấy thật ra chúng ta cũng không khác gì những quý tộc đó, sống chết đều nằm trong tay người khác không?”
Binh dân làm việc ở phòng thí nghiệm đều là người ưu tú, làm sao bọn họ không hiểu ý Salman? Chẳng qua có biết thì cũng không có ích lợi gì, năng lực thần linh mạnh mẽ, bọn họ không thể phản kháng.
“Ta biết mọi người nghĩ gì, nhưng tình huống hiện tại không quá khả quan. Chúng ta… không có chút ưu thế nào trong việc giao dịch với thần. Vậy nên mọi chuyện sẽ như thế nào?”
Nữ hoàng cũ mất tích, xác suất tử vong rất cao, muốn chờ nữ hoàng mới thì phải chờ mười tám năm, nhưng chưa chắc mười tám năm sau đã hôn phi thành công. Trong khi mấy ngày tới chính là lúc thần linh nhận ân huệ, lúc đó…
Nghĩ đến khả năng xảy ra, sắc mặt đám người đều xấu đi: “Ngài nói, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Salman vẫn luôn quan sát biểu tình bọn họ, đa số phản ứng mọi người đều khiến hắn vừa lòng: “Hiện tại chúng ta có hai lựa chọn. Một, tiếp tục phục tùng sống tạm, mãi cho đến một ngày chúng ta cũng đi lên giàn tế giống như quý tộc.”
“Lựa chọn còn lại là gì? Chẳng lẽ trở về quá khứ bị nữ hoàng khống chế?” Binh dân lớn tuổi đã phổ cập khoa học hỏi.
“Vì sao lại phải trở về quá khứ? Chúng ta có thể đi con đường khác mà. Nếu đã biết nữ hoàng ảnh hưởng đến sinh sản chúng ta, chúng ta để cô ấy cao cao tại thượng khống chế mọi người thêm lần nữa làm gì?”
“Vậy ngài định làm sao?” Binh dân lớn tuổi lại hỏi. Bà không phải một người, nghi vấn của bà chính là nghi vấn của rất nhiều binh dân.
“Chuyện này phải được giải quyết từng bước. Trước tiên thông báo toàn bộ binh dân tập hợp đi. Ta không tập kích nhằm vào quý tộc mà ta muốn… Một cách cải biến toàn hoàn mới.”
Salman co bàn tay thành nắm đấm rồi ấn trên bàn, ánh mắt sắc bén: “Bảo vệ ba quý tộc còn sống cho tốt. Những người còn lại mang vũ khí các người, theo ta đi…”
“Dẹp yên sao ạ?” Phó thủ vội vàng hỏi.
“Không, tập hợp đồng bạn.”
Biến kẻ địch thành bạn mình, càng nhiều bạn thì Salman mới an tâm “đồ sát thần linh”. Công dân và quý tộc vốn không phải kẻ địch chân chính, bàn tay giấu trong bóng đêm kia mới phải.
[Đêm thứ ba: Kẻ khôi phục.]
[Hai người chơi tử vong, “quỷ” giải khóa hai phần tám phong ấn.]
“Đêm nay lại có người chơi chết à?” Nhóm người chơi cả đêm không ngủ cầm thẻ bài, bên trên đã xuất hiện tin tức đổi mới.
Thông báo tử vong xuất hiện cùng với tin tức, chứng tỏ người chơi tử vong trước giờ, không phải “quỷ” ra tay.
“Người chết chính là người chơi quý tộc, nghe nói lúc hôn phi bị mùi hương khống chế nên hoàn toàn không kháng cự nổi, cuối cùng bị một trận mưa mũi tên bế về quê lấy vợ, còn chưa kịp nói lời trăn trối.” Có người sung sướng khi người khác gặp họa.
“Dễ hiểu mà, dù sao cũng tốt hơn mất thể diện vì cạn kiệt tinh lực.”
Xem ra đối với “người may mắn” này, mọi người đều rất không thích hắn.
“Kiến đực thành niên đã chết hết, có phải nữ hoàng đời sau phải đợi mười tám năm không vậy? Người ra tay muốn đẩy nhanh tốc độ hoàn thành nhiệm vụ nhân vật, hay là vì muốn dồn nền văn minh cấp cao ra ánh sáng?” Đám người chơi đều có suy đoán cho riêng mình, bọn họ cảm thấy người có thể làm ra loại chuyện động trời đó nhất định là người chơi.
Quá kém cỏi.
“Phó bản đã trôi qua một nửa mà bóng quỷ còn chưa tìm thấy, bọn họ nóng nảy rồi.”
Nếu người chơi sơ cấp của phó bản cấp cao làm cá mặn, người chơi trung cấp của phó bản cấp cao đi tìm “quỷ” thì người chơi cao cấp của phó bản cấp cao sẽ chơi “tuyến cốt truyện che giấu”.
Người chơi đều ý thức được một nguyên tố mang tên “sự can thiệp của nền văn minh cấp cao”, hơn nữa dựa vào trực giác tìm được nhiệm vụ nhánh —— đối kháng với nền văn minh cấp cao.
Cái này cũng giống khi Nhậm Dật Phi cởi bỏ phong ấn quái vật và lấy được thành tựu trong “Không Người Biết Hiểu”. Phần lớn phó bản cấp cao đều có những nhiệm vụ nhánh khó khăn bị tuyến cốt truyện che giấu.
Đây là mật mã kéo theo sự chênh lệch “giai cấp giàu nghèo” giữa các người chơi.
Hiện tại Salman vẫn còn bận nỗ lực sắm vai nhân vật hoàn mỹ, hắn sẽ không sử dụng kỹ năng và đạo cụ trong tay. Tất cả là để chuẩn bị cho kết cục của nền văn minh cấp cao vào ngày thứ bảy.
Có lẽ những người chơi khác cũng đưa ra quyết định giống như Salman. Mọi người đều giấu đi con át chủ bài, chỉ chờ đến giây phút cuối cùng chém đầu lĩnh thưởng.
Trên vách tường ổ kiến.
Nhậm Dật Phi đã cảm giác được thẻ bài thay đổi nhiệt độ, nhưng hắn không có thời gian xem.
Sâu trong khe hở vách tường, Nhậm Dật Phi co mình ẩn nấp, nửa ngày không dám cử động nên cả người đều sớm tê rần. Hình như sau lưng hắn có thứ gì muốn mọc ra, ngứa ngáy không chịu nổi.
Mà điều đáng sợ nhất chính là Nhậm Dật Phi phát hiện làn da mình sẽ sáng lên dưới ánh trăng.
“Nguyền rủa à?”
Đùa chút thôi, hắn nghĩ mình biết chuyện gì rồi. Tay đã từng sờ cánh, thứ kia vừa mỏng vừa giòn. Người mọc cánh trong phó bản còn ai ngoài quý tộc đây?
Trăm lần không ngờ rằng “Giang” vừa có thể đấu tranh giai cấp, vừa có thể cẩn thận che giấu bản thân mình.
“Kiến đực”, “thiện tư giả”, khóe miệng Nhậm Dật Phi run rẩy lộ ra nụ cười khổ: Đừng nói là hắn lại xuyên vào thân phận thật sự của “quỷ” nha?
Nhậm Dật Phi đau đớn lau mặt. Nếu là vậy, không lẽ giây cuối cùng hắn phải tự kết liễu cuộc đời mình?
Hắn bắt đầu tự hỏi, liệu quy tắc có cho phép người chơi tự sát sau khi lấy được quỷ bài không.
Góc tường lẫn trốn này là do một thai phụ chỉ cho Nhậm Dật Phi, thiếu nữ nói có một chỗ có thể đứng thẳng. Nghe nói chồng thai phụ đã từng trốn ở đây, chỉ vì muốn làm bạn với vợ mình cả đêm.
“Biết tôi phải ở một mình, hắn trộm khóc không nói. Cũng không còn cách nào nên hắn đành tìm biện pháp khác.” Thai phụ hơi oán giận, mặc đôi mắt long lanh ý cười hạnh phúc.
Ban đầu Nhậm Dật Phi không quá tin tưởng nhóm NPC, cho dù một người không nói thì chẳng lẽ tất cả thai phụ đều lựa chọn không nói. Vậy mà không có ai khai hắn thật, nỏ trong tay Nhậm Dật Phi đều đã cảnh giác giơ sẵn nửa ngày trời.
Cánh tay mỏi nhừ, bản thân lại rất vui.
Chờ đến khi ánh trăng biến mất sau mấy tầng mây, bầu trời vẫn chưa sáng hẳn, Nhậm Dật Phi xé rách áo quấn ngang eo, sau đó bay ra khỏi khe hở vách tường, đôi cánh chấn động kéo theo vô vàn điểm sáng rơi đầy đất.
Lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác dùng cánh bay lượn tự do, thật giống như tranh tài cao thấp với làn gió thoáng qua, sau đó lại đuổi theo vầng trăng sao trời, chiến thắng nỗi sợ rơi tự do nguyên thủy, toàn thân đều thả lỏng nhẹ nhàng.
Ở thế giới mà hắn không có nơi để đi.
“Đây là cảm giác mọc cánh sao?” Nhậm Dật Phi dừng lại chốc lát trên không trung.
Ổ kiến đang ở sau lưng hắn, từng ô cửa sổ hiện rõ ánh sáng lạnh lẽo, có thể nhìn thấy bóng người lay động. Nhậm Dật Phi nhìn thấy tầng hai binh dân.
“Tối nay sẽ có bão.” Nhậm Dật Phi chuyển hướng, bay về phía cây lớn.
“Lão đại, ngài đang nhìn gì vậy?” Phó thủ nhìn ra ngoài cửa sổ. Không trung ảm đạm một màu, vầng trăng đã trốn mất từ lâu. Bên ngoài không có thứ gì cả, chỉ có hang ổ tộc đàn bên cạnh cây thần.
“Đang xem cá lọt lưới.” Salman nâng mắt kính lên.
“Cá lọt lưới?” Phó thủ tìm nửa ngày cũng không thấy cá gì lọt lưới. Hắn nhớ tới một chuyện khác, “Lão đại, ngài đúng là thần tiên, lúc trước ngài nói chuyện tách tổ làm tôi còn nghĩ là ngài lo xa, không ngờ…”
“Suỵt.” Salman ngắt lời đối phương, “Cẩn thận tai vách mạch rừng.”
___