Nhậm Dật Phi nhướng mày. Phó bản tên là ổ kiến, tin tức nhắc nhở thứ nhất là kiến đực?
Kiến đực là tồn tại đặc thù nhất trong tổ kiến, bởi vì mục đích tồn tại của chúng nó chỉ để sinh sản.
Kiến cái và kiến đực đều là kiến sinh sản. Chúng nó đã trưởng thành, có khả năng sinh sản, sẽ mọc cánh bay và phối giống. Sau khi thụ tinh xong thì kiến cái trở về, rụng cánh và trở thành kiến chúa, tiến vào trạng thái sinh đẻ suốt đời. Kiến đực là hàng dùng một lần, dùng xong liền chết đi.
Lúc sau kiến chúa đẻ trứng, trứng không được thụ tinh sẽ nở thành kiến đực mới, trứng thụ tinh thì nở thành hai loại. Một loại là kiến chúa mới, một loại là kiến thợ.
Kiến lính là loài khỏe nhất trong đám kiến thợ, phần đầu chúng rất lớn. Kiến thợ và kiến lính có trách nhiệm phụ trách hầu hết những công việc vụn vặt như nuôi ấu trùng, dọn dẹp tổ, bảo vệ nhà… Đây là công việc chúng nó.
“Ba.” Nhậm Dật Phi không nhịn được ngồi dậy.
Tầng một là kiến thợ, người mọc lỗ tai dài và mọc sừng là kiến lính, như vậy xem ra, quý tộc mang cánh sống trong nhung lụa không cần làm việc… Là kiến cái và kiến đực sao?
Thân phận chân thật của quỷ chính là một thành viên quý tộc, Nhậm Dật Phi suy đoán.
Nhưng mà những quý tộc kia đều hưởng thụ sinh hoạt tốt nhất, bọn họ có thể có chấp niệm gì được?
Tin tức phó bản quá nhiều, nó không những liên quan đến xã hội loài kiến mà còn liên quan đến nền văn minh cao cấp khác.
Thật ra muốn “hủy diệt” tộc đàn rất đơn giản, bởi vì sau lưng “ổ kiến” có một cây to chọc trời. Chỉ cần Nhậm Dật Phi chặt ngã nó, thân cây sẽ lập tức đè xuống ổ kiến hình nón, ổ kiến và toàn bộ sinh mệnh bên trong liền không tồn tại nữa.
Nhưng cách này tuyệt đối không phải con đường Giang muốn. Thứ đè ép hắn chẳng những là người mà còn cả chế độ xã hội, Giang muốn lật đổ chế độ xã hội. Việc phá hủy ổ kiến bằng thân cây đương nhiên không phù hợp chút nào.
Nhậm Dật Phi tạm thời gác chuyện sắm vai “Giang”, hắn phân chính mình thành hai nhân vật. Một người là NPC công dân mất tích “Giang”, một người là người chơi binh dân “Cốc Thành”.
Dùng thân phận người chơi Cốc Thành để tìm kiếm manh mối, cuối cùng trở về bằng thân phận “Giang”.
Trước hết, Nhậm Dật Phi cần biết nguyên nhân sinh ra loại chế độ mâu thuẫn kỳ lạ nơi này, còn có trình độ nền văn minh cao cấp khác tham gia, sau đó mới hốt thuốc đúng bệnh.
Nếu hắn đủ thời gian, Nhậm Dật Phi sẽ lựa chọn phương pháp ôn hòa xử lý. Chẳng qua thời gian dư lại chỉ còn sáu ngày.
Mặc dù phải cân nhắc qua lại giữa các tầng quan hệ, Nhậm Dật Phi vẫn ngủ thiếp đi sau giờ. Sáng sớm ngày thứ hai, thanh niên binh dân tập hợp theo số thứ tự, bắt đầu thống nhất phân chia nhiệm vụ.
Nhậm Dật Phi trộn nhựa thực vật với bột giấy, có thể làm mặt nạ dán sát mặt hoàn toàn. Ngoại trừ việc không thể có nhiều biểu tình quá mức thì không còn vấn đề gì nữa.
Phương pháp ngụy trang mỗi gương mặt như thế có thể giảm bớt thời gian hắn sử dụng huyễn diễn.
Sau khi chuẩn bị xong, Nhậm Dật Phi xuống lầu. Hắn được phân công đi giám sát phòng giặt, kiểm tra công dân làm việc.
Người quản lý phân chia công việc xong liền rời khỏi. Nhậm Dật Phi nhìn phải ngó trái, hắn tìm binh dân được phân công đi tuần tra tầng ba, kiếm cớ trao đổi nhiệm vụ.
Đúng vậy, Nhậm Dật Phi muốn nhìn xem phòng phụ trách sinh sản và nuôi trẻ con như thế nào.
Theo quy tắc thế giới loài kiến, kiến thợ và kiến lính đều nở ra từ cùng một loại trứng thụ tinh, nhưng vì điều kiện phát dục khác nhau nên phát dục thành từng loại kiến bất đồng.
Nếu thế giới nơi đây giống như thế giới loài kiến thật, vậy thì thứ quyết định giai cấp của trứng thụ tinh chính là điều kiện phát dục. Xem ra, những đứa trẻ công dân và binh dân không liên quan gì đến giai cấp cha mẹ chúng.
Nghe thấy đề nghị của Nhậm Dật Phi, đối phương rất kinh ngạc, có lẽ vì chưa từng nghĩ đến chuyện này bao giờ. Nhưng suy nghĩ hồi lâu, so với việc đi tới đi lui một ngày ở tầng ba thì ngồi một chỗ giám sát người khác làm việc càng thoải mái hơn. Cậu ta có chút động lòng.
“Không có vấn đề gì chứ?”
“Cậu không nói, tôi không nói, có vấn đề gì được?”
Binh dân nọ lập tức bị thuyết phục. Hai người trao đổi thẻ kim loại với nhau, dù sao mọi người đều nhận thẻ chứ không nhận người. Thậm chí đôi lúc còn không thèm nhìn thẻ nữa.
Nhậm Dật Phi đi vào tầng ba. Vừa mới tiến tới, người canh gác ngẩng đầu nhìn thoáng qua hắn: “Số hiệu.”
Nhậm Dật Phi báo ra một con số. Đối phương viết vào giấy, sau đó vẫy tay cho hắn rời đi.
Nhậm Dật Phi cầm giáo dài, mặt không cảm xúc đi vào con đường hôm qua. Bên trong các gian phòng vẫn là mấy thai phụ đó, mỗi người một gian phòng nhỏ, đối đãi như nhau.
Người có thân hình đầy đặn, sắc mặt hồng hào chính là binh dân. Người có thân hình hơi gầy, sắc mặt vàng vọt chính là công dân, không khó để nhận biết. Nhậm Dật Phi đi thẳng một đường, hắn phát hiện thiếu vài người cũ và có thêm mấy thai phụ mới.
Nhậm Dật Phi nhanh chóng đi qua khu sản phụ, đi đến khu hôm qua mình không tiến vào.
Nơi đó có tiếng khóc nỉ non của trẻ con, hết đứa trẻ này đến đứa trẻ khác, quả thật là bản hợp tấu chói tai.
Lúc đi tới, hắn còn chưa nhìn thấy người thì đã ngửi được một mùi hôi chua nồng nặc. Nhậm Dật Phi mặt không đổi sắc, cũng không chậm lại bước chân.
Khu sinh con còn tối hơn khu sản phụ, hơn nữa không khí nơi này có chút không thông thoáng, mùi hôi chua vờn quanh không tiêu tan.
Tiếng khóc trẻ con ngày càng gần, một ít vừa to vừa vang, một ít vừa nhỏ vừa yếu.
“Nhường đường chút nhường đường chút.” Phía sau vang lên tiếng bước chân vội vàng. Nhậm Dật Phi xoay người, hắn trông thấy ba bốn công dân nâng một cái cáng, trên cáng là một sản phụ đang nằm, bọn họ nhanh chân chạy vào bên trong.
Ồ? Sắp sinh sao?
Nhậm Dật Phi đi theo sau họ.
Sản phụ nằm trên cáng là một công dân, có thể nhìn ra từ quần áo dây đay. Dường như cô ấy sắp sinh thật, thanh âm đau đớn run rẩy không ngừng.
Hắn nhìn sản phụ được đưa vào một gian phòng ấm áp, có đèn sáng sủa. Người vừa đi vào, cửa gỗ liền đóng lại.
Sinh con không phải chuyện đơn giản, ít nhất người nọ sẽ không sinh ngay lập tức. Thế nên Nhậm Dật Phi chỉ nhìn thoáng qua rồi lướt ngang gian phòng mang mùi máu nhàn nhạt.
Sau khi đi qua khu sinh con và dãy hành lang vài phút, rốt cuộc hắn tới được khu giữ trẻ. Trong tưởng tượng của Nhậm Dật Phi, hẳn là khu giữ trẻ cũng giống như nhà trẻ bình thường, nhưng mà…
Một cái giường chung thật lớn trong gian phòng tối om, trên đó có hơn mười đứa trẻ con đang nằm, đều một tuổi trở xuống, bên cạnh có hai công dân chăm nom.
Nói là chăm nom, thật ra bọn họ chỉ nhìn xem qua loa một cái. Mấy đứa trẻ khóc lóc chói tai nhưng chẳng ai để ý, thậm chí có một đứa trẻ sắp lăn xuống đất, hai người cũng thờ ơ.
Nhậm Dật Phi đi đến làm các cô giật mình hoảng sợ, hai người vội vàng che giấu đứa trẻ sắp rơi xuống rồi mỉm cười ngượng nghịu với hắn.
Vài đứa trẻ ướt quần một mảng, cũng không biết đã khóc bao lâu, thanh âm đều trở nên khàn khàn.
Đối diện gian phòng này là một gian phòng trông trẻ tương tự, chẳng qua vừa thông gió vừa thông sáng, đặt mấy cái giường nhỏ riêng lẻ, trong từng giường nhỏ còn đặt cả vài món đồ chơi.
Bên này cũng có hai công dân chăm nom, có điều trạng thái bọn họ hoàn toàn bất đồng so với phòng đối diện.
Tám giường nhỏ nhưng chỉ có bốn giường là có trẻ con đang ngủ. Chúng trắng trẻo mập mạp, đang ngủ ngon lành, cánh tay vươn ra mũm mĩm bằng bắp đùi của mấy đứa trẻ bên kia.
Nhậm Dật Phi nhìn thẳng, đi qua hai gian phòng chăm trẻ.
Hắn không thể để lộ tâm tình phức tạp ra bên ngoài, bởi vì ở thế giới nơi đây, bất thường mới là “bình thường”.
Phía sau còn có vài gian phòng chăm trẻ, chúng đều là con nít mới sinh, giai cấp rõ ràng.
Cuộc đời NPC đã được xác định từ lúc bọn họ vừa lọt lòng. Cho dù sau này bọn họ có nỗ lực thế nào, có thông minh ra sao, hoặc có nhiều thiên phú khác đi nữa thì cũng không thể thay đổi vận mệnh thấp hèn.
Nỗi tuyệt vọng của một người ưu tú như Giang không khác nào trần nhà kề sát đè ép khiến hắn không thể hít thở, nó vẫn luôn hiện hữu trong thế giới hắn như bóng với hình.
“Hắn sẽ hủy diệt toàn bộ tộc đàn.” Nhậm Dật Phi nhớ lúc Cốc Thành giết Giang, đối phương thuật lại lời nói của một quý tộc.
Giả sử quý tộc kia là “quỷ” mà bọn họ muốn tìm, như vậy chấp niệm của hắn chính là ngăn căn “Giang”. Điều này chứng tỏ ở hiện thực, Giang đã từng thành công.
Nếu không phải thì có thể là quý tộc nọ vô tình phát hiện lòng phản nghịch của “Giang”. Điều này chứng tỏ ở hiện thực, Giang đã từng thất bại.
Rốt cuộc “Giang” thành công hay thất bại?
Lúc sau Nhậm Dật Phi lại gặp nơi sinh sống của trẻ con từ một tuổi đến ba tuổi. Trẻ con khoảng độ tuổi này đã bắt đầu học tập và tiếp xúc với đồ vật sử dụng tương lai.
Trẻ con công dân tiếp xúc công cụ lao động, trẻ con binh dân tiếp xúc vũ khí, thuốc men và sách vở. Thậm chí người dạy học còn dạy bọn chúng nhiều thứ khác.
Quan niệm giai cấp đã bị cấy vào đầu từ lúc bọn họ còn rất nhỏ.
Đi hết một vòng, nửa tiếng sau Nhậm Dật Phi trở lại lối ra, cũng chính là cửa ra vào nơi hắn tới. Thủ vệ vẫn đang ngồi cạnh cửa, hắn không buồn ngẩng đầu mà bận đùa nghịch con dao nhỏ trong tay.
Thì ra toàn bộ khu sinh sản và nuôi dạy là một vòng tròn, vòng tròn chính giữa là cầu thang xoắn ốc mà hắn đi đưa khối lập phương đen. Phòng chất đầy máy móc nằm ở nơi cao nhất giữa tháp.
Tầng thứ ba không có những thứ khác, chỉ có công dân và binh dân sinh con, nơi nuôi dạy trẻ dưới ba tuổi.
Ở đây không có quý tộc, cũng không có con nít quý tộc, hẳn là bọn họ có cho mình nơi chuyên dùng cho sinh đẻ và nuôi dưỡng, dù sao ổ nuôi kiến chúa cũng khác ổ kiến bình thường.
Ánh sáng ngoài cửa bị thứ gì ngăn cản. Nhậm Dật Phi nhìn qua, hắn thấy hai người đến.
Một công dân dìu vợ mình đi vào, bọn họ đều giống các cặp vợ chồng công dân khác. Người đàn ông gầy đến trơ xương, người phụ nữ đỡ bụng bầu, bởi vì gầy gò mà nhìn bụng tròn rất lớn.
“Đại nhân, ngài xem này.” Người đàn ông lấy ra một thẻ gỗ.
Thủ vệ nâng mí mắt nhìn thoáng qua, xác nhận dòng chữ bên trên, hắn lãnh đạm gật đầu: “Đi với ta.”
Đôi vợ chồng ôm tâm tình thấp thỏm đi theo thủ vệ, đi thẳng đến một gian phòng trống không, hơn nữa còn chưa được quét tước.
“Cô ở đây, nơi này sẽ cung cấp ba bữa một ngày, cho đến lúc sinh con.” Thủ vệ dẫn người đến xong thì vội vàng rời khỏi, quả thật không muốn ở cùng “tiện dân” quá một giây.
Cô gái mang bầu ngồi lên nệm rơm, người chồng nhanh chóng quét dọn vệ sinh một lượt. Hắn còn lấy một nửa miếng thịt trong túi ra cho cô: “Lịch, mau ăn đi. Bụng của em lớn như vậy, chắc chắn con mình sẽ rất khỏe mạnh, có lẽ nó là binh dân.”
Cô gái vuốt ve bụng mình, gương mặt hạnh phúc nhưng cũng thoáng sầu bi: “Giá mà chúng ta có thể tự tay nuôi dưỡng…”
“Suỵt.” Người đàn ông vội vàng che miệng vợ mình lại, hắn nhìn Nhậm Dật Phi đi ngang bên ngoài, cả người đổ mồ hôi.
Nhậm Dật Phi lại làm như không nghe thấy mà bước đi không ngừng.
Đợi tiếng bước chân rời đi rất xa, người đàn ông mới buông cô gái. Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Nguy hiểm thật.”
Nhậm Dật Phi lại đi ngang phòng sinh lần nữa, bên trong truyền tới tiếng thai phụ đau đớn kêu gào, cô ấy đang sinh con. Không biết người nọ sẽ sinh công dân hay là sinh binh dân.
Vương quốc loài ong cũng tương tự với vương quốc loài kiến, thứ quyết định ấu trùng nở thành ong chúa hay ong thợ chính là thức ăn.
Ăn sữa ong chúa từ đầu đến cuối sẽ trở thành ong chúa, lúc đầu ăn sữa ong chúa, sau này ăn sữa và mật hỗn hợp sẽ trở thành ong thợ.
Giả sử đứa trẻ phát dục thành công dân hay binh dân chủ yếu dựa vào chất dinh dưỡng mà thai phụ hấp thụ, thế thì hành động quái dị của các cặp vợ chồng lúc trước đều có thể lý giải.
Để con mình có nhiều khả năng sống sót và thoải mái hơn, nhất định bọn họ phải bổ sung càng nhiều năng lượng, đứa bé trong bụng có thể phát dục khỏe mạnh.
Thế nên cha đứa trẻ có thể bỏ đói chính mình, thậm chí đói chết.
Nhưng mà, một bên là khối thịt ăn không đủ no, một bên là nhiều bánh mì, rau dưa, thịt thăn có thể vứt bỏ, công dân cố gắng hết sức cũng chỉ có khả năng tiếp cận binh dân là cùng.
Xem trạng thái thai phụ đối lập hai bên, Nhậm Dật Phi không thấy vợ chồng công dân có gì khả quan.
Công việc tuần tra tầng ba vốn nhàm chán và buồn tẻ như vậy, hắn vẫn luôn đi vòng tròn mãi. Nhậm Dật Phi đi hai vòng liền ngồi xuống nghỉ ngơi.
Giữa trưa, cơm trưa được đưa đến.
Nhậm Dật Phi vừa mới biết có cơm công nhân viên. Nó còn phong phú hơn tối qua, bởi vì thức ăn nhiều thêm một quả trứng gà và ít trái cây.
Chắc chắn bên ngoài không có loại trái cây thơm ngọt nhiều nước này, rất giống giống trái cây được chọn lọc và trồng trọt nhiều thế hệ đời sau. Hắn chậm rãi ăn xong toàn bộ.
Lát sau có một công dân tới thu dọn mâm thức ăn, cậu ta nhìn thấy bánh mì và thịt còn dư trên đĩa, đôi mắt đều phát sáng.
Nhậm Dật Phi che mũi, biểu hiện bài xích ra mặt, đối phương thấy nhiều thành quen.
“Sinh! Sinh! Cô ấy sinh một vị quý tộc!” Một luồng gió ập đến từ phòng sinh, công dân nào đó kích động lao về phía Nhậm Dật Phi ở ngoài cổng, vui mừng báo tin vui.
Nhậm Dật Phi và công dân đang dọn dẹp đều chuyển tầm mắt sang phía phòng sinh: “Quý tộc?”