Nhậm Dật Phi ở trong hang nhỏ cho tới khi tín hiệu giờ cơm vang lên. Hắn ra cửa, lập tức nhìn thấy mọi người cầm chén gỗ hoặc vỏ quả cứng đứng xếp hàng chỉnh tề, không có ai chen hàng.
Nhậm Dật Phi đứng phía sau hàng ngũ. Xếp hàng phía trước hắn là một người phụ nữ bị đứt nửa lỗ tai, miệng vết thương không giống vết thương ngoài ý muốn. Nhậm Dật Phi không nhịn được tưởng tượng, không biết có phải hình phạt nơi này là thế không.
“Anh Tiểu Giang, nghe nói hôm nay anh không khỏe hả?” Sau lưng hắn đi tới một thanh niên cao lớn, bộ dáng quan tâm Nhậm Dật Phi.
Đương nhiên Nhậm Dật Phi không biết đối phương là ai, hắn ho khan hai tiếng: “Tôi có thể chịu được.”
“Anh Tiểu Giang, chú ý giữ gìn sức khỏe.” Thanh niên cao lớn phía sau đột nhiên bắt lấy cổ tay hắn, đầu ngón tay nhanh chóng vẽ một ký hiệu.
Nhậm Dật Phi ngẩn người, dường như đây là một loại nhắc nhở đặc biệt nào đó, giống như ký hiệu con cá để đám người chơi tìm nhau trao đổi. Chẳng qua hắn hoàn toàn không hiểu ý tứ đối phương.
Nhậm Dật Phi ho khan mấy tiếng, vội vàng che giấu ngạc nhiên lóe lên trong nháy mắt.
Thanh niên ở sau cũng buông tay, tiếp tục cười toe toét.
Ký hiệu này có ý nghĩa gì? Lén lút ra hiệu như vậy, có lẽ nào là tín hiệu liên lạc bí mật không? Thoạt nhìn người sau lưng hắn chỉ mới thành niên, đối phương có quan hệ gì với hắn?
Nhậm Dật Phi cố gắng nhớ kỹ ký hiệu, nói không chừng một lúc nào đó hắn sẽ có dịp dùng.
Sơ yếu lý lịch được nâng cấp tốt hơn lúc trước nhưng vẫn rất hạn chế. Thế nên nguyên chủ được giới thiệu không quá rõ ràng, Nhậm Dật Phi phải phỏng đoán rất nhiều chi tiết mơ hồ.
Hắn yên lặng quan sát xung quanh.
Đoàn người bốn phía cùng một giai cấp, có thể nhận biết thông qua quần áo làm bằng sợi đay vàng mộc mạc. Ngoại trừ một vài người đeo chuỗi đá mài bóng trên cổ và vòng hoa sáng màu nơi cổ tay, hoàn toàn không tìm ra màu sắc tươi đẹp nào.
Độc chiếm tri thức, nắm giữ quyền phân chia vật tư, có lẽ còn vài thứ khác nữa. Nói tóm lại, có vẻ đây là một xã hội nô lệ bán nguyên thủy bị cố định hóa giai cấp nghiêm trọng, xuất thân ban đầu có khả năng quyết định cả đời người.
Chế độ giai cấp trong xã hội nguyên thủy đã rõ ràng như thế rồi sao?
Nhậm Dật Phi hơi thắc mắc, không biết những người giai cấp khác trông như thế nào, có thể trên người bọn họ sẽ mang theo đặc điểm thể hiện trình độ cao nhất của nền văn minh vật chất ở thời đại này.
Đoàn người bắt đầu di chuyển, bọn họ chậm rãi đi sang bên kia hang. Đó là một không gian hình tròn, chính giữa đặt từng dãy bàn gỗ, bốn phía có ống dẫn kim loại hình trụ.
Không thể nghi ngờ, nơi này chính là nhà ăn.
Đồng tử Nhậm Dật Phi hơi mở lớn: Dù là kiểu dáng hay kỹ thuật đi nữa, ống dẫn kim loại đều không thể là sản phẩm thời đại lúc bấy giờ.
Hàng ngũ công dân tự động tách ra, trước mỗi ống có hơn chục người đứng xếp hàng.
Người đầu tiên đứng trước ống dẫn, cầm chén đặt ngay miệng ống. Vài giây sau, bên trong phun ra một thứ hình vuông giống thịt bữa trưa, rơi thẳng vào chén gỗ thô ráp.
Hắn rời đi, người phía sau đi lên, vẫn là thứ thịt vuông vức như cũ, rơi xuống ngay ngắn chỉnh tề.
Sau khi lấy được cơm trưa, nhóm công dân ngồi xuống ghế dài rồi bắt đầu ăn. Bọn họ cầm một cái nĩa bằng gỗ cắm vào, giơ lên cho vào miệng. Nhậm Dật Phi cũng cầm thứ giống thế. Hắn cắn một cái, đúng là mùi thịt cơm trưa, có điều thịt này cứng hơn, không có vị gì ngoài hơi mặn.
Nhậm Dật Phi nhìn miếng thịt, đành cúi đầu nhai nuốt: Lại thêm một thứ tồn tại không phù hợp hoàn cảnh.
Cơm trưa chỉ có một phần thịt, mùi vị còn không quá tốt, Nhậm Dật Phi ăn một chút liền chết lặng. Hắn nhìn thấy đám người xung quanh cũng chết lặng ăn. Bọn họ không hưởng thụ, bọn họ đang duy trì sự sống.
Cách đó không xa, Nhậm Dật Phi thấy một cặp vợ chồng thai phụ. Người chồng đem phần lớn thức ăn cho vợ mình, bản thân giữ lại không nhiều.
“Mau ăn mau ăn, ăn nhiều chút.” Thanh âm đối phương hơi run rẩy, không ngừng thúc giục vợ mình ăn thịt, đôi mắt chờ mong nhìn cái bụng tròn chằm chằm.
Vợ của hắn cũng không ngẩng đầu lên, ra sức nhét thức ăn vào miệng.
Vậy mà có đến mấy cặp vợ chồng giống vậy, Nhậm Dật Phi cực kỳ ngạc nhiên.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến rất nhiều tạp âm ồn ào. Một người đàn ông cao hơn đám đông nửa cái đầu, sắc mặt hồng hào đi vào nhà ăn.
Gã mặc một bộ quần áo tương tự đồng phục đen, chân mang giày da, cổ quấn khăn quàng lam, còn có trang sức đá quý màu xanh phát sáng.
Nhậm Dật Phi chớp chớp mắt: Một người xã hội phong kiến lẫn vào xã hội nguyên thủy?
Người nọ đi đến đâu, công dân chỗ đó đều lập tức đứng dậy, không dám ngồi yên ăn gì.
Nhìn quần áo tinh xảo và gương mặt hồng hào đó là biết đối phương thuộc giai cấp cao hơn. Ngoài ra ngũ quan gã có hơi khác so với công dân bọn họ. Gã mọc một cái sừng giữa trán.
Đây là tiêu chí phân chia giai cấp sao?
“ ở đâu?” Đôi mắt sắc bén của người tới đảo qua đám người. Mấy công dân bị gã nhìn đều không nhịn được run rẩy.
Bọn họ sợ hãi đối phương, đương nhiên không dám không đáp lời gã: “ là ai vậy?”
“Giang, là Giang!”
Vô số ánh mắt tập trung lên người Nhậm Dật Phi trong góc.
Nhậm Dật Phi đang cầm chén gỗ, hắn mất vài giây mới phản ứng kịp: “Dãy số này… Hình như là tôi ạ?”
“Cậu chính là ? Đi theo ta.” Người nọ bước hai bước như ba bước tới đây, gã rút ra một cái khăn tay che mũi.
Nhậm Dật Phi không chút nhúc nhích, hắn còn đang suy nghĩ nên phản ứng thế nào mới thích hợp.
Ai ngờ đối phương vốn là kẻ thô bạo, gã nhướng mày túm lấy ngực Nhậm Dật Phi kéo lên, chén thịt trong tay hắn liền rơi xuống mặt đất: “Bị điếc à?!”
Nhậm Dật Phi biết thế giới này tồn tại giai cấp, nhưng hắn không nghĩ mức độ giai cấp lại nghiêm khắc như vậy. Nhậm Dật Phi thử thăm dò, hắn làm ra dáng vẻ phản kháng, đẩy đối phương một chút.
Nào ngờ người kia chỉ được cái mã, Nhậm Dật Phi vừa đẩy nhẹ đã đẩy được gã ra, bốn phía lập tức vang lên tiếng hít sâu.
“Làm sao hắn dám đẩy đại nhân?”
“Hắn phạm tội!”
Tiếng bàn tán xung quanh vang lên không ngớt, chẳng khác nào Nhậm Dật Phi đã làm chuyện tội ác tày trời. “Anh Tiểu Giang” hiền lành ôn hòa ngày xưa trong mắt bọn họ như biến thành quái thú. Đôi mắt đám người nhìn Nhậm Dật Phi vừa sợ hãi vừa xen lẫn ghét bỏ.
Gối thêu hoa trước mặt bị đẩy liền lùi cũng rất tức giận, không, phải nói là gã nổi trận lôi đình: “Cậu dám chống lại chấp pháp của ta ư?”
“Người đâu!”
Vài giây sau, bên ngoài lại tới thêm vài “người cấp cao” mọc sừng trên trán không khác nào con ngựa. Bọn họ vây đến: “Chuyện gì xảy ra?”
“Tiện dân này dám chống đối ta!” Người cấp cao bị Nhậm Dật Phi đẩy thẹn quá thành giận, nhấc chân đá vào cánh tay hắn.
“Giang” là mỹ nhân ốm yếu, trong khi Nhậm Dật Phi cũng có sức chiến đấu bằng cọng bún thiu, hắn bị đạp một cái liền lảo đảo rồi té lăn xuống đất. Nơi bị đạp xuất hiện vết sưng đỏ. Đau thì không đau, nhưng nhìn qua khá kinh khủng.
Nhóm công dân sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, cả người run bần bật.
Nhậm Dật Phi nắm chặt bàn tay, trong lòng bình tĩnh dị thường: Xem ra giai cấp phân chia rất khắc nghiệt, không biết nguyên chủ đã làm gì đắc tội bọn họ.
“Đứng dậy! Đừng hòng giả chết với ta!” Người nọ cười lạnh.
Bởi vì vấn đề sức khỏe nên từ nhỏ đến lớn, “Giang” không phải kiểu người dễ xúc động. Hắn giống như một quân sư thích vạch mưu kế rõ ràng, sau đó mới hành động hơn. Nhậm Dật Phi chỉ thử đẩy đối phương thăm dò, song với thế giới này lại là hắn “xúc động”.
Vì vậy hắn không tiếp tục phản kháng, bị đám người kia kéo ra ngoài.
Trước lúc rời khỏi nhà ăn, Nhậm Dật Phi quay đầu nhìn thoáng qua nhóm công dân.
Đám người bọn họ vẫn không dám ngồi xuống, cũng không dám nhìn qua bên này. Thanh niên lúc nãy vẽ ký hiệu bí mật cho Nhậm Dật Phi cẩn thận đứng sau lưng một người, tay cầm chén gỗ run nhè nhẹ, mà nơi hắn làm rơi thức ăn đã bị hai người đàn ông lao tới cướp đi.
Đó là hai người đàn ông có vợ mang thai, bọn họ cầm miếng thịt còn sót ăn ngấu nghiến. Rõ ràng chỉ là một thứ thô ráp nhạt nhẽo, gương mặt bọn họ lại lộ vẻ thỏa mãn hạnh phúc.
Mặc bản thân chịu đói nhưng vẫn nhường thức ăn cho thai phụ. Nhất định chuyện này có nguyên nhân gì đó, có khả năng người ở đây đều biết.
“Ổ kiến?” Nhậm Dật Phi lại nhớ tới nhắc nhở phó bản.
Tòa tháp tương tự ổ kiến, công dân giống như kiến thợ, thân thể nhỏ như côn trùng, tất cả đều dựa vào từ khóa.
Kiến là sinh mệnh siêu tập đoàn. Siêu tập đoàn ám chỉ những loài sinh vật có thuộc tính sống tụ tập thành đàn đặc biệt, giống như kiến và ong.
Chúng nó cùng làm việc, cùng ăn, cùng bảo vệ tổ vân vân. Đa số hành động trên dưới đều hợp thành chỉnh thể thống nhất.
Ngoài ra chúng nó phân chia cấp bậc bên trong rất rõ ràng, mỗi giai cấp đại diện cho một đặc điểm nhận dạng cơ thể.
Kiến chúa cái hưởng thụ quyền lực tối cao, chuyên đẻ trứng suốt đời kéo dài chủng tộc. Những loại kiến còn lại, đặc biệt là kiến thợ và kiến lính, chúng phụ trách chăm sóc kiến chúa, nuôi kiến con, canh gác tổ, là kẻ mang lợi ích cho giai cấp khác.
Dưới góc nhìn con người, bọn họ không thể lý giải nổi. Bởi vì gen là ích kỷ, ai cũng muốn di truyền gen mình cho thế hệ sau. Bọn họ sẽ theo bản năng phản bác: “Vì sao lại di truyền gen của cậu, chứ không phải là gen của tôi?”
Trời sinh loài người đã rất khó mang lợi ích cho ai. Người lương thiện và tình nguyện hy sinh vì người khác chân chính trong cuộc sống, tính chất đã vượt xa động vật.
Loài người trên thế giới được tạo thành từ vô vàn cá thể bất đồng, mỗi người đều có ý nghĩ riêng, đều muốn tranh đoạt tài nguyên nên mới giành giật nhau. Thế giới loài kiến lại không giống vậy.
Kiến chúa và kiến đực đại diện cho sinh dục và sinh sản, chúng nó là cơ quan sinh sản của một cá thể. Kiến thợ và kiến lính làm việc suốt ngày kiếm ăn giúp kéo dài quần thể, chúng nó là các chi và bộ não của một cá thể.
Cả tộc đàn kiến và ong là một đám cá thể gộp lại, cùng tiến cùng lùi. Bởi vậy mới gọi chúng nó là siêu tập đoàn.
Nhưng mà trong đám người có rất nhiều cặp vợ chồng thai phụ, chứng tỏ con người ở đây cũng có khả năng sinh sản đơn lẻ.
Giả sử như chế độ xã hội phó bản tương tự chế độ xã hội loài kiến, đó là con người có năng lực sinh sản đơn lẻ tiến vào “đàn kiến” không có năng lực sinh sản đơn lẻ.
Tính mang lợi cho giai cấp khác của kiến thợ và kiến lính có còn không?
“Làm mẹ gì đấy?” Nhậm Dật Phi bị đẩy một chút, suy nghĩ cũng gián đoạn. Bộ dáng người cấp cao phía sau hùng hùng hổ hổ, dường như gã vẫn để bụng chuyện bị hắn chống đối.
“Con kiến.” Nhậm Dật Phi cúi đầu, hắn chưa từng thử qua kiểu nhân vật giống vậy.
Nguyên chủ là kẻ địch với toàn chế độ xã hội. Để lật đổ nó, Nhậm Dật Phi chỉ có bảy ngày.
Hắn bị người ở sau đẩy, rốt cuộc rời khỏi tòa tháp đen cao cao.
Cây cỏ hai bên dần rậm rạp, chúng vừa cao vừa to, cao hơn đầu bọn họ. Tiếng gió thổi qua khe hở truyền đến, bọt nước lạnh ngắt trên chóp lá rơi xuống đầu Nhậm Dật Phi.
Hắn quay đầu nhìn xem, chỉ trông thấy màu đen nhỏ xuyên thấu tầng tầng lớp lớp cỏ dày.
“Nhìn cái gì mà nhìn?” Người cấp cao cầm giáo dài khó chịu quát tháo Nhậm Dật Phi.
Bốn phía không một bóng người, hắn đã có chút dự cảm. Nhậm Dật Phi đoán được người nọ gọi hắn ra làm gì nhưng không lên tiếng, chỉ thành thật đi thẳng một đường đến nơi hẻo lánh, để lại trên nền đất ẩm ướt một chuỗi dấu chân.
Cuối cùng, bọn họ đi đến một cái đầm lầy cực kỳ xa xôi. Bên rìa đầm lầy là thực vật gì đó kỳ quái, lá khẽ trôi không khác nào thuyền nhỏ. Khung cảnh vừa lạnh lẽo vừa có chút âm u.
Người sau lưng lập tức có hành động. Trong mắt gã là sảng khoái khi chuẩn bị giết người, cây giáo dài ác ý đâm tới, hung hăng đâm vào giữa lưng Nhậm Dật Phi.
Theo tiếng gió thổi qua làn da, Nhậm Dật Phi cũng có phản ứng. Ngay lúc đối phương đâm đến thì hắn vội tránh đi, sau đó xoay người cầm lấy giáo dài, thuận đà kéo đối phương về phía mình.
Lúc nãy Nhậm Dật Phi đã phát hiện, trông đối phương cao lớn mạnh mẽ thế thôi, thật ra gã chỉ là một bao cỏ. Quả nhiên hắn vừa thuận đà kéo lại, người nọ liền theo quán tính ập đến không dừng nổi, lảo đảo nhào đi hai bước, tới gần đầm lầy.
Thừa lúc gà bệnh sắp chết, Nhậm Dật Phi liền vươn chân đá vào thân thể đang đứng không vững của đối phương. Gã gào to ngã xuống đầm lầy, vừa giãy giụa thì cả người đã bị nước bùn nhấn chìm hơn phân nửa.
Nhậm Dật Phi cầm giáo dài, hắn cẩn thận kiểm tra kỹ thuật chế tạo nó. Quả nhiên không tồi nhỉ, bên ngoài còn có cả hoa văn trang sức.
“Cứu ta.” Người cấp cao vừa mới vênh váo tự đắc hoảng loạn kêu cứu. Gã yếu ớt tránh thoát đầm lầy, sợ tới mức khóc than, không thể nói lời này bằng giọng ra lệnh nữa.
___