Tháng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Tổng Tài Mèo Lớn

chương 10: chương 10

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Cái gì?” Đỗ Nhược Ngu tưởng rằng mình không nghe rõ, từng chữ của Sư Diệc Quang anh đều hiểu, nhưng ghép lại anh lại không hiểu.

Sư Diệc Quang không lặp lại mà giương mắt đánh giá phòng Đỗ Nhược Ngu.

Căn phòng vốn trống rỗng và lạnh lẽo đã được trang hoàng lộng lẫy có hơi người trong vòng một ngày, quần áo treo trên móc còn có cả đồ trang trí trên bàn.

Sư Diệc Quang đưa mắt về phía giá sách nhỏ trên bàn và nhìn thấy cuốn “Ông già và biển cả”.

“Rất biết xử lý.

” Sư Diệc Quang nói.

Đỗ Nhược Ngu cảm thấy khó hiểu, đã được cấp phòng thì đương nhiên sẽ dọn dẹp, sẽ ở đây lâu, trừ khi…… Sư Diệc Quang nói ngày mai sẽ ly hôn.

Nhưng họ chỉ mới kết hôn được một ngày.

Sư Diệc Quang lại nhìn Đỗ Nhược Ngu, dùng giọng điệu không thể từ chối nói: “Tới phòng tôi.

Đỗ Nhược Ngu lần này hiểu rõ, nhưng hôm qua Sư Diệc Quang mới nói anh không được phép vào.

Đỗ Nhược Ngu thành thật đi theo sau Sư Diệc Quang đến phòng ngủ chính.

Anh bước vào phòng ngủ chính, phát hiện đây là một dãy phòng, nối liền với phòng tắm và phòng thay đồ, cuối cùng là một đài quan sát đã mở ra một nửa, bây giờ rèm cao từ trần đến sàn chưa được kéo lên, anh vẫn có thể ngắm màn đêm bên ngoài.

Thảo nào buổi sáng Sư Diệc Quang mặc đồ xong mới ra.

Căn phòng đủ rộng để có một cầu thang bên trong, ở giữa có một chiếc giường king size, rất phù hợp với phong cách của Sư Diệc Quang.

Đỗ Nhược Ngu còn đang tò mò nhìn phòng ngủ sang trọng của tổng giám đốc thì nghe thấy Sư Diệc Quang nói: “Ngủ đi”

…… Có ngốc cũng hiểu ý anh ta, Đỗ Nhược Ngu miễn cưỡng cười cười: “Thế này không tốt lắm?”

Sư Diệc Quang kéo anh, đè anh xuống giường, ra lệnh: “Ngủ.

Bọn họ chỉ kết hôn giả thôi, có cần thiết phải đi đến mức này không?

Mục này không phải không ghi trong hợp đồng sao? Đây là dịch vụ bổ sung à? Anh có thể nói rằng mình không thể cung cấp dịch vụ này không?

Sau đó Sư Diệc Quang trừng mắt với anh.

Đỗ Nhược Ngu liền thành thật chậm rãi bò lên trên giường.

Anh nằm xuống chiếc giường lớn của Sư Diệc Quang, không dám ngủ ở giữa, kề sát mép giường vừa đủ không bị ngã.

Chất lượng của chiếc giường này thực sự rất tốt, ngay cả mép giường cũng khá mềm mại.

Ai ngờ Sư Diệc Quang cũng nằm xuống nắm lấy vai Đỗ Nhược Ngu, dùng bàn tay to lật anh lại, trực tiếp ôm anh vào lòng.

Đỗ Nhược Ngu: “……”

Đỗ Nhược Ngu tựa đầu vào hõm vai Sư Diệc Quang, trước mặt là bộ rắn chắc ấm áp của tổng giám đốc mà vô số người mơ ước, Sư Diệc Quang cũng một tay ôm lưng anh, một tay giữ eo anh, ôm thật chặt trong vòng tay anh ta.

Toàn thân Đỗ Nhược Ngu cứng đờ, không dám cử động.

Sư Diệc Quang còn không biết xui xẻo sao lại cọ lên người anh hai phát.

A a a a a…… Tổng tài đây là uống lộn thuốc sao?

Hôm nay ban ngày còn rất bình thường mà? Anh ta đây là muốn làm gì?

Đỗ Nhược Ngu căng cứng cơ thể, không dám thả lỏng chút nào, thậm chí không dám thở ra, anh sợ Sư Diệc Quang sẽ làm bước tiếp theo, toàn thân đều cảnh giác.

Nhưng Sư Diệc Quang chỉ ôm anh.

Đỗ Nhược Ngu một lúc sau cảm thấy rất mệt mỏi, mới có mười giờ, anh không cách nào ngủ được.

Vốn dĩ anh muốn chơi một lúc trước khi đi ngủ.

Hiển nhiên Sư Diệc Quang cũng không ngủ được, Đỗ Nhược Ngu cảm giác được hô hấp của mình phập phồng, thoạt nhìn không giống như buồn ngủ chút nào, ngược lại càng ngày càng bất ổn.

Đỗ Nhược Ngu do dự một lát, sau đó nảy ra chủ ý, mở miệng kêu: “Sư tổng……”

“Làm gì?” Giọng điệu của Sư Diệc Quang có chút hung dữ, anh ta có vẻ hơi tức giận.

Đỗ Nhược Ngu nuốt khan nói: “Ừm… tôi muốn đi vệ sinh.

“……” Sư Diệc Quang lập tức buông anh ra, “Đi!”

Đỗ Nhược Ngu nhảy bắn xuống giường, lẻn vào phòng tắm.

Anh đóng cửa phòng tắm, nhe răng trợn mắt xoa xoa cơ bắp đau nhức rồi thở ra một hơi dài.

Ôm như thế hai người đừng mong ngủ được.

Đỗ Nhược Ngu xoay trái ba vòng phải ba vòng để thả lỏng, lúc này mới cảm thấy tốt hơn, anh ước chừng đã đến lúc rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Khi anh bước đến bên giường, Sư Diệc Quang cũng ngồi dậy, bật đèn ngủ lên, nhìn thẳng vào Đỗ Nhược Ngu.

Dưới ánh sáng màu cam, đôi mắt anh ta như ánh vàng, khúc xạ ánh sáng như hổ phách.

Đỗ Nhược Ngu sửng sốt, chớp chớp mắt cho rằng mình nhìn lầm rồi, Sư Diệc Quang đột nhiên hỏi một câu: “Rửa tay chưa?”

“……” Đỗ Nhược Ngu trả lời, “Rửa rồi.

Sư Diệc Quang vỗ nhẹ chiếc giường bên cạnh, ra hiệu cho anh nằm xuống, Đỗ Nhược Ngu leo lên giường nằm xuống, nhưng lần này tổng giám đốc không có tới gần anh.

Anh ta muốn nằm sát vào Đỗ Nhược Ngu, lại có chút ghét bỏ, cuối cùng giãy giụa nửa ngày, chỉ dựa vào đầu giường không nói lời nào, ngủ lại ngủ không được, sau đó dứt khoát mở điện thoại xem.

Đỗ Nhược Ngu cười thầm trong lòng, cũng không chọc phá, nhưng anh cũng muốn nghịch điện thoại lại không dám, đành phải nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Sư Diệc Quang chắc đang nhắn tin, trò chuyện còn hơi kích động, đánh chữ như bay.

Đỗ Nhược Ngu thầm nghĩ trong lòng, chuyện này thật là chấn động, anh cùng tổng giám đốc nằm trên giường, vừa giả vờ ngủ vừa nghe lén tổng giám đốc chơi điện thoại.

Tổng giám đốc không nhận ra mình thực sự không hề ngủ sao, không thấy xấu hổ sao?

Cuối cùng Sư Diệc Quang cũng tận hứng, lúc này mới vứt điện thoại qua một bên, sau đó nằm xuống.

Có lẽ tác dụng dọa nạt của việc đi vệ sinh quá tốt nên anh ta không ôm Đỗ Nhược Ngu nữa, may mà giường rộng đủ cho hai người lăn lộn cũng không có vấn đề gì, Đỗ Nhược Ngu cũng tự giác không dám chia nữa với Sư Diệc Quang, chỉ dám chiếm một phần ba.

Đèn ngủ tắt, Đỗ Nhược Ngu nằm yên lặng, cho dù không còn tiếp xúc thân thể nữa, nhưng sự hiện diện của Sư Diệc Quang bên cạnh hắn vẫn cao đến đáng sợ.

Đỗ Nhược Ngu luôn có cảm giác như đang nằm cạnh một chiếc lò sưởi lớn, từ xa có thể cảm nhận được hơi nóng.

Anh nóng đến mức không thể ngủ được, nhưng một lúc sau, anh cảm thấy hơi thở của người bên cạnh chậm lại, giống như ngủ rồi.

Đỗ Nhược Ngu mở to mắt.

Anh hơi nghiêng đầu, bên ngoài vẫn còn một chút ánh sáng chiếu vào, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của Sư Diệc Quang.

Anh nhớ lại những gì mẹ anh gọi hôm nay.

Anh năm lần bảy lượt cảnh báo bản thân không được kỳ vọng, bởi vì không có kỳ vọng thì sẽ không có thất vọng, nhưng anh luôn không đủ giỏi trong vấn đề này.

Đỗ Nhược Ngu nhẹ nhàng thở dài, bình tĩnh lại, cuối cùng lại nhắm mắt lại.

Sáng hôm sau, Đỗ Nhược Ngu tỉnh dậy vì nóng bức.

Lúc Đỗ Nhược Ngu còn đang ngơ ngác, anh tưởng Hô Hô chạy đến bên giường, lại chui vào trong ngực anh, nhưng sinh vật trong tay anh lớn hơn một con mèo rất nhiều, anh nhớ tới Hô Hô đang ở nhà, căn bản không có khả năng xuất hiện ở chỗ này.

Cho nên anh mở to mắt, liền phát hiện Sư tổng rắn rỏi, điển trai của bọn họ đang ngủ ngon lành trong vòng tay anh.

Cả người Sư Diệc Quang bám lấy Đỗ Nhược Ngu, như đúc con mèo Hô Hô nhà họ, tựa đầu vào hõm cổ Đỗ Nhược Ngu, tay đặt dưới cánh tay anh, hai chân dài vòng quanh eo và chân anh, cuốn chặt lấy.

Đỗ Nhược Ngu: “……”

Anh muốn bất động thanh sắc rút ra cũng không được, mới chỉ vặn người để thoát ra Sư Diệc Quang liền tỉnh.

Sư Diệc Quang cảnh giác trợn mắt, Đỗ Nhược Ngu thấy anh ta ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên mặt mình, trong nháy mắt đồng tử co rút lại, đột nhiên né khỏi ngực anh, thậm chí còn đẩy Đỗ Nhược Ngu.

Đỗ Nhược Ngu suýt nữa lăn ra khỏi giường.

Tầm nhìn của Sư Diệc Quang hình như mất tiêu điểm, tuy rằng vô thức nhảy dựng lên, nhưng lại có vẻ mê sảng.

Sau khi nhìn rõ là Đỗ Nhược Ngu, anh ta gãi đầu phàn nàn: “Dậy sớm làm gì?” Nói xong lại ngã xuống giường, tiếp tục ngủ nướng.

…… Đỗ Nhược Ngu bị anh ta lúc hét lúc hô mà không thể hiểu được, rõ ràng tham ngủ nhưng sao lại cảnh giác như vậy.

Đỗ Nhược Ngu nhìn cọng tóc ngốc trên đầu anh ta, tâm tình cực kì phức tạp.

Bọn họ mới kết hôn hai ngày, anh lại phát hiện ra đủ loại mặt chưa ai biết của tổng tài, nhân thiết sụp đổ vậy còn được hả? Tương lai ly hôn, anh có bị tổng tài diệt khẩu không đây?

Đỗ Nhược Ngu nhẹ nhàng bò xuống giường, đi vào phòng tắm rửa chuẩn bị.

Anh mặc quần áo, chỉnh lại bản thân, bước vào bếp ở tầng một, lấy bánh mì nướng, trứng và giăm bông mua hôm qua từ tủ lạnh ra tự làm cho mình bữa sáng đơn giản nhất.

Anh cố ý dậy sớm, ăn xong rồi Sư Diệc Quang còn chưa xuống lầu.

Đỗ Nhược Ngu không biết có nên đến công ty trước không, ngay lúc anh do dự, Sư Diệc Quang cuối cùng cũng xuống lầu.

Vẫn vừa thắt cà vạt vừa xuống, theo dõi thời gian, trên mặt vẫn còn buồn ngủ, Sư Diệc Quang thấy Đỗ Nhược Ngu trông mong nhìn anh ta, nhíu mày nói: “Sao cậu còn ở đây?”

Đỗ Nhược Ngu lập tức hiểu ý của anh ta, vội vàng nói: “Sư tổng, tôi đi trước.

Anh đến gara nhanh như chớp, lái chiếc Mercedes-Benz lần nữa, thậm chí còn vượt qua tài xế đang đến đón Sư Diệc Quang ở cửa.

Sau này phải ra ngoài trước giám đốc thôi.

Đỗ Nhược Ngu yên lặng ghi nhớ.

Kết quả hôm nay anh không được may mắn như vậy, khi đang đỗ xe ở bãi đậu xe của công ty, anh va phải đồng nghiệp của mình, mọi người đều ngạc nhiên trước chiếc xe anh lái.

Mọi người trong công ty đều là những người thông minh, đều biết rõ biển số xe của từng người, chỉ cần xe chạy vào bãi đậu xe của công ty một lần, thông tin biển số xe sẽ được cập nhật vào cơ sở dữ liệu ngay lập tức.

Thay vì ậm ừ, Đỗ Nhược Ngu dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, liền nói tổng giám đốc thấy anh không có phương tiện nên cho anh mượn xe.

Mọi người sôi nổi tỏ vẻ thật hâm mộ, xoay người sang chỗ khác lại trợn trắng mắt.

Đỗ Nhược Ngu nhìn kiểu loanh quanh lòng vòng của mọi người cũng không hé răng, về chỗ của mình.

Cho đến khi lên tầng gặp Hàn Dung.

Đỗ Nhược Ngu vừa thấy cô lại hơi giận, anh mạc danh cảm thấy đêm qua Sư Diệc Quang một hai phải ngủ với anh, còn cọ lên người anh cứ như đánh dấu là do cô nói người trên người mình như cẩu độc thân.

Hàn Dung lại không biết bọn họ kết hôn, hơn nữa thứ này mà ngửi cũng biết được sao?

Kết quả Hàn Dung nhìn thấy anh chỉ cười, cười cực kì bỡn cợt bát quái.

Hàn Dung cười, Đỗ Nhược Ngu cũng cười với cô, một người hehehe, một người hahaha.

Thư kí cùng trợ lý, đều am hiểu bí quyết giả tạo trong văn phòng.

Chờ cười mệt rồi, Đỗ Nhược Ngu đi đến chỗ ngồi của mình, không nhịn được giơ tay lên ngửi, rõ ràng là anh không ngửi thấy mùi gì.

------oOo------

Truyện Chữ Hay