Hai năm sau.
Biểu hiện trong ngục của Yên Lương Thần vô cùng tốt, không chỉ làm tốt việc của mình, cô còn cố gắng đi giúp đỡ người khác.
Không ngoài dự tính, cô nhận được cơ hội giảm án, ra tù trước một năm.
Ngày cô bước ra khỏi cổng lớn của nhà tù là một ngày ánh mặt trời rực rỡ.
Yên Lương Thần không thông báo cho bất cứ ai, nên đương nhiên chẳng có ai đến đón cô.
Nhân viên làm việc ở cổng mở cổng giúp cô, đồng thời dặn dò cô: “Ra rồi thì đi thẳng về phía trước nhé, tuyệt đối đừng quay đầu lại.”
Yên Lương Thần nói cám ơn, nhưng đi được một đoạn không xa thì cô liền dừng bước rồi quay đầu lại.
“Cô gái này, sao không chịu nghe lời vậy?”
Yên Lương Thần mỉm cười, mắt nhìn chiếc lồng được xây dựng bằng bức tường cao và mạng lưới dây điện kia. Nếu như không phải do mấy chữ lớn dọa người kia thì nhìn nó cũng khá đẹp dưới ánh mặt trời đó chứ.
Thu hồi ánh mắt, Yên Lương Thần mang theo chút hành lí còn sót lại của mình chầm chậm bước về phía trước.
Hơn hai năm rồi, dường như Giang Thành đã có những thay đổi rất lớn, chỉ có duy nhất một điều không đổi đó là nhà cao tầng san sát, xe cộ qua lại tấp lập.
Yên Lương Thần cũng không ngồi xe, cứ vừa đi vừa nhìn, như thể phải nhận biết lại thành phố này thêm lần nữa vậy.
Trong hai năm qua, Hạ Viễn Hàng cũng đến thăm cô mấy lần, nhưng cô vẫn không gặp như cũ. Đồ mà hắn đưa vào, cô cũng trả lại toàn bộ.
Có điều, ở trong ngục, cô cũng xem tin tức.
Sau khi tập đoàn Nhan Thị ngừng công kích tập đoàn Viễn Hàng thì tập đoàn Viễn Hàng khôi phục được sức sống rất nhanh, hơn nữa còn dần dần phát triển không ngừng. Thậm chí còn đoạt được hai hạng mục mà Nhan Thị nắm chắc phần thắng.
Không thể không nói, Hạ Viễn Hàng vẫn rất có bản lĩnh. Dù không có Nhan Lạc Tuyết, với khả năng và nghị lực của hắn thì sớm muộn gì hắn cũng có thể đạt được thành công.
Ngoại trừ những tin tức nghiêm túc ra thì còn một số thông tin bên lề nữa. Nội dung liên quan đến việc Hạ Viễn Hàng quên ăn quên ngủ ra sao? Nghiêm chỉnh làm việc một cách điên cuồng như thế nào? Hoặc là liên quan đến chuyện tình cảm của Hạ Viễn Hàng, tất cả mọi người đều đang suy đoán vị Hạ phu nhân tiếp theo là ai? Nhưng cho dù là tóm được một chút biến động nhỏ hay viết chân thực cũng đều như vậy, từ trước đến giờ chưa từng nhận được câu trả lời của Hạ Viễn Hàng.
Mỗi lần Yên Lương Thần xem những nội dung này thì đều mím môi cười, không thể không bội phục khả năng bịa chuyện của đám ký giả này.
Hạ Viễn Hàng yêu Nhan Lạc Tuyết giống như yêu đôi mắt của mình vậy, sao có thể dễ dàng quên cô ấy đi cưới người khác chứ? Huống hố hắn đã từng nói, vị trí Hạ phu nhân chỉ có thể thuộc về Nhan Lạc Tuyết thôi. Cho dù có người phụ nữ nào tìm cách lọt vào mắt hắn thì e rằng cũng chỉ đành vô danh vô phận đi theo hắn thôi.
Nhưng hình như những điều này không phải là thứ cô quan tâm.
Yên Lương Thần xem nhẹ chút đau đớn trong lòng, cô thu hồi lại tâm tư nhoẻn miệng cười rồi bước đi chậm rãi.
Ở trong ngục người mất hơn hai năm, khó khăn lắm mới thoát ra được, Yên Lương Thần cũng không muốn đi tìm người nhà. Không phải không muốn gặp, mà sợ rằng họ sẽ ngầm thông báo với Hạ Viễn Hàng.
Hai năm qua, Hạ Viễn Hàng chăm sóc họ rất tốt nên hai bên đã sớm đẩy lùi mối hiềm khích lúc trước rồi.
Điểm này thì cô rất cảm kích hắn.
Nghĩ tới nghĩ lui, người mà Yên Lương Thần muốn đi gặp chính là Mục Lỗi – người có ơn cứu mạng với cô.
Lúc tòa thẩm vấn trước đây, Mục Lỗi cũng đến tòa án.
Sau khi cô ngồi tù, hắn còn từng đến thăm cô, đem cho cô khá nhiều đồ tốt.
Mục Lỗi làm việc ở đội phòng cháy chữa cháy số một của Nam Thành.
Yên Lương Thần đến đó nhưng lại được báo lại rằng, hôm nay Mục Lỗi xin nghỉ ra ngoài rồi, không có trong đội.
Bất đắc dĩ, cô đành hôm khác lại đến.
Đang lững thững đi trên đường, Yên Lương Thần đột nhiên phát hiện người mình đang muốn tìm ở sau một cánh cửa thủy tinh. Cô mỉm cười kinh ngạc rồi rảo bước đi vào nhà hàng kia.
Mục Lỗi không ngồi một mình, ngồi đối diện với hắn là một cô gái trang điểm rất đậm.
Yên Lương Thần cảm nhận được hắn đang xem mặt, cô cũng không muốn quấy rối chuyện tốt của người ta, vì vậy lén lút tìm một vị trí ngồi sau lưng hắn.
Cô vểnh tai lên nghe, người phụ nữ kia liến thoắng giới thiệu về bản thân mình, thái độ rất kiêu căng.
Quả nhiên là đang xem mắt!
“Nhà của anh rộng bao nhiêu? Nằm ở đâu?”
“Tôi không có nhà!”
“Vậy xe thì sao?”
“Xe của đội cứu hỏa?”
Yên Lương Thần thiếu chút nữa không nhịn được cười, rõ ràng nhìn thấy người phụ nữ kia trừng mắt liếc hắn một cái.
“Vậy tiền gửi tiết kiệm thì sao? Nhà xe đều không mua, vậy rốt cuộc tiền tiết kiệm có bao nhiêu?”
“Có ba mươi hai vạn.”
“Ba mươi hai vạn?” Người phụ nữ kia rốt cuộc không lịch sự mà kêu thé lên, cũng không tiếp tục che dấu sự khinh thường của mình nữa: “Không nhà không xe không tiền, lại còn bị hủy dung nữa, ai kết hôn với anh chứ? Anh à, anh thật là ngốc.” Yên Lương Thần sửng sốt. Hủy dung ư?
Mục Lỗi vẫn gật đầu một cách đứng đắn, nói: “Vì vậy, cô có thể đi rồi.”
Người phụ nữ kia đương nhiên bị thái độ của hắn chọc tức, cô ta đập xuống bàn đứng lên: “Một tên vác mặt nạ quân nhân nghèo đói lại không có tố chất như anh, cả đời này không lấy được vợ cũng đáng đời!”
“Ai nói vậy?” Yên Lương Thần liền đứng lên: “Tôi thấy anh ấy vô cùng tốt nha. Nếu như anh ấy đồng ý thì tôi lập tức gả cho anh ấy.”
Người phụ nữ kia không ngờ sẽ có một người nhảy vào như vậy, hung hăng trừng mắt liếc Yên Lương Thần một cái rồi thở hổng hộc bỏ đi.
Yên Lương Thần cũng chớp chớp đôi mi thanh tú, rồi híp mắt cười ngồi xuống vị trí của người phụ nữ kia.
“Nếu đã là xem mặt, anh việc gì phải cố ý chọc giận cô ấy như vậy?”
“Vợ đồng nghiệp của tôi giới thiệu, nếu không nể mặt họ thì tôi cũng không đến. Vừa gặp mặt, tôi đã biết ánh mắt cô ấy dài tới tận đỉnh đầu, liền biết người ta đến là để câu chàng rể ưu tú rồi. Mà tôi chẳng phải ưu tú gì cả, cũng không có hứng thú với cô ấy, chi bằng tốc chiến tốc thắng.”
“Vậy cũng đúng.”
Huống hồ, cho dù có cưới kiểu con gái này về nhà thì đi hầu hạ cô ta cũng chẳng xong, không sớm thì muộn cũng trở thành tai họa.
“Ra ngoài khi nào vậy?”
“Thì hôm nay đó.” Yên Lương Thần cười nhe răng, chỉ chỉ lên má trái của hắn: “Cái đó làm khi nào vậy?”
Má bên trái của hắn có nhiều hơn một vết sẹo dài, từ đuôi mắt chạy thẳng đến quai hàm. Tướng mạo của hắn vốn nghiêm túc, có thêm vết sẹo này vô hình chung có thêm một chút lệ khí, khó trách người phụ nữ kia lại ghét bỏ hắn đến thế.
“Mấy tháng trước. Thế nào, rất xấu à?”
Yên Lương Thần lắc đầu: “Không tính là rất xấu, chỉ có điều khiến anh nhìn có chút hung dữ.”
“Chẳng trách tôi đi trên đường, mấy tiểu quỷ đó nhìn thấy tôi đều bật khóc.”
Lúc này, phục vụ đã bưng thức ăn lên.
Yên Lương Thần thực sự đói bụng, cũng không khách sáo với hắn, trực tiếp cầm chén bới cơm, cầm đũa rồi và luôn hai miếng.
Mục Lỗi thấy vậy, bật cười lắc đầu.
Ăn hết nửa bữa cơm rồi thì hắn mới hỏi: “Tiếp theo có dự định gì không?”
Yên Lương Thần “ừ ừ” hai tiếng, nuốt nốt miếng cơm xuống, rồi lại rút khăn giấy lau miệng.
“Có lẽ tôi sẽ tìm một vùng núi hẻo lánh để dạy học, sau đó sống nốt quang đời còn lại ở đó.”
“Không dự định kết hôn sao?”
Yên Lương Thần liền nhún vai, hai tay dang ra: “Người phụ nữ đã từng ly hôn lại còn từng ngồi tù như tôi, anh cảm thấy còn có ai muốn cưới không?”
“Ai nói vậy? Tôi cảm thấy cô rất tốt mà. Nếu không chút nữa chúng ta đến cục dân chính đi.”
Yên Lương Thần biết hắn lấy câu nói mà cô vừa nói với người phụ nữ kia ra để chọc cô, không nhịn được cười.
“Được, cứ vui vẻ quyết định như vậy đi.”
Hai người cười cười nói nói, vui vẻ ăn xong một bữa cơm.
Ra khỏi nhà hàng, Mục Lỗi liền đón một chiếc xe: “Lên xe đi.”
“Đi đâu vậy?” Đỉnh đầu cô phấp phới một câu hỏi.
“Cục dân chính.”
Yên Lương Thần liền trợn tròn mắt.