Yên Lương Thần không hề giãy dụa, nghe thấy vậy chỉ cười lạnh.
“Anh có tư cách gì mà không đồng ý? Hạ Viễn Hàng, anh đừng quên, chúng ta đã ly hôn rồi. Giấy tờ ly hôn là anh tự đi làm một mình, sau đó vứt lên mặt tôi.”
Hạ Viễn Hàng không dám ho he, đột nhiên cô lại bật cười lạnh.
“Còn nữa, mấy ngày trước, anh đã tổ chức một hôn lễ long trọng cưới thiên kim nhà họ Nhan, Nhan Lạc Tuyết. Chắc anh không quên nhanh vậy chứ? Hay anh muốn nói với tôi, anh mất trí nhớ rồi? Hoặc là anh muốn nói với tôi, các người chỉ tổ chức hôn lễ, chứ chưa đăng ký kết hôn, cho nên không được coi là vợ chồng hợp pháp?”
Tính cách của Yên Lương Thần vốn ôn hòa, trong mấy năm sống với nhau, cô vẫn luôn vui cười, hiền hậu.
Nhưng người trước mắt bỗng trở nên lanh lợi, mỗi câu nói đều khiến trái tim Hạ Viễn Hàng rỉ máu. Hắn bỗng ý thức được, cô không phải người hiền khô không biết gì. Chỉ là trước đây cô luôn giấu sự lanh lợi của bản thân đi, luôn thể hiện sự ôn nhu, ấm áp trước mặt hắn mà thôi.
“Anh có thể bỏ tôi ra trước được không? Tôi khó chịu.”
Hạ Viễn Hàng nhớ đến cô đang bị thương nặng, vội buông tay: “Em không sao chứ? Có phải tôi làm đau em không?”
“Đau như vậy có đáng gì?” Yên Lương Thần bật cười, trái tim lạnh giá: “Máy móc lạnh lẽo được đưa vào cơ thể, lấy đi thứ quan trọng nhất trong cơ thể, đó mới gọi là đau. Có điều, từ đầu đến cuối tôi không hề kêu, cũng không có khóc. Anh có biết vì sao không?”
Cơ thể Hạ Viễn Hàng trấn động, hắn nhìn thấy ý hận sâu đậm và sự lạnh lùng ở đôi mắt trong suốt của cô.
“Bởi vì lúc đó, linh hồn tôi đã rời khỏi thân thể của chính mình. Tôi giống như một hồn ma lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy người phụ nữ tên Yên Lương Thần đang nằm trên bàn phẫu thuật trong tư thế đáng xấu hổ, giống y như cá nằm trên thớt. Bác sỹ cầm máy móc lạnh lẽo móc ra, rồi lại móc ra, không ngừng chảy máu. Tôi liền ở đó cười chế giễu, mày thấy đó, đó chính là kết cục của việc không có mắt đi yêu sai người đó! Mày đáng đời! Đáng bị người ta đè lên bàn phẫu thuật mổ ngực moi bụng!”
Hạ Viễn Hàng đứng bật dậy, đẩy ghế nằm lăn ra đất, quỳ rạp người xuống đất. Hắn không cảm nhận được sự đau đớn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Yên Lương Thần như đang hóa điên. Bỗng hắn cảm thấy mình như một tên ác quỷ, ép một người phụ nữ đang yên ổn hóa điên.
“Ha ha… Sao vậy? Có phải rất buồn cười không? Anh cảm thấy rất buồn cười đúng không?”
Hạ Viễn Hàng không dám nhìn cô, quay người đi như nhìn thấy quỷ, vội vã bỏ chạy.
“Ha ha ha…” Yên Lương Thần vẫn cười tiếp, cười mãi cười mãi, nước mắt liền tuôn rơi. Một ngụm máu tươi cứ vậy phun lên tấm chăn trắng tinh.
“A… Bác sỹ Trần! Bệnh nhân giường số nôn ra máu rồi!”
Y tá vừa đi đến cửa phòng bệnh liền thất thanh kêu lên.
Yên Lương Thần nhìn cô ta, cười ha ha: “Yên tâm đi! Tôi không chết được đâu.”
Cô thu lại ánh nhìn, ngây người nhìn lên trần nhà, như đang nói chuyện với y tá, cũng như đang tự nhủ bản thân.
“Cô biết không? Quê chúng tôi có một cách nói, gọi là thọ của con cháu. Ý muốn nói, nếu một người có con hoặc cháu mất sớm, thì người đó sẽ trường thọ, bời vì tuổi thọ của con cháu đã cộng thêm lên người họ.”
Con tôi còn chưa được sinh ra đã mất rồi, cho nên tôi sẽ sống thọ trăm tuổi nhỉ? Bời vì đó là sự trừng phạt ông trời dành cho tôi.
Lúc bác sỹ xông tới, Yên Lương Thần đã ngất đi rồi.
…
Rời khỏi bệnh viện, Hạ Viễn Hàng đến mộ của Nhan Lạc Tuyết.
Tấm ảnh trên bia mộ là hình trước khi cô bị bệnh, cho nên dung mạo xinh đẹp, thần thái cao ngạo, đôi mắt như biết nói nhìn chằm chằm vào hắn.
“Lạc Tuyết, xin lỗi! Tôi có lỗi với em, càng có lỗi với Yên Lương Thần…”
Hạ Viễn Hàng kết hôn với Yên Lương Thần, lúc đầu là bị ép buộc, thậm chí còn để báo thù Nhan Lạc Tuyết. Cuộc sống sau hôn nhân dần dần vượt qua dự tính của hắn, bởi vì Yên Lương Thần rất chân thành, rất tình cảm, thậm trí còn rất ngốc. Lúc cô cười ha ha tiến đến gần khiến người ta không thể từ chối.
Lúc đầu hắn rất lạnh lùng, nhưng dần dần quen với sự tồn tại của cô. Quen với việc khi về đến nhà có người cười nói hỏi han, quen với việc mỗi đêm nằm trên giường đều có người rúc vào lòng để sưởi ấm cơ thể hắn, đồng thời sưởi ấm cả trái tim hắn.
Nhưng Nhan Lạc Tuyết đột nhiên quay về.
Người phụ nữ hắn đã từng hận đến xương tủy, vốn không hề phản bội hắn, mà vì không muốn liên lụy hắn nên mới rời đi, chịu đựng bệnh tật giày vò một mình.
Sự thật đến quá đột ngột, khiến hắn không phân biệt được đó là yêu hay hổ thẹn. Hắn điên cuồng muốn cứu Nhan Lạc Tuyết, không tiếc giá nào, bất chấp mọi thứ để đền bù cho cô.
Còn về đứa con của Yên Lương Thần, không phải hắn không muốn. Nhưng giữa con và Nhan Lạc Tuyết, hắn bắt buộc phải chọn Nhan Lạc Tuyết, nếu không, cả đời này hắn sẽ không thể tha thứ cho bản thân!
Nhưng ai mà ngờ được, cuối cùng hắn đã ép cả hai người phụ nữ bước vào đường cùng.
…
Lúc Yên Lương Thần tỉnh lại đã là buổi sáng hôm sau rồi. Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, rọi lên người cô. Nhưng cô không hề cảm nhận được chút ấm áp nào, chỉ cảm thấy lạnh lẽo như bị ma quỷ bám riết, không thể xua đi được.
Cảnh sát tìm đến cửa, nói cho cô biết, nhà họ Nhan tố cáo cô giết Nhan Lạc Tuyết.
Điều này không nằm ngoài dự đoán của Yên Lương Thần. Lúc Nhan Lạc Tuyết chết, chỉ có cô ở đó, nhìn thế nào cũng thấy cô là tội phạm giết người. Không phải Hạ Viễn Hàng cũng nhận định như vậy sao?
Cô ngước mắt lên nhìn, quả nhiên thấy Hạ Viễn Hàng đang đứng ở cửa, do đó cô bật cười ha ha.
“Anh xem đi, nhà họ Nhan tố cáo tôi giết người. Nếu không nhầm thì tôi sắp bị xử bắn rồi. Hạ tiên sinh, trong lòng anh vui rồi chứ? Anh sắp báo thù cho người anh yêu sâu đậm được rồi, anh có vui không?”
Nói rồi, cô lại cười càng điên cuồng hơn.
Trong lòng Hạ Viễn Hàng tê tái, cuối cùng vẫn không chịu được mà bước vào, nói với cảnh sát: “Anh xem tinh thần của cô ấy không ổn định, cô ấy căn bản không hề tỉnh táo, anh có hỏi cũng không được gì đâu.”
Cảnh sát còn chưa kịp nói gì, Yên Lương Thần đã cướp lời.
“Ai nói chứ? Tôi đang rất tỉnh táo, tôi chưa từng tỉnh táo như lúc này. Hạ Viễn Hàng, bốn năm qua, tôi mới là con sâu hồ đồ. Tôi nhảy xuống dưới mà không chết, ngược lại, đầu óc đã tỉnh táo hơn nhiều, có vẻ không tồi nhỉ, đúng không?”
Cô cười ha ha hai tiếng, lại nhìn hai anh cảnh sát.
“Các anh hỏi đi. Muốn hỏi gì cứ hỏi! Có điều, tôi biết các anh muốn hỏi gì. Không sai, tôi đã giết Nhan Lạc Tuyết. Tôi đã thẳng tay ném cô ta ra ngoài cửa sổ đó…”
“Yên Lương Thần, đừng nói lăng bậy bạ! Bây giờ không phải lúc để nói giỡn! Lời em nói ra đều phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đó!”
“Tôi biết chứ. Tôi đã nói rồi, tôi rất tỉnh táo.”
Yên Lương Thần nhún vai, bộ dạng không quan tâm đến điều gì hết.
Cảnh sát cũng nhìn ra, tinh thần của cô đúng là không ổn định. Có điều nhà họ Nhan vẫn luôn thúc ép cấp trên, họ không thể kéo dài thêm được nữa.
“Yên tiểu thư, nếu cô không có ý kiến, vậy chúng ta bắt đầu ngay bây giờ nhé.”