Hạ Viễn Hàng quay người chạy ra khỏi phòng, lao thẳng xuống dưới lầu.
Yên Lương Thần không động đậy nằm trên mặt đất, miệng không ngừng chảy máu, cơ thể y như con búp bê bị vỡ nát.
Máu tươi nhuốm đỏ cả nền đất, vô cùng chói mắt, khiến người nhìn kinh sợ.
Hạ Viễn Hàng đứng cách đó mấy bước, bỗng mất hết dũng khí, không dám tiến lại gần. Hắn sợ khi đến gần, thứ mà bản thân chạm vào chỉ là một thi thể không còn chút sức sống!
“Yên Lương Thần…”
Hạ Viễn Hàng tiến lại gần thêm hai bước, đôi chân bỗng mềm nhũn, cứ thế khuỵu xuống đất. Hắn run rẩy đưa đôi tay về phía Yên Lương Thần, muốn chạm nhưng không chạm tới được.
“Đừng có động vào cô ấy!”
Một giọng nói nam tính trầm thấp bỗng vang lên, mang theo sự giận dữ cực độ.
Hạ Viễn Hàng ngẩn người, lúc này hắn mới chú ý đến người đàn ông đang quỳ cạnh bên Yên Lương Thần.
Đôi tay hắn buông thõng, không còn chút sức lực, trên mặt hiện rõ sự đau đớn và nín nhịn.
Lập tức, Hạ Viễn Hàng hiểu ra mọi chuyện, người đàn ông này đã đỡ được Yên Lương Thần!
Chính vào lúc này…
“Tránh ra! Tránh ra! Đừng chắn đường, để chúng tôi cứu người trước đã!”
Hạ Viễn Hàng bị bác sỹ và y tá kéo sang một bên.
Ngay sau đó, Yên Lương Thần được khiêng lên giường di động, mang đi.
Hạ Viễn Hàng đi theo giường di động của Yên Lương Thần, xông thẳng đến bên ngoài phòng cấp cứu.
“Anh không được vào bên trong!”
Một cánh cửa, ngăn cách hai thế giới. Nếu kém may mắn, chính là ngăn cách giữa sự sống và cái chết.
Đứng bên ngoài cùng hắn còn có một vị nữ bác sỹ mặc áo blouse trắng. Cô ta liếc nhìn Hạ Viễn Hàng, giọng nói nghiêm trọng: “Là người nhà, tại sao anh không chăm sóc cô ấy? Cô ấy vừa mới làm phẫu thuật phá thai, bây giờ…”
“Cô nói gì?”
Hạ Viễn Hàng tóm lấy cổ áo của nữ bác sỹ.
Nữ bác sỹ bị hắn làm cho sợ hãi, giọng nói có chút ngập ngừng: “Làm gì đó? Anh còn định đánh người đó hả?”
Hạ Viễn Hàng thả cô ta ra, nói lời xin lỗi.
“Vừa rồi, cô nói cô ấy làm phẫu thuật phá thai sao?”
Bác sỹ nhíu mày. Không phải người nhà sao? Sao chẳng biết gì hết vậy?
“Không sai. Một tiếng trước, cô ấy đã làm phẫu thuật phá thai không tiêm thuốc tê. Tôi khuyên thế nào thì cô ấy cũng không thay đổi chủ ý. Cô ấy nói, cô ấy muốn ghi nhớ thật kỹ cảm giác đau đớn này.”
Hạ Viễn Hàng nhìn cô ta như nhìn thấy quỷ, lùi về sau mấy bước. Lúc này, hắn như rơi vào động băng ngàn năm, khí lạnh trong tim không ngừng lan ra khắp tứ chi, lạnh đến thấu xương, khiến hắn không kìm được mà run lên.
Yên Lương Thần đã chọn từ bỏ đứa con rồi, có lẽ không phải vì không muốn hiến tủy nên mới giết Nhan Lạc Tuyết. Lẽ nào, hắn đã nghĩ oan cho cô rồi?
Gương mặt tuyệt vọng trước khi nhảy xuống của cô cứ hiện lên trong đầu hắn.
Cô nói, Hạ Viễn Hàng, tôi sẽ cho anh được như ý muốn!
Cô ấy đã mất hết hy vọng vào hắn, cho nên mới không ngần ngại mà nhảy xuống như vậy!
Hạ Viễn Hàng nhắm chặt mắt, đôi tay nắm thành nắm đấm, cơ thể cao lớn run lên bần bật, ngày một mạnh hơn.
Nhan Lạc Tuyết chết đi, lúc đó hắn thật sự điên rồi, cho nên mới nói những lời mong cô chết! Nhưng hắn không ngờ, cô thật sự nhảy xuống dưới!
Thời gian như ngừng lại, mỗi giây trôi qua tưởng chừng như hàng nghìn phút, mỗi phút đều dài vô kể.
Cửa phòng phẫu thuật lại được mở ra.
Bác sỹ vừa đi ra, vừa tháo khẩu trang.
Hạ Viễn Hàng đứng như tượng ở đó, không hề động đậy, đột nhiên không nói lên lời, chỉ nhìn chằm chằm vào miệng của bác sỹ, không hề chớp mắt.
“Chúng tôi…”
“Không! Cô ấy không thể chết!”
Hạ Viễn Hàng cho rằng bác sỹ sẽ nói câu “Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi”.
Bác sỹ cảm thấy kỳ lạ nhìn hắn: “Ai nói cô ấy chết rồi? Tôi nói là chúng tôi đã cứu được cô ấy rồi, bây giờ phải dựa vào bản thân cô ấy thôi. Nhưng có một tin xấu, đó là dường như bệnh nhân không hề có ý chí sống.”
Câu nói cuối cùng như một nhát dao, hung hăng đâm vào trái tim Hạ Viễn Hàng.
Cô bị hắn làm tổn thương trái tim. Cô vốn đã không còn lưu luyến bất cứ thứ gì trên thế gian này rồi, sao còn có thể có ý chí sống chứ?
Không! Yên Lương Thần, cô không thể từ bỏ dễ dàng như vậy!
“Người đã được đưa đến phòng giám sát đặc biệt rồi, anh có thể đến thăm cô ấy. Nói chuyện quá khứ với cô ấy nhiều một chút, có lẽ có thể đánh thức ý chí sống của cô ấy.”
Nghe xong, Hạ Viễn Hàng bày ra bộ mặt khó coi còn hơn cả khóc. Nghe thấy giọng của hắn, có lẽ ý chí sống của cô còn yếu hơn là đằng khác!
Bác sỹ liếc nhìn hắn, trực tiếp rời đi.
Hạ Viễn Hàng đứng bên ngoài phòng giám sát đặc biệt một hồi lâu, cuối cùng vẫn không có dũng khí bước vào. Hắn sợ một khi hắn xuất hiện, những máy móc trên đầu giường sẽ lập tức phát ra tiếng kêu.
Không còn cách nào khác, hắn đành đón ba mẹ và em trai Yên Lương Thần đến.
Yên Cảnh Thiên vừa nhìn thấy Hạ Viễn Hàng liền tặng hắn một quả đấm, cú đánh vừa mạnh vừa hung ác: “Hạ Viễn Hàng, Nếu chị tôi mà không sống lại, tôi sẽ bắt anh đền mạng!”
Hạ Viễn Hàng lau vết máu trên khóe miệng, không hề đánh trả.
Bà Yên ngăn con trai mình lại, bản thân thì đưa tay lên, tát Hạ Viễn Hàng một cái bạt tai.
“Lương Thần nhà chúng tôi đúng là mù mắt nên mới yêu loại súc sinh như cậu! Về sau, mời cậu tránh xa con gái chúng tôi xa một chút! Cậu không xứng đáng xuất hiện trước mặt con bé, câu không xứng!”
Hạ Viễn Hàng không hề tránh, cũng không hề biện hộ cho bản thân, mặc sức để bọn họ phát tiết hết những tức giận trong lòng.
Lúc này, trong phòng giám sát đặc biệt bỗng vang lên tiếng kêu chói tai.
Bác sỹ, y tá nối đuôi nhau bước vào, lại tiến hành cấp cứu lần nữa cho Yên Lương Thần.
Sau đó, y tá đưa một tờ thông báo tình trạng nguy kịch đến trước mặt Hạ Viễn Hàng, kêu hắn ký tên.
Tờ giấy mỏng tanh, nhưng Hạ Viễn Hàng lại như không thể đỡ được trọng lượng của nó. Run rẩy cầm bút lại gần tờ giấy, sau đó đột nhiên hung hăng vứt nó xuống đất, tóm chặt lấy cổ áo của y tá.
“Các người nhất định phải cứu sống cô ấy, nếu không tôi sẽ khiến các người chết theo cô ấy, nghe rõ chưa?”
Y tá bị hắn dọa cho phát run, vội vàng nhặt bút và giấy thông báo lên, chạy mất tăm.
Yên Cảnh Thiên liền cười lạnh một tiếng: “Bây giờ anh bày đặt uy phong cho ai xem chứ? Người nên chết theo chị ấy nhất, chính là anh!”