“Tôi biết. Tôi rất cảm ơn cô đã hiến tủy cho tôi, nhưng…”
Yên Lương Thần nín thở, cho rằng cô ta đã biết chuyện của con mình rồi.
“Cơ thể của tôi, tôi hiểu rõ nhất. E là tôi sẽ không chịu được đâu. Lương Thần, cảm ơn cô. Hạ Viễn Hàng cũng là người đáng thương, mong cô hãy đem lại hạnh phúc cho anh ấy!”
Hai hàng nước mắt trên khóe mắt Nhan Lạc Tuyết tuôn rơi, khiến cô ta trông càng đáng thương, càng ốm yếu hơn.
Yên Lương Thần rất muốn gào lên: Cô dựa vào đâu mà nói như vậy? Tại sao tôi phải nghe cô? Cô cho rằng cô là ai chứ…
Nhưng đến cùng thì cô vẫn không nói ra được, cứ như vậy mà nhìn Nhan Lạc Tuyết rời khỏi.
Một lát sau, cô đột nhiên như bị rút hết sức lực trong người, ngồi rạp xuống giường.
Trước kia, cô luôn cảm thấy bản thân mình chịu thiệt thòi, cho rằng mình đã hy sinh quá nhiều cho Hạ Viễn Hàng nên mới có kết cục như vậy.
Nhưng khi nghe câu chuyện của bọn họ, cô mới phát hiện, Nhan Lạc Tuyết đã hy sinh quá nhiều cho Hạ Viễn Hàng!
Cho dù không còn yêu nữa, dựa vào món nợ ân tình này, Hạ Viễn Hàng sẽ vẫn luôn ở bên cô ấy.
Yên Lương Thần ôm lấy bụng mình, dằn vặt một hồi, cuối cùng cũng đã hạ quyết tâm.
Con à, xin lỗi con! Nếu có đầu thai thì con nhớ hãy chọn một người mẹ tốt nha con!
Yên Lương Thần nằm trên giường, mở mắt nhìn trừng trừng lên trần nhà, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Bên ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân vội vã, sau đó là một tiếng quát lớn.
“Yên Lương Thần!”
Hạ Viễn Hàng ôm cơn giận ngút trời lao vào phòng bệnh, hắn nắm lấy vai rồi nhắc bổng cô lên.
“Rốt cuộc cô đã nói gì với Lạc Tuyết, tại sao cô ấy lại không chịu làm phẫu thuật ghép tủy?”
Yên Lương Thần ngẩn người, cô nhìn trực diện vào đôi mắt đang giận dữ của hắn, đột nhiên bật cười.
“Nói cái gì chứ? Tất nhiên là nói với cô ta, tôi vốn không muốn hiến tủy cho cô ta, là anh dùng thủ đoạn bỉ ổi ép tôi thôi!”
“Cô…”
Hạ Viễn Hàng tức điên lên, đưa tay tát cô một cái bạt tai, sau đó đẩy cô ngã xuống giường.
“Cô cho rằng dùng thủ đoạn này có thể thoát sao? Yên Lương Thần, cô đừng có nằm mơ! Dù cô có đồng ý hay không thì cô vẫn phải hiến tủy! Nếu Lạc Tuyết không muốn thì tôi cũng sẽ lấy nó ra cho chó ăn!”
Yên Lương Thần ngã nhào lên giường, nghe thấy bước chân giận dữ đi ra rồi, cô bật cười ha ha. Cười đến nỗi khắp mặt đầy là nước mắt, cười đến nỗi khóe miệng đã xuất hiện vệt máu.
…
Thực sự thì Yên Lương Thần chưa từng nghĩ đến cách tuyệt thực để chống đối.
Nhưng bỗng nhiên cô không nuốt nổi đồ ăn, ăn gì thì nôn ra thứ đó, thậm chí cứ nhìn thấy đồ ăn lại bắt đầu nôn ọe.
Cô biết, đó là bệnh tâm lý, bệnh đã ăn sâu vào xương tủy, vô phương cứu chữa.
Hạ Viễn Hàng vừa biết được tin này liền vội vàng chạy tới, khuôn mặt lo lắng.
Yên Lương Thần biết, hắn không lo cho cô, hắn chỉ sợ cơ thể cô xảy ra vấn đề, không thể hiến tủy cho Nhan Lạc Tuyết!
“Rốt cuộc cô đang bày trò gì vậy? Cô nghĩ cách này có tác dụng ư? Tôi nói cho cô biết, Yên Lương Thần, chiêu này không có tác dụng với tôi đâu. Nếu hôm nay cô không ăn hết đồ ăn cho tôi, ngày mai ba cô và em cô sẽ xuất hiện ở trong tù đó! Cô tự mình suy nghĩ đi!”
Yên Lương Thần nhìn chằm chằm vào hắn. Càng ngày cô càng nghi ngờ, có lẽ người đàn ông luôn đối xử ôn nhu với cô trong bốn năm qua không hề tồn tại, chỉ là cô tưởng tượng mà thôi.
Nếu hắn thực sự từng quan tâm cô, sao có thể biến thành bộ dạng lạnh lùng vô tình trong một đêm như vậy chứ?
“Mang đồ ăn đến đây!”
Một bát canh bổ có nhiệt độ vừa phải được đưa đến tay Hạ Viễn Hàng. Hắn cầm lấy thìa, múc một thìa canh nhét vào miệng Yên Lương Thần.
Nước canh lập tức chảy ra từ miệng, làm ướt hết áo và chăn của Yên Lương Thần.
“Đáng chết!”
Hạ Viễn Hàng tức giận quát lên, trực tiếp ném bát canh xuống đất, khiến nước canh bắn tung tóe.
“Vẫn không ăn đúng không? Được, tôi sẽ khiến cô phải cầu xin để có được miếng ăn!”