Lâm Thâm giơ tay lên, nhìn lòng bàn tay mình, vụt qua trước mắt là tay Viên Thiển chắn trước mặt hắn.
So với cánh đàn ông, tay của anh không hề lớn, nhưng ngón tay rất dài, trông rất đẹp.
Không biết nắm trong tay, là cảm giác gì.
Hoàng Thế Hoành đã tới, còn trưng ra khuôn mặt tươi cười, vẻ mặt “Cậu nhờ họa được phúc, thành công hấp dẫn sự chú ý của cấp trên”, hứa hẹn sẽ nâng đỡ hắn, không ngó lơ hắn nữa, muốn hắn kí tên từ bỏ việc truy cứu ba người kia.
Nếu như không chịu ký tên, tuy công ty cũng chẳng thể làm gì được Lâm Thâm, thế nhưng danh tiếng sẽ bị ảnh hưởng lớn. Lâm Thâm đừng mong mà được debut. Hơn nữa hắn bất hợp tác như này, công ty giải trí khác cũng chả dám nhận hắn.
Thế nhưng Lâm Thâm lại không nhận bút.
Hoàng Thế Hoành nhìn dáng vẻ lạnh lùng của hắn, đã sớm nghe nói cái tên Lâm Thâm này tính tình cứng rắn, khó chơi, hôm nay xem ra là sự thật.
Hoàng Thế Hoành thật sự hơi lo Lâm Thâm không nghe theo không khuất phục, trên lưng toát một lớp mồ hôi mỏng. Bình thường gã muốn bóp chết Lâm Thâm dễ như bóp chết một con kiến nhỏ, nhưng không chịu nổi dạo gần đây gã bị Tần Lão Tà nhìn chằm chằm, không dám làm gì thái quá.
Ngay lúc bầu không khí hạ xuống điểm đóng băng, Lâm Thâm mở miệng nói: “Giám đốc Viên…anh ấy không sao chứ?”
“Viên…à, ý cậu là tay của giám đốc Viên hả? Không sao, bôi kem trị bỏng là khỏi”
“Ờ…” Lâm Thâm cúi đầu, không lên tiếng.
Nắn quả hồng mềm chính là sở trường của Hoàng Thế Hoành. Cái loại xương cứng chẳng nói chẳng rằng gã không biết mở miệng làm sao, nhưng nếu mà để Viên Thiển khuyên hắn, biết đâu lại có tác dụng?
Hoàng Thế Hoành lập tức đứng dậy đi ra ngoài, gọi điện cho Viên Thiển.
Viên Thiển vừa thấy cái tên lóe lên trên màn hình điện thoại, lập tức ôm bụng theo bản năng.
Thư ký ở bên cạnh có thị lực phi thường: “Sếp Viên, ngài lại bị đau dạ dày ạ?”
“Ừ…Thế, cô nghe giúp tôi điện thoại của giám đốc Hoàng nhé…”
Viên Thiển cúi đầu, nghĩ thầm anh không bị đau dạ dày, mà là đói bụng…Thèm cháo thịt nạc trứng muối quá…
Sau khi thư ký nói chuyện với Hoàng Thế Hoành xong, báo lại sự việc của Lâm Thâm cho Viên Thiển.
“Nhờ tôi đi khuyên Lâm Thâm?”
“Vâng”. Thư ký gật đầu.
Viên Thiển vui vẻ: “Vẫn còn có người không khuất phục quyền thế, không bị tiền bạc cám dỗ cơ à?”
Thư ký ngừng một lát: “Vậy thì sếp Viên…Ngài về nhà chăm sóc cái dạ dày suy yếu của mình, hay là tới bệnh viện thăm Lâm Thâm?”
“Ừm…Cô gọi cho tôi hai suất cháo thịt nạc trứng muối, lại thêm ít đồ ăn kèm khai vị, tôi muốn ăn bánh bao nhân dưa muối, mang bốn năm cái tới bệnh viện nhé”
Thư ký nhìn Viên Thiển: “Không phải cháo hải sâm bào ngư ạ?”
“Ăn nhiều hải sản, coi chừng bị tăng axit uric đi gặp Diêm Vương sớm đấy!”
“Lời sếp Viên lúc nào cũng có lý”
Viên Thiển tới bệnh viện, tuy Lâm Thâm vẫn chưa có tiếng tăm gì, nhưng dù sao nguyên nhân hắn nằm viện cũng chẳng mấy vẻ vang, sợ lỡ mà có paparazi rờ tới, thế nên được xếp ở phòng bệnh đơn.
Viên Thiển đi tới trước phòng bệnh của Lâm Thâm, phát hiện cậu trai trẻ tuổi này đang dựa vào đầu giường lướt điện thoại di động.
Tóc mái rủ xuống, loáng thoáng có thể thấy đường nét phần mắt tinh tế, còn có chóp mũi rất cao.
“Đang xem topic hot search của mạng xã hội à?”
Viên Thiển dời cái ghế bên giường, ngồi xuống.
Tay anh quấn băng trắng, chân trái gác lên đùi phải, cái tay bị thương buông thõng xuống bên chân, tay không bị thương nhẹ nhàng vắt trên đầu gối.
Lâm Thâm biết, nếu Viên Thiển muốn hắn áy náy và nghe lời, sẽ cố ý đặt cái tay bị thương ở nơi dễ thấy.
Thế nhưng Viên Thiển lại không làm vậy.
“Không phải, đang xem trang web mua sắm”
Đây là lần đầu tiên Viên Thiển nghe thấy giọng Lâm Thâm, rất đặc biệt, trong lạnh lùng xa cách có một chút cảm giác thanh trong, khiến cho Viên Thiển không nhịn được tưởng tượng nếu Lâm Thâm mà hát, chắc sẽ rất cảm động.
Viên Thiển cũng không trêu hắn, mà mở miệng hỏi thẳng: “Nghe giám đốc Hoàng của các cậu cứ bảo rằng, cậu không chịu ký tên từ bỏ việc truy cứu Quan Châu, Đỗ Thanh và Hoàng Minh”.
“Anh là nhân chứng của tôi. Nếu anh không chịu làm chứng cho tôi, tôi cũng chẳng có cách nào truy cứu”
Lâm Thâm nhìn thẳng về phía Viên Thiển, mắt của hắn rất sáng, tầm mắt rất mạnh mẽ, thực sự muốn nhìn thấu tất cả suy nghĩ trong đầu Viên Thiển.
“Tôi sẽ không làm chứng cho cậu, sẽ không ầm ĩ chuyện này lên tòa, như thế sẽ làm tổn hại đến danh dự của công ty”. Viên Thiển nói rất thản nhiên.
“Tôi biết rồi”. Lâm Thâm cúi đầu.
Không nhìn ra được hắn rốt cuộc là thất vọng, hay là không để ý.
“Thế nhưng, cậu cũng tuyệt đối không được ký tên”. Viên Thiển nói.
“…Tại sao?” Lâm Thâm ngẩng đầu lên, có một sự nghiền ngẫm chợt hiện qua đáy mắt, Viên Thiển không để ý đến.
“Ký rồi cậu sẽ bị Hoàng Thế Hoành bắt chẹt chứ sao. Cậu không ký tên, nhược điểm của gã sẽ nằm trong tay cậu, gã sẽ hoảng sợ, kiêng dè cậu, không dám tùy tiện động đến cậu”
“Gã cũng có thể khiến tôi vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu dậy”
Lúc này, đồ ăn thư ký gọi bên ngoài đã tới, mở cái bàn nhỏ bên cạnh Lâm Thâm, mùi của cháo thịt nạc trứng muối tỏa ra.
Viên Thiển đã sớm đói đến nỗi ngực dán vào lưng, mở nắp bát nhựa, húp một ngụm lớn, kẹp bánh bao nhân dưa muối, miệng vừa hạ xuống, một nửa không còn.
“Cậu có debut hay không, không phải chuyện một mình Hoàng Thế Nhân quyết định”
“Gì cơ?”
“À…là Hoàng Thế Hoành”
“Thế nên, anh sẽ giúp tôi chứ?”
Viên Thiển cười: “Tôi giúp cậu nhất thời, không giúp được cả đời. Giang hồ hiểm ác, không được thì bỏ”.
Ăn uống no đủ, Viên Thiển đang định đứng dậy thì bị chụp cổ tay.
Anh quay đầu lại, là Lâm Thâm túm lấy anh.
Đôi mắt kia rất sâu, như ánh bình minh trước đêm đen, rõ ràng để lộ ánh sáng, lại giống như màn trời sắp sập.
Viên Thiển thử rút tay về, nhưng mà không ngờ sức của Lâm Thâm này lại lớn thế. Hắn dựa vào đầu giường không nhúc nhích, thế nhưng cổ tay Viên Thiển dường như sắp bị đối phương bóp nát.
Viên Thiển nhíu mày.
“Đau không?” Lâm Thâm giơ tay Viên Thiển lên, mở ngón tay của anh ra, nhìn lòng bàn tay anh.
Khoảnh khắc đó, Viên Thiển có ảo giác, đối phương muốn hôn lên bàn tay anh, hút hết máu ra.
“Không đau bằng cậu nắm cổ tay tôi”. Viên Thiển nói.
Lâm Thâm thả anh ra: “Tôi không ăn cháo thịt nạc trứng muối, trứng muối có chì. Dưa muối cũng là đồ ướp. Đều gây ung thư”.
Viên Thiển cười nhạo: “Cậu bạn nhỏ à, đừng tưởng cho cậu tí màu đã muốn mở phường nhuộm, có cái ăn cậu phải tạ chủ long ân mới đúng”.
Anh đi ra cửa thì nghe thấy giọng nói trầm thấp mang theo cảm xúc kim loại của Lâm Thâm vang lên: “Có một ngày, cậu bạn nhỏ sẽ hù chết anh”.
Giọng nói này rất quen tai nhưng Viên Thiển vẫn không nhớ nổi đã nghe ở đâu.
Nhưng Viên Thiển vẫn rất thích tác phong kiên cường này của hắn. Nếu anh luôn kiên cường như thế, muốn không làm là không làm, cùng lắm thì cá chết lưới rách đâm lên trên, mấy tên quản lý trong thế giới D của anh, chắc chẳng dám chèn ép anh như vậy đâu.
“Cậu không thể đáng yêu tí, nói tiếng ‘cảm ơn’ tử tế à?”
Lâm Thâm dừng lại, giọng vẫn lạnh nhạt: “Lời cảm ơn của tôi không nói bừa được”.
Viên Thiển không khỏi vui vẻ.
Cậu là Boss màn sao? Cảm ơn mà không nói bừa được? Nói rồi người khác sẽ qua màn hả?
“Lâm Thâm, tên của cậu rất hay”
“Hay chỗ nào?”
“Rừng sâu thấy hươu, trong biển người gặp cậu. Sau này nhất định sẽ nổi tiếng”
Viên Thiển xoay người đẩy cửa ra, mãi đến khi anh đi xa, Lâm Thâm vẫn còn nhìn theo hướng đó.
Sáng sớm hôm sau, Viên Thiển vẫn ở trước bàn làm việc đấu tranh có nên gọi cháo thịt nạc trứng muối và dưa muối không. Tuy đây là game, nhưng nhỡ ăn nhiều trứng muối và dưa muối cũng có thể khiến nhân vật bị ung thư thì sao?
Không ngờ, điện thoại từ văn phòng của chủ tịch gọi tới.
“Bây giờ vẫn là thời gian ăn sáng chứ nhỉ?” Viên Thiển nhìn đồng hồ đeo tay, xác định lúc này mới hơn tám giờ.
Công ty chín giờ chính thức vào làm, lúc này mọi người đều đang ăn sáng.
“Chủ tịch tìm anh”. Thư ký chủ tịch lặp lại rất máy móc.
Cô nhất định là NPC.
Viên Thiển hít một hơi, lại lên văn phòng của chủ tịch lần nữa.
Tần Lão Tà vẫn cứ quay lưng về phía Viên Thiển, đối mặt với tường kính, pose nhân sĩ thành công.
“Chủ tịch Tần”
“Tôi để cậu đi xem nghệ sĩ công ty chuẩn bị bồi dưỡng, cậu có ý kiến gì không?”
Viên Thiển nhớ ra lần trước Tần Lão Tà bảo hy vọng có người nói thật với ông ta. Nếu muốn cày độ hảo cảm của Boss thì không nên rập khuôn, mà hãy ăn ngay nói thật.
“Tôi cho rằng, nhóm thần tượng ba người Hoàng Thế Hoành chuẩn bị đẩy ra, không ổn”
“Lý do là gì?”
“Thứ nhất, so với boy group thịnh hành hiện nay, bọn họ không có gì khác biệt về bề ngoài, không đủ ấn tượng, e là chưa kịp nổi đã lỗi thời”
“Ừm, còn gì nữa không?”
“Thứ hai, tài năng bình thường. Cái bọn họ có, boy group khác cũng có, hơn nữa trình độ cũng không xuất sắc bằng người khác. Tôi không tìm được điểm có thể đóng gói”
Viên Thiển không biết vì sao lại nhớ đến mỗi một động tác của Lâm Thâm lúc tập luyện, rất hăng say, rất hấp dẫn.
“Ngoài ra thì sao?”
“Kiêu căng ngạo mạn, không hề có nguyên tắc. Nhóm như thế cho dù có debut, về sau mà xảy ra chuyện cũng rất có khả năng vượt khỏi mức độ công ty có thể kiểm soát. Đến lúc ấy sẽ tổn thất rất nghiêm trọng”
Tần Lão Tà gật đầu, nói: “Tôi đã biết. Cậu có thể về được rồi”.
Viên Thiển trong khoảng thời gian ngắn không biết Tần Lão Tà nghĩ thế nào.
Rốt cuộc làm vậy là đúng, hay là sai?
Có cày được độ hảo cảm của Boss trùm không?
Ngay lúc ấy, hệ thống tự động bắn ra: Hiểu rõ ý đồ của Boss, giải thích chi tiết tâm lý của Boss, cần điểm, có đổi không?
Viên Thiển kinh ngạc đến ngây người, trình độ vật giá của game này là cái quần què gì vậy?
Chỉ phân tích Boss nghĩ gì tí thôi mà đòi đổi điểm? Thế cũng là một nửa gia tài của anh đấy…
Khoan đã, sao điểm của anh lại biến thành rồi?
Trước không phải à?
Viên Thiển quyết định mở chi tiết điểm, thì thấy:
Đưa nhân viên về nhà, refresh độ hảo cảm của Boss + điểm.
Bảo vệ nhân viên công ty trong nhà vệ sinh, bị phỏng lòng bàn tay, refresh độ hảo cảm của Boss + điểm.
Đến bệnh viện thăm bệnh, khích lệ nhân viên, refresh độ hảo cảm của Boss + điểm.
Can gián ăn ngay nói thẳng trước mặt chủ tịch, refresh độ hảo cảm của Boss + điểm.
Viên Thiển sờ cằm, buổi tối hôm ấy anh đưa cô bé kia về nhà, còn chuyện trong nhà vệ sinh, và việc thăm Lâm Thâm trong bệnh viện, theo lý Tần Lão Tà hẳn là không biết mới đúng? Làm sao anh cày độ thiện cảm của ổng được?
Thế thì chứng tỏ, bên cạnh anh có người của Tần Lão Tà.
Là thư ký, hay là lái xe?
Tác giả: diễn đàn công nhân viên Khôi Khoát Thiên Hạ
(o^^o): Hôm qua đến lúc tan ca, cũng chẳng thấy lão Viên đi ra.
^o^: Bị bạn gái trị thì phải?
(o^^o): Hôm nay lão Viên gần trưa mới tới làm, còn bước đi khập khễnh.
(^-^): Vậy thì là bị trị tàn rồi?
(o^^o): Lão Viên điên rồi, ổng dùng giấy vệ sinh ở toilet gấp hoa trắng!
(^_^)v: Thím không nhìn lầm đấy chứ?
(o^^o): Không nhìn lầm đâu! Gấp đóa, bảo em gái chuyển tài liệu đưa tới văn phòng chủ tịch! Còn viết lên tấm biển — sớm chết sớm siêu sinh!
(^^): Lão Viên chán sống hả?
(o^^o): Sau đó hậu cần bảo về sau không phát giấy vệ sinh trong toilet nữa, bảo chúng ta tự chuẩn bị.
^ ^: Tất cả là tại lão Viên gây họa! Ổng có bản lĩnh thì dùng giấy bìa G màu trắng gấp hoa đi!