Còn mấy người của Độc Hạt Bang, rõ ràng cũng nghe thấy lời của Hoàng Hách, lúc này ai nấy cũng quay đầu lại nhìn Hoàng Hách bằng ánh mắt ngờ vực. Bọn họ đều không ngờ, người ăn mặc bình thường như vậy lại hào phóng đến thế.
“Anh Hắc Tử, em thấy người này có vấn đề!”, một tên du côn nói nhỏ với một người đàn ông đầu trọc đeo dây chuyền vàng ngồi bên cạnh: “Hay là em qua đó đuổi hắn đi”.
Tên đầu trọc đeo sợi dây chuyền lắc đầu, trong ánh mắt lộ vẻ giễu cợt: “Vì sao phải đuổi, khó lắm mới kiếm được con cừu béo, chúng ta hoan nghênh còn không kịp nữa là. Yên tâm đi, tôi còn đang mong hắn không trả nổi tiền đây, đến lúc đó mấy anh em lại có thêm tiền tiêu vặt rồi”.
“Anh Hắc Tử thông minh thật”, mấy tên đàn em ngồi bên cạnh đều giơ ngón tay cái về phía tên đầu trọc đeo dây chuyền với vẻ mặt đầy nịnh bợ.
Tên đầu trọc rõ ràng rất thích sự nịnh bợ của đàn em hắn, liền nâng cốc bia lớn lên uống ực một hơi hết luôn.
Đúng lúc này, cô gái kia đã nhanh chóng từ quầy quay lại, khi đi qua người tên đầu trọc, tên đầu tọc đột nhiên thò móng heo ra véo một cái vào mông cô gái.
“Ui da anh Hắc Tử, anh xấu thật đó!”, cô gái hét nhẹ một tiếng, cả cơ thể vờ ngã xuống rồi ngồi lên đùi tên đầu trọc, cứ thế dùng mông cọ cọ lên đùi hắn.
“Hầu hạ tên đó cho tốt, làm xong anh Hắc Tử đây sẽ thưởng cho em xứng đáng”, bàn tay to của tên đầu trọc đeo sợi dây chuyền véo mạnh vào mông cô gái vài cái, sau đó nói: “Nhớ đấy, hầu hạ cho thật tốt”.
Cô gái tỏ vẻ đã hiểu mọi chuyện: “Em hiểu rồi, anh Hắc Tử, chuyện này cứ để em lo”. Vừa nói, cô gái nháy đôi mắt quyến rũ đầy vẻ khiêu gợi với Hắc Tử, sau đó đứng dậy, đi về phía Hoàng Hách.
Nhìn đôi mông đánh bên nọ đánh bên kia của cô gái, trong mắt Hắc Tử lộ rõ vẻ dâm dê, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Con ranh thối tha, cũng ngon đấy chứ!”
Hoàng Hách ngồi ở bàn giả vờ không chú ý và làm ra vẻ đang chơi điện thoại, thực ra những cảnh tượng vừa rồi đều ở trong tầm mắt anh hết, thấy cô gái đi về phía mình, trong lòng Hoàng Hách không khỏi lộ ra nụ cười khẩy.
Nhưng khi cô gái đã đi đến chỗ anh, vẻ coi thường trên khuôn mặt Hoàng Hách lập tức được anh giấu đi.
“Anh đẹp trai, rượu sẽ đem đến ngay thôi”, cô gái ẻo lả dựa tới, bộ ngực cứ thế cọ mạnh vào cánh tay Hoàng Hách, đôi môi đỏ ấp vào tai Hoàng Hách, phả ra hơi thở: “Anh đẹp trai, lát nữa nếu anh chuốc say được em, thì anh muốn làm gì em cũng được”.
Thấy hành vi như vậy của cô gái, trong lòng Hoàng Hách không ngừng cười khẩy. Nếu là Hoàng Hách trước đây, khi bị con gái đùa giỡn như vậy, e rằng thực sự không chịu nổi.
Nhưng khuôn mặt Hoàng Hách lại lộ ra thần sắc dâm đãng, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Một lát sau, nhân viên phục vụ mang vài chai rượu đến đặt lên bàn, cô gái rót cho Hoàng Hách một ly rượu đầy một cách thuần thục, sau đó nâng ly rượu lên, đưa cho Hoàng Hách: “Anh ơi, đây là chai rượu đắt nhất ở chỗ chúng em đấy, anh uống thử xem”.
Vừa nói, ly rượu đã đưa đến tận miệng Hoàng Hách.
Hoàng Hách uống một hớp to, ngay lập tức một hơi uống cạn. Hoàng Hách không hiểu về rượu, không biết cái lợi và hại của rượu, nhưng rượu này uống vào thấy vị cũng khá ngon.
“Ừ, cũng đúng lúc đang khát, vậy thì uống thêm chút vậy, coi như uống nước ngọt thôi”, anh nghĩ thầm trong bụng: “Dù sao cũng không định trả tiền, không uống thì phí”.
“Ôi, anh phóng khoáng quá đi, em thích nhất là những người phóng khoáng như anh đấy”, cô gái thấy biểu cảm trên khuôn mặt Hoàng Hách, lập tức biết anh đã bị trúng mỹ nhân kế, trong mắt liền lộ ra vẻ đắc ý.
Nhưng còn chưa chờ cho cô ta vui hết, một ly rượu vang đầy ắp đột nhiên được đưa đến bên miệng cô ta.
“Nào, người đẹp, uống một ly!”, Hoàng Hách cười hi hi nói: “Cạn ly nhé!”.
“Được, anh đẹp trai, cạn ly!”, gương mặt cô gái lộ ra nụ cười mê hoặc. Cô ta đón lấy ly rượu trong tay Hoàng Hách, ngẩng đầu lên uống một hơi hết luôn.
Nhưng chưa chờ cho cô ta đặt ly rượu xuống, Hoàng Hách lại đưa tiếp ly rượu vang khác, rồi ha ha cười nói: “Việc tốt nhân đôi, người đẹp, không phải là em sẽ không nể mặt anh đấy chứ?”.
Trong lòng cô gái lúc này đã rất hận Hoàng Hách rồi.
“Được chứ, nếu anh muốn em uống, vậy em sẽ uống cho anh hết tiền luôn!”, dù sao cô gái thường xuyên phải tiếp xúc với rượu, nên tửu lượng rất tốt, thế là không nhiều lời, “ừng ực” một hơi hết sạch.
Một lát sau, hai người đã uống hết ba chai rượu vang đầy. Nhưng Hoàng Hách có “Trường Sinh Tiên Kinh” bảo vệ, nên men rượu trong cơ thể bị chân khí làm cho bay hết đi, còn cô gái lại chỉ là một người bình thường, bị Hoàng Hách chuốc rượu như vậy, trong mắt nhìn rõ có vẻ ngà say.
“Hết rượu rồi, để em đi lấy thêm hai chai nữa nhé”, cô gái đứng dậy loạng choạng nói.
Nhưng Hoàng Hách lại xua tay: “Hai chai đủ sao được, lấy hẳn mười chai ra đây!”.
Cô gái nghe thấy giật mình, suýt nữa thì ngã. Mười chai rượu, cho dù cô ta chỉ uống ba chai, nhưng cũng đủ lấy mạng cô ta rồi.
Nhưng thấy vẻ kiên quyết của Hoàng Hách, cô gái đành làm theo, nhưng nhìn dáng đi của cô ta cũng đủ thấy thê thảm rồi.
Nhìn theo bóng lưng của cô gái, khóe miệng Hoàng Hách bất giác nở nụ cười khẩy.
Sự trả thù thực sự mới vừa bắt đầu thôi!
Nghĩ vậy, ánh mắt Hoàng Hách nhìn về phía tên đầu trọc đeo dây chuyền kia, còn đối phương, lúc này cũng đang nhìn Hoàng Hách, trong mắt lóe lên vẻ khó hiểu.