Cô y tá do dự một lúc mới gật đầu nói: “Thôi được, vậy tôi ra ngoài trước đây”, vừa nói, cô ấy đẩy xe và đi ra phía cửa, vừa đi đến cửa phòng, cô y tá đột nhiên quay đầu lại, đỏ mặt nói với Hoàng Hách: “Bác sĩ Hoàng Hách, tối nay ăn đêm cùng tôi nhé”.
Hoàng Hách bất giác gãi đầu, ngại ngùng nói: “Tối nay tôi có chút việc, hay là để lần sau nhé”.
“Ừ, thôi được!”, khuôn mặt cô y tá lộ ra vẻ thất vọng, đáp lại một câu rồi ra khỏi phòng, nhưng cô ấy lại để xe đẩy lại, vì bên trong có một số dụng cụ y tế cần thiết, để tiện cho Hoàng Hách lát nữa thay thuốc cho bệnh nhân sẽ dùng đến.
“Ôi, Hoàng Hách, cô y tá xinh xắn kia trông có vẻ rất thích em đó, em phải nắm chắc cơ hội nhé”, Hứa Tịnh nằm trên giường bệnh đột nhiên lên tiếng trêu đùa.
Hoàng Hách ngại ngùng thở dài một câu: “Haiz, chỉ tiếc là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình thôi”, tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng Hoàng Hách lại vô cùng vui sướng. Lúc này Hứa Tịnh lại có thể trêu anh, chứng tỏ cô ấy đã thoát ra khỏi sự đau buồn trước đó.
“Ha ha, Hoàng Hách à, thanh niên mà, phong lưu một chút cũng bình thường thôi, nghĩ lại lúc anh còn trẻ...”, Tưởng Kiệt cũng cười đùa với anh, nhưng nói được một nửa, anh ấy liền ngậm miệng lại, cảm nhận được luồng sát khí tỏa ra từ Hứa Tịnh, anh ấy liền vội vàng nói lại: “Anh á, đi qua một rừng hoa, nhưng không để mắt tới ai hết”.
“Hừ, anh cũng chỉ được cái nói cho oai!”, Hứa Tịnh trách đùa một câu, sau đó quay sang dạy dỗ Hoàng Hách: “Hoàng Hách, chuyện tình cảm không được tùy tiện nhé, nếu em yêu lăng nhăng chơi bời là chị không tha cho em đâu”.
Nhìn đôi vợ chồng này, Hoàng Hách liền mỉm cười, ít nhất có thể thấy được bọn họ đều là người có tấm lòng rộng mở, cho dù có bị bệnh tật giày vò, nhưng vẫn vô cùng lạc quan. “Được rồi, chị Tịnh Tịnh, chị yên tâm đi, em không linh tinh đâu”, Hoàng Hách liền đồng ý ngay, trong lòng lại thầm cười khổ. Tự nhiên quanh anh xuất hiện mấy cô gái liền, nếu đặt trong quan niệm của xã hội hiện đại, thì sẽ bị mọi người khinh thường. Nhưng trong quan niệm của những người như ông Liễu và ông Trương, cường giả trong võ lâm, vẫn đi theo quan niệm của thời đại cũ, những cường giả đó, đa phần đều tam thê tứ thiếp, chỉ cần có thực lực lớn mạnh và đôi bên cam tâm tình nguyện, thì không ai bàn tán nửa lời.
“Á...”, không biết có phải vì vừa rồi nói chuyện nên động đến vết thương trên mặt không, Hứa Tịnh đột nhiên kêu nhẹ một tiếng.
“Lại đau rồi à?”, Tưởng Kiệt quan tâm hỏi, chỉ tiếc là hai chân của anh ấy không thể động đậy được, muốn quan tâm đến vợ mình nhưng lực bất tòng tâm.
“Không sao”, Hứa Tịnh nhẹ nhàng nói, vì đau đớn, giọng nói của cô ấy cũng hơi run rẩy.
Hoàng Hách nhìn đôi vợ chồng này, trên gương mặt đột nhiên lộ ra nụ cười: “Anh chị yên tâm đi, em đã tìm được cho anh chị thuốc thần kỳ, em tin là anh chị sẽ nhanh chóng khỏi lại thôi”.
“Thuốc thần kỳ là thuốc gì vậy?”, nghe thấy Hoàng Hách nói vậy, Hứa Tịnh và Tưởng Kiệt đều thắc mắc hỏi.
“Lát nữa hai người sẽ biết ngay thôi”, Hoàng Hách cười với vẻ bí mật, sau đó nói với Tưởng Kiệt: “Anh rể, anh bị thương khá nặng, nên em sẽ làm trước cho anh”.
“Được, dù sao cũng đã thế này rồi, anh không sợ gì nữa cả!”, Tưởng Kiệt thể hiện một tinh thần xem thường cái chết, nhưng lại bị Hứa Tịnh quở trách: “Đáng đời anh bị tàn tật, Hoàng Hách lại hại anh chắc”.
Tưởng Kiệt gãi đầu ha ha cười nói: “Đúng vậy đúng vậy, Hoàng Hách sẽ không hại anh đâu”.
Gương mặt Hoàng Hách nở một nụ cười, Hứa Tịnh và Tưởng Kiệt cũng thật xứng đôi, đến lúc này rồi nếu là người khác e là đã suy sụp hoàn toàn, nhưng hai người họ thì ngược lại, liếc mắt đưa tình, trêu đùa trong đau đớn.
“Lát nữa có thể sẽ hơi đau chút, anh rể, anh nhất định phải cố chịu nhé!”, Hoàng Hách cúi người xuống nói với Tưởng Kiệt.
“Yên tâm đi, con người anh chẳng có ưu điểm gì ngoài biết chịu đựng!”, Tưởng Kiệt ngược lại còn an ủi Hoàng Hách: “Hoàng Hách, đừng khách sáo, em cứ làm đi, anh chịu được!”.
“Được!”, Hoàng Hách gật đầu, cẩn thận xắn ống quần của Tưởng Kiệt lên. Sau đó anh mở lớp băng gạc dày cộm quấn quanh chân Tưởng Kiệt, để lộ hai chân của Tưởng Kiệt ra.
Vừa phẫu thuật xong nên vết mổ trên hai chân của Tưởng Kiệt vẫn đầy máu, nhìn rất khủng khiếp.
Đây cũng là lần đầu tiên Tưởng Kiệt nhìn thấy tình trạng chân của mình, ngay lập tức anh ấy im lặng. Hai chân của anh thậm chí đã biến dạng, còn nói gì đến bình phục nữa, chờ sau khi vết thương chuyển biến xấu đi, chắc phải cắt bỏ chân mới được.
“Anh rể, lát nữa cho dù thế nào anh đều phải chịu đau. Em đảm bảo chưa đầy nửa tháng, anh sẽ có thể bước xuống giường đi lại”, Hoàng Hách vừa lôi một chai nước suối đựng đầy thuốc cao màu đen từ trong chiếc túi đen ở bên cạnh anh ra, vừa nói với Tưởng Kiệt.
“Ừ, làm đi, Hoàng Hách, anh tin tưởng em!”, Tưởng Kiệt tuy rất ngạc nhiên về loại thuốc thần kỳ mà Hoàng Hách nói thế mà lại được để trong vỏ chai nước suối, nhưng anh ấy lúc này vẫn nhắm mắt lại trầm giọng nói.
“Vâng! Em bắt đầu đây”, Hoàng Hách từ từ thở một hơi, sau đó mở nắp chai nước suối ra, dùng sức bóp một cái, liền bóp thuốc màu đen đầy ra tay. Sau đó, anh dùng tay nhẹ nhàng xoa thuốc cao màu đen lên hai chân của Tưởng Kiệt. Suốt quá trình đó, Tưởng Kiệt đều nhắm mắt không nói câu nào, nhưng nhìn bàn tay nắm chặt vào ga giường của anh ấy cũng có thể nhìn ra được lúc này anh ấy đang đau đớn đến mức nào.
Nhìn bộ dạng của Tưởng Kiệt, Hoàng Hách không khỏi cảm thấy vui mừng cho Hứa Tịnh, người chị khóa trên này của anh đã gả cho một người đàn ông đầy nghị lực.
Một lúc sau, cả lọ thuốc cao màu đen đầy ắp đã bị Hoàng Hách dùng hết sạch, hai chân của Tưởng Kiệt lúc này như thể được đắp lên một lớp bùn màu đen, trông cũng khá kinh khủng.
“Xong rồi, cứ cách ba ngày, em sẽ thay thuốc cho anh một lần, giờ anh chỉ việc nằm yên, không được động đậy, để tránh xương lại bị thương lần nữa”, Hoàng Hách vừa băng bó lại cho Tưởng Kiệt, vừa trịnh trọng nói.
“Hoàng Hách, có thật sự có hiệu quả không?”, Tưởng Kiệt cắn răng, cố nhịn sự đau đớn thấu tim xuất hiện sau khi bôi thuốc cao màu đen, nhìn Hoàng Hách hỏi.
“Có tác dụng hay không thì anh sẽ biết sớm thôi”, Hoàng Hách nói với vẻ chắc nịch, sau đó lại lấy một chai nước suối đựng thuốc cao màu xanh từ trong túi đen ra đi về phía Hứa Tịnh: “Chị Tịnh Tịnh, giờ đến lượt chị đó”.