Lâm thái y khoát khoát tay áo, thở dài.
“Mục đích của ngươi có phải là Thất vương phi hay không?”
Bạch Lâm Uyên cười tủm tỉm.
“Lão đầu, mấy viên thuốc lần trước ngươi lấy ra là của nàng ấy đúng không?”
“Ta khuyên người không nên ra tay với nàng” Lâm thái y vuốt râu nói.
“Nàng không phải là người mà ngươi có thể động vào”
“Vậy sao?” Nụ cười của Bạch Lâm Uyên càng ngày càng rộng.
Có thể động vào hay không thì chỉ có thể động vào rồi mới biết được.
“Lâm Uyên.” Lâm thái y nóng vội.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không làm ra mấy chuyện kỳ quái đâu.
Lâm Uyên ngáp một cái thật dài: “Chuyện vui phải để nó từ từ đến mới thú vị chứ.
“Lâm Uyên, ngươi đã làm ra những chuyện kỳ quái rồi”
Lâm thái y nghiêm túc nói.
“Ngươi hãy yên phận làm một thái y, với năng lực của ngươi, chẳng mấy mà sẽ vang danh thiên hạ.
Tuổi tác của ngươi cũng không còn nhỏ nữa rồi, cũng nên thành gia lập thất rồi.
Đợi ngươi thành gia lập nghiệp, ta mới có thể ăn nói được với phụ thân của ngươi.”
Bạch Lâm Uyên nghe những lời này thì hơi khó chịu, hắn tối sầm mặt xuống bước vào trong phòng.
Lâm thái y còn đang miệt mài vạch ra tương lai cho hắn, khi thấy hắn muốn rời đi, lập tức kéo hắn trở lại.
“Nếu ngươi còn tiến lên một bước sẽ bị trúng độc mà chết, nếu không tin thì ngươi có thể thử xem.” Giọng nói nhàn nhạt của Bạch Lâm Uyên truyền tới, sau đó là một tiếng đóng sầm cửa lại.
Lâm thái y thở dài: “Lâm Uyên, ngươi thử nghe lời khuyên của ta có được không?”
Thấy Bạch Lâm Uyên không đáp lại, ông ta chán chường lắc đầu bỏ đi.
Sau khi rời khỏi Thái Y Viện, sắc mặt của Tần Lam
Nguyệt vô cùng khó coi.
Chỉ cần nghĩ đến người nam nhân tên Bạch Lâm Uyên kia, trong lòng nàng lập tức dấy lên một dự cảm chẳng lành.
“Vương phi nương nương” Lục Tu gọi.
“Lục Tu, không phải ngươi có việc cần giải quyết sao?” Vẻ mặt của Tần Lam Nguyệt trở lại bình thường: “Làm xong rồi à?”
“Vẫn chưa xong”
Lục Tu vén rèm, đỡ nàng lên xe ngựa: “Đúng lúc ta muốn tới Vương phủ một chuyến, thấy xe ngựa của người vẫn còn đang đỗ ở đây, muốn đi cùng người một đoạn.
Sao sắc mặt của người lại kém vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có gì” Tần Lam Nguyệt lơ đãng bước lên xe ngựa.
Sau một hồi im lặng, nàng mới mở lời: “Ta nhớ là Lục gia các ngươi phụ trách việc khảo hạch của thái y có đúng không?”
“Ngươi có nghe qua cái tên Bạch Lâm Uyên không, không, là thái y của Bạch Uyên”
Lục Tu nghĩ ngợi một hồi rồi đáp: “Ta nhớ ra rồi, đúng là có một người như vậy, hắn rất đặc biệt.”
“Đặc biệt như thế nào?” Tần Lam Nguyệt vội vàng hỏi.
“Đại khái là mười hai năm trước, khi tổ chức khảo hạch cho Thái Y Viện, có một thiếu niên mười hai mười ba tuổi đến tham dự.
Thiếu niên đó ngông cuồng tự đại, không coi người khác ra gì, khiến các quan khảo thí rất tức giận và khó chịu”
“Quan khảo thí đó cố tình làm khó hẳn, hỏi nhiều cầu hóc búa.
Hắn không những trả lời vô cùng gãy gọn mà còn hỏi lại vị quan khảo thí đó khiến ông ta không thể nói được câu nào.
Hắn thông qua khảo hạch của Thái Y Viện, trở thành thái y trẻ tuổi nhất từ trước tới giờ.
Sau khi ban cho hắn lệnh bài của thái y xong thì hắn biến mất không còn chút dấu vết.
Chuyện này dần dần trở thành truyền thuyết của Thái Y Viện
Lục Tu hỏi: “Nương nương biết người này?”
“Hóa ra những gì Lâm thái y nói đề là sự thật” Tần
Lam Nguyệt nói.
“Ta không biết người này nhưng ta có nghe nói hắn đã quay lại Thái Y Viện rồi.
Ngươi hãy để ý đến người này một chút”