Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

chương 1928

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

Vận khí của hai người này cũng khá tốt, chân trước Phượng Khương Trần vừa đến, sau lưng bọn họ cũng tới luôn, hơn nữa còn thấy được một màn vô cùng xuất sắc, đương nhiên cảnh này kết thúc với phần thắng tuyệt đối thuộc về Phượng Khương Trần.

Ở Đông Lăng, ngoài Hoàng Thượng và những nữ nhân trong hậu cung ra, cũng không có mấy người có thể ép buộc Phượng Khương Trần quỳ xuống …

Có lệnh bài của Cửu hoàng thúc ở đây, tương đương với việc đích thân Cửu hoàng thúc tới, Đại Lý Tự Khanh làm gì còn gan bắt Phượng Khương Trần tiếp tục quỳ nữa, gia hỏa Phượng Khương Trần này lại nói mình mệt mỏi, muốn đưa ghế ra, Đại Lý Tự Khanh cũng ngoan ngoãn làm theo.

Đương nhiên, Phượng Khương Trần tuyệt đối sẽ không làm những chuyện quá đáng, nàng khinh thường nhìn bộ hình ty và tụng sư của Thuận Ninh hầu phủ một cái, âm thầm nói cho hai người này biết, ván này Phượng Khương Trần nàng thắng trước, không chỉ có ván này thôi đâu, mà những ván tiếp theo, Phượng Khương Trần nàng cũng đều phải thắng.

Hai người kia tức giận đến mức sắp hộc máu, nhưng Phượng Khương Trần lại có người chống lưng, bọn họ thật sự không có bản lĩnh ép Phượng Khương Trần quỳ xuống, vì không muốn nhìn dáng vẻ đắc ý kia của Phượng Khương Trần nên hai người giống như hẹn nhau từ trước, đồng thời hừ một tiếng rồi quay đầu đi.

Đại Lý Tự Khanh xem lệnh bài xong, vội vàng nói người trả lại cho Phượng Khương Trần, Tiểu Lại kia rất cẩn thận cầm lấy lệnh bài của Cửu hoàng thúc, trong mắt Phượng Khương Trần hiện lên một tia trào phúng nhàn nhạt, tùy ý lấy lệnh bài bỏ vào trong túi, Phượng Khương Trần đổi khách thành chủ hỏi: “Đại nhân, nghe nói đại nhân phái người vào Phượng phủ mời Khương Trần, không biết có chuyện gì thế, đại nhân cũng biết Khương Trần mới là nguyên cáo, đại nhân phái quan sai đến Phượng phủ bắt người như vậy đúng là hơi quá đáng đấy.”

Phượng Khương Trần đây là không thừa nhận tội trạng do Huyết Y Vệ và Thuận Ninh hầu phủ đề ra, đồng thời ám chỉ quan lại Đại Lý Tự và Huyết Y Vệ bao che cho nhau, đương nhiên trong lời nàng cũng nhắc nhở Đại Lý Tự Khanh, Phượng Khương Trần không được triệu đến kịp thời cũng là sự thật.

Khụ khụ, Đại Lý Tự Khanh khụ một tiếng, nhắc nhở Phượng Khương Trần chú ý chút, đây là công đường, hắn ta mới là người có tư cách thẩm án, Phượng Khương Trần chỉ cười cười, thoáng cúi đầu tỏ vẻ mình không làm gì quá mức.

Bầu không khí trong công đường dần khôi phục bình thường, Đại Lý Tự Khanh cũng trở nên bình tĩnh hơn, bắt đầu thẩm án, mà người đầu tiên hắn ta hỏi đương nhiên là Phượng Khương Trần.

Vì để thể hiện uy nghiêm của quan, Đại Lý Tự nãy giờ vẫn cầm kinh đường mộc trên tay, trước khi hỏi chuyện vẫn quyết định gõ xuống một cái, lúc này sắc mặt hiện lên vẻ chính trực hỏi: “Phượng Khương Trần, Huyết Y Vệ tố cáo tối hôm qua ngươi dẫn người xâm nhập đại lao của Huyết Y Vệ, cướp tù nhân Tôn Tư Hành đi rồi, có chuyện này không?”

Phượng Khương Trần không chút nghĩ ngợi đã lập tức lắc đầu: “Tuyệt đối không có việc này.”

Sắc mặt Phượng Khương Trần rất bình tĩnh, vẻ mặt thản nhiên, thật sự giống như tối hôm qua nàng thật sự không xông vào đại lao để cướp người.

Phi, muốn ăn đòn sao, Phượng Khương Trần thật sự không làm chuyện gì trái pháp luật, Phượng Khương Trần có thể bảo đảm, nàng tuyệt đối không hề làm trái pháp luật, nàng coi luật pháp như thứ vô dụng, nếu luật pháp thật có thể ràng buộc nàng, có lẽ nàng đã chết từ lâu rồi.

Phượng Khương Trần không thừa nhận tối qua nàng xông vào đại lao cướp phạm nhân, vậy đêm qua nàng ở đâu?

Vấn đề này không chỉ Đại Lý Tự Khanh muốn biết, mà ngay cả Đông Lăng Tử Lạc và Nhị hoàng tử cũng muốn biết.

“Phượng Khương Trần, ngươi nói tối qua ngươi không có đến Huyết Y Vệ, vậy tối hôm qua ngươi ở đâu? Vì sao hôm nay lại không có mặt trong Phượng phủ?” Đại Lý Tự Khanh nhìn Phượng Khương Trần, chờ nàng trả lời.

Truyện Chữ Hay