Chương
Huyết Y Vệ có trách nhiệm giám sát bách quan, lại cấu kết với quan viên, bao che cho nhau, xem mạng người như cỏ rác, xem thường luật pháp, lạm dụng tư hình nhằm thỏa mãn lòng ham muốn hành hạ người đến chết trong nhà lao.
Hai trang giấy, mỗi trang không quá một trăm chữ, chuyện để lộ ra ở trên lại có thể khiến người xem thay đổi nét mặt, sau khi ám vệ trau chuốt lời văn xong thì đưa cho Phượng Khương Trần.
Theo lời Phượng Khương Trần, viết rất rõ ràng, rất thẳng thừng, đọc những chữ viết trên đó ra, dù là bách tính bình thường cũng có thể hiểu được, Phượng Khương Trần xem một lượt, hài lòng gật gật đầu.
Nàng muốn chuyển hướng dư luận, không phải viết như trong sách vở, tất nhiên là viết làm sao có lợi cho việc truyền bá thì viết thế ấy thôi.
“Theo nội dung trên đó, chia nhau chép ra một ngàn bản, ta phải thấy trước khi trời sáng.” Phượng Khương Trần dặn đi dặn lại nhiều lần, tờ rơi về tội trạng của Thuận Ninh hầu phủ và Huyết Y Vệ này chỉ ám vệ mới được viết, nhất định không thể để người khác trong phủ biết được.
Nàng không thể để Huyết Y Vệ tra ra nét chữ, còn về nguồn gốc của tờ giấy, nàng không cần lo lắng nữa, tra tới tra lui, chỉ có thể tra ra Huyết Y Vệ và Thuận Ninh hầu phủ.
Ám vệ cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc, nếu để người khác biết được, người tung những tin đồn này là Phượng Khương Trần, hoàng thượng chắc chắn sẽ không tha cho Phượng Khương Trần, chỉ là…
“Cô nương, cách này có hiệu quả không?” ám vệ không dám chấp hành qua loa mệnh lệnh của Phượng Khương Trần, nhưng đồng thời cũng lo cho tính khả thi của cách làm này.
Bọn họ không sợ làm nhiều việc, chỉ sợ không có hiệu quả, đến cuối cùng người xui xẻo lại chính là Phượng Khương Trần, phải nói rằng cách rải truyền đơn này của Phượng Khương Trần, bọn họ chưa từng thấy, bọn họ quả thật cũng không dám đảm bảo cách này có hiệu quả.
“Có hiệu quả hay không cứ thử là biết, không thể làm trái ý dân, về chuyện này chúng ta có thể đã chọn đúng cũng nên, chuyện chúng ta có thể làm bây giờ chính là lợi dụng ý dân, để ý dân mặc cho chúng ta lợi dụng.” Tình hình trong nước có sự khác biệt, Phượng Khương Trần cũng không thể nắm chắc cách này có được hay không, nhưng có làm dù sao cũng tốt hơn là không làm.
“Ý dân? Hoàng thượng sẽ để ý điều này sao?” Ám vệ khịt mũi, tỏ vẻ không đồng tình với cách này.
Về ý dân này, bọn họ trước nay chưa từng thấy.
“Đặt dân lên hàng đầu, quốc gia ở giữa, vua ở sau cùng. Đến lúc ý dân đạt đến mức độ nhất định, hoàng thượng dù không muốn coi trọng cũng không được, giống như chuyện nạn bão tuyết ban đầu, người cứu trợ thiên tai bí ẩn đó được dân chúng Đông Lăng khắc ghi trong lòng, khiến hoàng thượng vô cùng kiêng nể người đó, ngươi nói xem ý dân có tác dụng không?” Nạn bão tuyết, còn có chuyện năm ngọn núi nổ tung, cũng không phải Cửu Hoàng thúc lợi dụng ý dân ép hoàng thượng nhượng bộ sao, bây giờ sao nàng lại không dùng được.
Ám vệ suy nghĩ một lát, gật đầu rồi tiếp tục chép chữ. Cũng không biết hắn đã hiểu chưa, Phượng Khương Trần cũng không hỏi thêm nữa, sau khi giao việc xong xuôi thì vội vàng đến phòng phẫu thuật, vừa đi vừa khởi động túi trị liệu thông minh.
Phượng Khương Trần đẩy cửa phòng phẫu thuật ra, lại thấy Tả Ngạn đang xử lý vết thương giúp Tôn Tư Hành, động tác đó, thái độ đó, chuyên nghiệp và nghiêm túc giống hệt như đại phu.
Phượng Khương Trần sửng sốt ở ngoài cửa một lúc, sống mũi cay cay, cúi rạp người xuống trước Tả Ngạn: “Cảm ơn ngươi Tả Ngạn, Tư Hành tỉnh dậy ta sẽ bảo hắn cảm ơn ngươi, ngươi đã cứu mạng hắn.”
Không có Tả Ngạn, mọi thứ sẽ không thuận lợi như vậy, Tả Ngạn là ân nhân cứu mạng của Tôn Tư Hành, lời này Phượng Khương Trần không nói bừa, nàng nói đều là thật lòng.
“Giả vờ giả vịt, ta chỉ cầm tiền làm việc thôi, cứu hay không cứu gì đó, Tả Ngạn ta trước nay đều không cứu người, nếu cô đã đến rồi, giao người lại cho cô đó.” Tả Ngạn giọng điệu kiêu ngạo vứt miếng vải trong tay xuống, kiêu căng rời đi, dáng vẻ dồn hết tâm trí làm việc này, thể hiện rõ tính cách thật của hắn lúc này.