Chương
Mà sau khi nói một đống cam kết thì ông lớn Tả Ngạn cuối cùng cũng nhẹ nhàng gật gật đầu một cách cao ngạo, tỏ vẻ đã tin tưởng Phượng Khương Trần, sau này đừng để cho hắn phát hiện ra Phượng Khương Trần có ý định lừa gạt nào nữa.
Phượng Khương Trần xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, liên tục đảm bảo tuyệt đối sẽ không xảy ra, khi đối đầu với Huyết Y Vệ thì không sợ, nhưng ở trước mặt Tả Ngạn lại đổ mồ hôi đầy người, đúng là mất thể diện.
Ông lớn Tả Ngạn nhích nhích cái mông, nhường cho Phượng Khương Trần một chỗ, cuối cùng thì trước khi Huyết Y Vệ đuổi đến, Phượng Khương Trần cũng có thể ngồi lên trên xe ngựa. Đồng Giác và Đồng Dao tiến về phía trước hành lễ: “Tiểu thư.”
“Không cần đa lễ.” Phượng Khương Trần ra hiệu cho hai người đừng động đậy, nhìn thấy Tôn Tư Hành đang nằm trên lưng ngựa, Phượng Khương Trần liền quỳ ở một bên, vừa bắt mạch của Tôn Tư Hành vừa hỏi: “Tư Hành thế nào rồi?” Phần da thịt lộ ra bên ngoài của Tôn Tư Hành đều rất tốt, đối với Đồng Giác và Đồng Dao thì những vết roi trên người hắn chỉ là vết thương ngoài da, những vết thương đó chưa làm tổn thương đến xương cốt của Tôn Tư Hành.
“Thế sao?” Rõ ràng là Phượng Khương Trần không tin, nếu chỉ là vết thương ngoài da thì ở đây ồn ào, trên lưng ngựa lắc lư như thế, Tư Hành đã sớm tỉnh dậy rồi.
Nàng đã từng điều tra rất nhiều thủ đoạn tra tấn phạm nhân, cũng đã tận mắt nhìn thấy. Nhưng vết thương nghiêm trọng nhất không bao giờ lộ ra bên ngoài, mà là ở những chỗ mắt thường không thể nhìn thấy.
“Tiểu thư, sau khi Tôn thiếu gia bị Huyết Y Vệ mang đi, đại công tử đã tự mình đến Huyết Y Vệ một chuyến, muốn Huyết Y Vệ giao Tôn thiếu gia ra, không cho bọn họ làm hại Tôn thiếu gia. Thôi công tử cũng phái quản gia Thôi phủ đến Huyết Y Vệ, có hai nhà Thôi Vương gây áp lực, Huyết Y Vệ cũng không dám làm càn.” Đồng Giác và Đồng Dao cẩn thận khuyên nhủ, đồng thời lấy ra một cái khăn tay ấm nóng để lau mặt cho Tôn Tư Hành.
Nghe thấy hai nhà Thôi Vương đã gây áp lực cho Huyết Y Vệ, Phượng Khương Trần thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi nàng lại cảm nhận được mạch đập rối loạn của Tôn Tư Hành, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Sao có thể như vậy?” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Tiểu thư, làm sao vậy?” Đồng Giác và Đồng Dao giật mình, vội vàng dừng động tác trên tay lại.
“Đi ra ngoài.” Phượng Khương Trần không đếm xỉa đến hai người, trực tiếp đuổi bọn họ ra ngoài.
“Vâng, vâng.” Đồng Giác và Đồng Giao không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi thấy sắc mặt của Phượng Khương Trần làm sợ hãi, liền lập tức ra bên ngoài, không dám ở lại đó thêm chút nào nữa.
Bên trong xe ngựa chỉ còn hai người Phượng Khương Trần và Tôn Tư Hành, Phượng Khương Trần cũng không cần cố kỵ nữa, trực tiếp vén chiếc mền trên người Tôn Tư Hành ra, sau đó cởi áo ngoài của hắn.
Trên da thịt trắng noãn có rất nhiều vết thương, dù bị trầy da sứt thịt nhưng vết thương không sâu, những vết thương này nhìn thì không đáng sợ nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra rằng, vết thương này có màu trắng, máu chảy ra cũng có màu rất nhạt, rõ ràng là những vết thương này đã được xử lý qua.
Phượng Khương Trần sờ lên trán của Tôn Tư Hành, không sốt, chỉ có điều hơi thở của hắn không ổn định, hơn nữa nhìn thấy mày của Tư Hành đang cau lại, nhìn có vẻ rất bất an, không biết ở trong đại lao Huyết Y Vệ hắn đã phải chịu bao nhiêu khổ cực.
Phượng Khương Trần nhẹ nhàng vuốt ve trán của Tôn Tư Hành, lúc này mới phát hiện ra trong tóc của Tôn Tư Hành cũng có máu, trên đầu có nhiều vết thương, vừa đụng vào thì phần tóc đen trên đầu đã rụng xuống.
“Đáng chết, thế mà bọn chúng lại giở trò lên người Tư Hành.” Phượng Khương Trần trợn tròn hai mắt, trong mắt ánh lên ngọn lửa tức giận.
Huyết Y Vệ bị hai nhà Thôi Vương cảnh cáo, bên ngoài không dám đụng vào Tôn Tư Hành, chỉ có thể âm thầm ném đá giấu tay, tạo ra những vết thương không chảy nhiều máu nhưng lại có thể lấy mạng người khác trên người Tôn Tư Hành.