Chương
Lâm Đại nhân, cùng là hầu phủ, Huyết Y Vệ các ngài quá mức thiên vị nặng bên này nhẹ bên kia rồi đấy, lẽ nào bởi vì cha ta chết rồi, ngài không coi Trung Nghĩa hầu phủ ta ra gì sao, đừng quên, Trung Nghĩa hầu phủ ta là do chính Hoàng Thượng đích thân phong, Lâm Đại nhân đây là không coi Hoàng Thượng ra gì sao?
So sánh này của Phượng Khương Trần, lại dọa Lâm Đại nhân không nhẹ: “Phượng cô nương, xin cô nương bớt giận, xin bớt giận, đều do hạ quan không đúng, cô nương ngồi xuống uống chén nước trước đã, hạ quan bảo người đi xin chỉ thị, nhanh chóng để Phượng cô nương gặp Tôn công tử càng sớm càng tốt.”
Lâm Đại nhân cả lưng ướt đẫm, trong lòng thầm mắng đồng nghiệp đẩy hắn ta đến, rõ biết trong tay bà cô này cầm lệnh bài Cửu vương phủ rồi, còn đẩy hắn ta đến, đúng là tìm đường chết cho hắn mà.
“Nhanh chóng? Nhanh nhanh lúc nào? Lâm Đại nhân cho ta một thời gian chính xác, bằng không cũng đừng trách ta xông thẳng vào đại lao Huyết Y Vệ.” Phượng Khương Trần trong lòng thầm nghĩ, Đồng Giác với Đồng Dao về phủ gọi viện binh, nhóm này chắc cũng sắp tới rồi.
Hôm nay, nàng cho dù cướp ngục, cũng phải cướp được người ra, Cửu Hoàng thúc nếu như không bảo vệ được nàng, thì nàng sẽ bỏ Cửu Hoàng thúc, chuyển thành bám lấy chân Hoàng Thượng.
“Phượng cô nương, cô nương xin đừng kích động, xin đừng kích động, cướp ngục là tội chém đầu đó.” Ông trời ơi, bà cô này sao lại khó tính như vậy.
Lâm Đại nhân đến chết cũng muốn nghĩ đến rồi, ở Huyết Y Vệ nhiều năm như vậy, hắn ta không từng gặp người nhà nào kiêu ngạo như vậy, ngang nhiên muốn từ đại lao Huyết Y Vệ cướp người.
“Chém đầu? Ta muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai chém đầu ai, Huyết Y Vệ không phân trắng đen bắt người bừa bãi, hôm nay ta phải đưa người đi, ta muốn nhìn xem Huyết Y Vệ có thể làm gì ta.”
Bốp một tiếng, Phượng Khương Trần đập chiếc cốc trên bàn xuống mặt đất, ánh mắt tàn khốc.
“Phượng, Phượng Khương Trần, ngươi dám, ngươi dám, người đâu, bắt lấy, bắt lấy người làm loạn này lại.” Lâm Đại nhân giọng điệu thay đổi, đột nhiên đứng thẳng, sự bất an với sợ hãi trên mặt đổi thành dữ tợn và hung ác.
Phượng Khương Trần nếu dám nói ra những lời này, cũng đừng trách hắn ta ra tay tàn nhẫn.
Bạp bạp bạp… Người của Huyết Y Vệ như một tổ ong xông vào, lúc này đây trong tay bọn chúng cầm theo cung tên với đao lớn, nhìn bộ dáng này của bọn chúng dường như đã có chuẩn bị từ trước.
“Hừ… Quả nhiên muốn dụ ta cắn câu, Huyết Y Vệ chuẩn bị vở diễn này lâu rồi phải không, muốn bắt ta? các ngài có gan đó sao?” Phượng Khương Trần dường như cũng đã đoán trước được, hoàn toàn không quan tâm đang bị người bao vây.
“Phượng Khương Trần, đừng tưởng rằng có đồ vật tiên hoàng ban tặng với lệnh bài Cửu vương phủ, là có thể hống hách lộng hành hoàng thành, hoàng thành này nước sâu, không phải nơi ngươi có thể động đến.” Lâm Đại nhân vẻ mặt tàn khốc, so với người nịnh nọt lấy lòng vừa nãy hoàn toàn là người khác, đây mới là bản tính thật của hắn ta.
“Phượng Khương Trần ta cũng không dựa vào thực lực của người khác lộng hành, ta muốn bắt người, đương nhiên là dựa vào bản lĩnh thực sự của ta, Lâm Đại nhân ra ngoài xem đi, ta chuẩn bị quà gì cho ngài.”
Phượng Khương Trần khuôn mặt lạnh lùng, đẩy Lâm Đại nhân với Huyết Y Vệ đang ở trước mặt kình ra, từ Huyết Y Vệ, đi nhanh ra ngoài, khuôn mặt mang theo nụ cười khinh miệt.
Trên người Phượng Khương Trần có thánh vật, lại có lệnh bài Cửu Hoàng thúc, trừ phi nàng làm khó dễ Huyết Y Vệ, bằng không người Huyết Y Vệ không dám làm gì nàng cả.
Phượng Khương Trần này không làm gì cả chỉ đi ra ngoài, Lâm Đại nhân với người Huyết Y Vệ dù có muốn bắt Phượng Khương Trần lại, cũng sẽ không ra tay, bọn họ không đỡ nổi tột bất kính với tiên hoàng.
Lâm Đại nhân với người Huyết Y Vệ chỉ có thể trơ mắt nhìn Phượng Khương Trần đi ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ, bà cô này lại định làm chuyện khùng điên gì đây, không phải muốn người sao, sao chưa lấy được người, nàng đã đi rồi, chẳng lẽ thật sự sợ Huyết Y Vệ bọn họ sao.