Chương
“Phượng cô nương, Phượng cô nương, ngươi không thể đi vào.” Thị vệ gác cổng lấy lại tinh thần, tiến lên ngăn cản, Phượng Khương Trần nhấc chân, một chân đá văng hắn: “Tránh ra.”
“Người đâu, người đâu, có người tự ý xông vào đại lao Huyết Y Vệ.” Thị vệ ngã xuống đất, lăn hai vòng rồi hét lên.
Tuy hắn sợ quyền uy của Cửu Hoàng thúc, nhưng càng lo lắng đầu của mình khó mà giữ được.
Bịch bịch bịch…
Tên thị vệ gác cổng hét một tiếng, lập tức đã có rất nhiều người chạy ra, nghe tiếng bước chân đều nhịp của bọn họ thì đã biết những người này là người được huấn luyện, Phượng Khương Trần lại không sợ một chút nào, đi nhanh vào bên trong.
Đồng Giác và Đồng Dao nghe thấy động tĩnh, sợ Phượng Khương Trần có chuyện, vội vàng nhảy từ trên xe ngựa xuống, bảo vệ bên trái bên phải của Phượng Khương Trần, đây chính là cơ quan đặc vụ của Đông Lăng, những người này có nể mặt Hoàng Hậu Thánh Mẫn hay không thì rất khó nói, nhưng Phượng Khương Trần lại mặc kệ, nàng cứ như vậy đi vào trong.
Càng không gặp được Tôn Tư Hành, nàng càng lo lắng.
“To gan, đứng lại cho ta.”
“Thật to gan, vậy mà dám đi vào Huyết Y Vệ, không muốn sống nữa hả?”
Soạt soạt soạt, mũi giáo nhắm ngay vào Phượng Khương Trần, chặn lại đường đi của nàng.
“Tránh ra.” Phượng Khương Trần khẽ nâng mắt nhìn, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua đám Huyết Y Vệ, doạ đám Huyết Y Vệ sợ tới mức hơi lùi về phía sau, hét lớn một câu: “To gan.”
“Là ta to gan hay là các ngươi to gan, các ngươi cũng không nhìn xem trên tay ta đang cầm cái gì.” Phượng Khương Trần cầm trâm phượng trên tay đưa đến trước mặt tên thị vệ, đôi mắt của tên thị vệ kia trợn to, bàn tay đang cầm giáo cũng run lên, ngơ ngác mà đọc ra bốn chữ trên đó: “Đông Lăng quốc mẫu.”
“Đông Lăng quốc mẫu, Hoàng hậu Thánh Mẫn, đây là phượng trâm mà tiên hoàng ban cho Hoàng hậu Thánh Mẫn, người cầm trâm phượng này có quyền lực của Đông Lăng quốc mẫu, ngươi nhìn cho rõ.” Phượng Khương Trần nói từng chữ một.
Trâm phượng này có thể dọa vệ quân, đương nhiên cũng có thể dọa những tiểu binh của Huyết Y Vệ này, ban đầu ở thiên lao, Hoàng Thượng còn từng phái người đi trộm, kết quả không trộm được.
Có lẽ Hoàng Thượng cho rằng cây trâm phượng này đã bị Cửu Hoàng thúc lấy đi, lại không biết con người của Cửu Hoàng thúc một khi đã tặng đi thứ gì thì rất hiếm khi lấy lại.
Tuy Huyết Y Vệ là cơ quan đặc vụ chịu sự khống chế trực tiếp của Hoàng Thượng, nhưng cũng không thể hiện được rằng bọn họ không sợ hoàng quyền, Phượng Khương Trần lấy trâm phượng của Hoàng Hậu Thánh Mẫn ra, bọn họ không thể không coi trọng.
“Đi, mau đi gọi Lâm đại nhân.” Tên thị vệ vừa nhìn thấy trâm phượng, lập tức nói với tiểu quân ở bên cạnh, tiểu quân kia chạy nhanh đi vào trong, lần này lại rất nhanh, chưa đến thời gian nửa nén hương, cái người gọi là Lâm đại nhân đã vội vàng chạy ra.
“Ôi, Phượng cô nương, ngài tới sao không nói sớm, những tên nhãi ranh này đều là người mới, không hiểu quy củ, Phượng cô nương đừng tức giận với bọn họ làm gì.” Trời rất lạnh mà Lâm đại nhân đang chạy ra ngoài lại mồ hôi đầy người, vừa lau mồ hôi vừa kêu những thị vệ đó lui ra.
Người ta cũng đã lấy ra thánh vật của tiên hoàng, bày trận lớn như thế này, không phải là bất kính với tiên hoàng sao, có thể vào được Huyết Y Vệ thì chắc chắn cũng là người thông minh, bọn thị vệ lập tức thu giáo lại, dường như không khí giương cung bạt kiếm vừa rồi chỉ là ảo giác vậy.
Ánh mắt sắc lạnh của Phượng Khương Trần nhìn vị Lâm đại nhân này, nàng dám chắc rằng mình không quen biết đối phương, vậy là Lục Thiếu Lâm phái người này ra đây để đuổi mình đi đây mà…