Chương
Nhìn cửa thành thật cao, Cửu Hoàng thúc với Phượng Khương Trần đều thở phào nhẹ nhõm, trong khoảng thời gian rời kinh này có thể nói là vô cùng nguy hiểm, cũng may họ đều sống trở về, chứng kiếm cái này không thể nào làm cho thích cửa thành, Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần cũng cảm thấy nó thuận mắt hơn so với bình thường.
“Vào thành thôi.” Cửu Hoàng thúc thúc ngựa tiến lên, ý bảo Tả Ngạn đuổi theo.
Đối với tài năng của Cửu Hoàng thúc nửa đêm kêu mở thành, Tả Ngạn tuyệt đối không kinh ngạc, dọc con đường này hắn đã thấy được sự lợi hại của Cửu Hoàng thúc.
Tay của Cửu Hoàng thúc với rất dài, trên đoạn đường từ Tây Lăng đến Nam Lăng, dọc đường đều có người tiếp ứng cho họ, một đường vì họ nói một câu chuẩn bị trang phục và ngựa.
May là kiến thức của Tả Ngạn nhiều cũng kinh hãi vì thế lực và sự tỉ mỉ Cửu Hoàng thúc, cái này phải chuẩn bị bao lâu mới có thể lựa ra một con đường chạy trốn tốt như vậy, cũng chuẩn bị sẵn sàng ở dọc đường.
Không lâu, chỉ cần ba năm.
Ba năm trước đây Cửu Hoàng thúc đã quyết định bí mật lẻn vào Tây Lăng, vì họ Âu Dương lót đường mà ba năm nay hắn đều ở đây chuẩn bị, đường chạy trốn hắn không ngừng sắp xếp từng cái.
Tả Ngạn thấy chỉ là một phần trong đó mà thôi, mà cái sau khi đã dùng quá một lần sẽ bỏ đi, sẽ không dùng lại, cho nên Tả Ngạn đã biết cũng không dùng.
Nửa đêm vào thành, Cửu Hoàng thúc cũng không có lộ ra thân phận của mình mà rút ra lệnh bài của Thần Cơ Doanh, lình quèn thủ thành vừa nhìn thấy đã vội vàng mở cửa bên để cho ba người Cửu Hoàng thúc vào thành.
Sau khi vào thành, lúc đầu Cửu Hoàng thúc muốn đuổi Phượng Khương Trần về phủ, thế nhưng vừa mới vào thành thì người hoàng cung đang chờ hắn nói hoàng thượng cấp chiếu, mời Cửu Hoàng thúc lập tức tiến cung.
Hiển nhiên đối với hành tung của Cửu Hoàng thúc hoàng thượng rất rõ, không phải cũng sẽ không khi hắn vừa mới vào thành thì có người đến bắt.
Đối với lần này, Cửu Hoàng thúc cũng không còn nhiều kinh ngạc, đến Đông Lăng rồi nếu như hoàng thượng còn không biết hành tung của hắn, vậy thì vị hoàng thượng này cũng làm vô ích.
Cửu Hoàng thúc gật đầu với Phượng Khương Trần, tỏ ý không có việc gì để nàng an tâm hồi phủ.
Tuy Phượng Khương Trần lo lắng nhưng vẫn gật đầu một cái, cùng Tả Ngạn trở về Phượng phủ.
Ở chuyện này, nàng không giúp được Cửu Hoàng thúc, ở Huyền Tiêu cung Cửu Hoàng thúc hại Đông Lang tổn thất ba vạn nhân mã, cái này chắc chắn hoàng thượng tìm hắn tính toán, chỉ là không nghĩ đến hoàng thượng nóng lòng như vậy, Cửu Hoàng thúc vừa vào thành đã kéo người vào cung tính sổ. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Phượng Khương Trần vốn cho rằng Cửu Hoàng thúc được hoàng thượng triệu vào hoàng cung ngay trong đêm là sự bất mãn của hoàng thượng với Cửu Hoàng thúc, là cảnh cáo của Cửu Hoàng thúc. Nhưng vừa về đến Phượng phủ, Phượng Khương Trần mới hiểu ra, hoàng thượng triệu Cửu Hoàng thúc tiến cung, không chỉ là cảnh cáo với Cửu Hoàng thúc mà còn là cảnh cáo với nàng.
Khoảng thời gian nàng không ở hoàng thành, thế mà có người lớn mật ra tay với người bên cạnh nàng, mà hoàng thượng triệu Cửu Hoàng thúc tiến cung chính là muốn nàng không có cửa cầu xin trợ giúp.
Vừa về đến Phượng phủ, không phải những tiếng cười nói vui vẻ đón tiếp Phượng Khương Trần mà là từng gương mặt buồn rầu ảm đạm, Phượng Khương Trần vừa mới bước vào cửa, Đồng Giác và Đồng Dao giống như nhìn thấy vị cứu tinh chạy nhanh lên trước, đỏ mắt nói: “Tiểu thư, cuối cùng tiểu thư cũng về, cuối cùng cũng về rồi.”
“Tiểu thư, tiểu thư mà còn không về nữa thì bọn ta cũng không biết phải làm thế nào nữa.”
Hai nha hoàn vừa nói vừa khóc không ngớt, Xuân Hội, Thu Họa, Hạ Vân, Đông Tình cũng không ngừng rơi nước mắt, cả Phượng phủ không có một ai có nụ cười trên mặt.