Chương
Cửu Hoàng thúc dẫn Phượng Khương Trần đi ra ngoài thành, để Tả Ngạn đứng đó một mình, hắn đang bối rối không biết nên đi theo hay không đi theo mới phải đây?
Khi Tả Ngạn còn đang rối rắm, thì Cẩm Y Vệ Tây Lăng đã nhanh chân đuổi kịp Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần. Bọn họ không hành động khi vẫn còn ở trong thành mà tính chờ Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần ra khỏi thành mới hành động.
Để bắt được Cửu Hoàng thúc, Cẩm Y Vệ đã tổn thất không ít nhân lực, cũng đã làm nên mấy sự kiện rất ác liệt, đặc biệt là vụ cháy ở căn nhà tranh. Vụ đó đã thiêu chết người đang sống sờ sờ, cũng không thể giấu được chuyện lớn như vậy nên vì thế mà nhóm quan văn Thượng Kinh bắt đầu phê phán hành động của Cẩm Y Vệ.
Cẩm Y Vệ hao binh tổn tướng nhưng lại không thu hoạch được gì khiến Hoàng Thượng rất bất mãn, ông ta ra lệnh ép Cẩm Y Vệ phải bắt cho bằng được Cửu Hoàng thúc, đồng thời phải chú ý duy trì an ninh trật tự ở Thượng Kinh, không được gây ầm ĩ.
Cho nên mấy ngày nay Cẩm y vệ đều án binh bất động, dù họ phát hiện ra tung tích của Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần nhưng lại không ra tay ngay mà chờ bọn họ ra khỏi Thượng Kinh mới hành dộng.
Dù sao đang ở địa bàn Tây Lăng, bọn họ muốn bắt Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần không phải việc gì khó.
Dù chiếc đuôi đằng sau rất chuyên nghiệp nhưng Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần đâu phải người mù. Chiếc đuôi phía sau vừa động là hai người họ phát hiện ra ngay, hai người chỉ liếc nhìn nhau, im lặng không nói gì cả.
Phượng Khương Trần và Cửu Hoàng thúc giả vờ như không biết gì, tiếp tục đi về phía cửa thành. Thấy đối phương vẫn không có hành động nào, họ đoán rằng có lẽ bọn người này ra ngoài thành mới hành động. Nhưng đã ra tới ngoài thành thì hoàn toàn không phải do Cẩm Y Vệ quyết định.
Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần dừng lại ở cửa thành, hai người họ biết chắc ngoài thành có mai phục, nhưng hai người cũng không hề có ý định quay ngược trở lại.
“Vèo”… Cửu Hoàng thúc ấn nhẹ vào cánh tay trái, một luồng sáng bắn ra khỏi cổ tay hắn, kêu “bốp” một tiếng dính vào tường thành, Cửu Hoàng thúc kéo mạnh một cái. Sau khi đã kiểm tra chắc chắn rồi thì hắn bế Phượng Khương Trần lên, một tiếng “vèo” vang lên, Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần như hai vị thần nhẹ nhàng bay lên tường thành.
Cùng lúc đó, một quả pháo bay lên không trung, nổ “bùm” một tiếng, vệt sáng bắn tung tóe giữa không trung như sao băng. Cửu Hoàng thúc biết đây là pháo tín hiệu của Cẩm Y Vệ Tây Lăng, báo hiệu cho người ngoài thành chuẩn bị hành động.
“Đây lại là cái gì nữa vậy?” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Người của Cẩm Y Vệ cho rằng Phượng Khương Trần và Cửu Hoàng thúc dùng khinh công để bay qua tường thành nhưng Tả Ngạn biết, Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần là mượn ngoại lực.
Được rồi, Tả Ngạn thừa nhận là hắn cảm thấy hứng thú, hắn bẩm sinh đã là một người rất hứng thú với mấy thứ đồ kỳ lạ, nếu Phượng Khương Trần thực sự có nhiều đồ tốt như vậy thì hắn sẽ không ngại trả cái dù này cho Phượng Khương Trần để lấy thứ tốt hơn.
Dưới cái nhìn chăm chú của Cẩm Y Vệ, Tả Ngạn nhẹ nhàng nhảy lên tường thành, đuổi theo bóng dáng của Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần. Hắn cứ tưởng sẽ được nhìn thấy cảnh hai người bị Cẩm Y Vệ vây quanh, tình huống ngàn cân treo sợi tóc phải chờ sát thủ là hắn đây đến cứu, ai mà ngờ…
Sự thật và suy nghĩ của Tả Ngạn hoàn toàn không giống nhau, Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần cũng không có bị Cẩm Y Vệ bao vây, trái lại Cẩm Y Vệ lâm vào chiến đấu gian khổ.
Để bắt lấy Cửu Hoàng thúc, tiện thể giết Phượng Khương Trần lĩnh thưởng, Cẩm Y Vệ đã bỏ ra cái giá cực lớn, lần này càng điều động ba trăm Cẩm Y Vệ với ý đồ bắt Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần, nhưng không ngờ…
Cửu Hoàng thúc đã có đối sách từ sớm, Cẩm Y Vệ vừa ra tay, ám vệ của Cửu Hoàng thúc, còn có người điều đến âm thầm, lập tức bắt tay hành động, nhóm Cẩm Y Vệ này đừng nói là bắt Cửu Hoàng thúc, mình có thể thoát thân xem như là tốt rồi.