Chương
Biết rõ là kẻ thù đang ở trước mắt nhưng Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần hoàn toàn không xem đối phương ra gì, không biết là do họ quá coi trọng Tả Ngạn hay quá coi thường Cẩm vệ quân.
Người của Cẩm vệ quân đoán Phượng Khương Trần và Cửu Hoàng thúc cố ý lánh nạn ở chỗ Tả Ngạn. Người của Cẩm vệ quân ở bên ngoài mười mấy ngày, cuối cùng cũng đã xuất chiêu.
Mới sáng sớm tinh mơ, Tương phủ đã phái người đến mời Tả Ngạn và nói là Tả Tương đại nhân thấy nhớ Tả Ngạn. Tả Ngạn không giữ thể diện, chưa nghe xong đã đuổi người ra ngoài.
Ngày hôm sau, người của phủ trưởng công chúa lại đến mời Tả Ngạn. Lần này Tả Ngạn do dự chốc lát rồi đi theo đối phương đến phủ trưởng công chúa, bởi vì không phải là ai khác đến mà chính là ma ma già lúc nhỏ đã từng chăm sóc cho Tả Ngạn.
Tả Ngạn đi khỏi, đương nhiên Cẩm vệ quân cũng không kiêng dè gì nữa, một động tác ra hiệu đã khiến cho hàng trăm Cẩm vệ quân chen chúc nhau đông đúc trong cái sân nhỏ của Tả Ngạn, nhưng…
“Bẩm đại nhân, không có người.”
“Bẩm đại nhân, không có người.”
…
Những người tiến vào trong lục soát đều tay không quay về. Cẩm vệ quân bày ra thế trận lớn như vậy, cuối cùng ngay cả con muỗi cũng không tìm thấy. Khuôn mặt của phó chỉ huy sứ nào đó phụ trách phá vòng vây còn khó coi hơn khuôn mặt ăn phải phân.
Lúc này, Phượng Khương Trần và Cửu Hoàng thúc đang ở trên tháp Văn Phong đợi Tả Ngạn đến nhưng bị Cẩm vệ quân nhìn chằm chằm. Hai người rãnh rỗi nên đứng trên đỉnh tháp Văn Phong ngắm nhìn phong cảnh Tây Lăng.
Trên đỉnh tháp gió rất to, Cửu Hoàng thúc lo Phượng Khương Trần sẽ bị cảm lạnh nên ôm nàng vào lòng. Phượng Khương Trần cũng không từ chối, nàng như một con chim nhỏ nép vào lòng Cửu Hoàng thúc ngắm nhìn cảnh đẹp ở Tây Lăng và toàn cảnh hoàng cung Tây Lăng được thu vào trong tầm mắt.
Có một khoảnh khắc Phượng Khương Trần nghĩ nếu có một tên bắn tỉa mai phục trên tháp Văn Phong chắc là giết chết mục tiêu rất dễ dàng, đương nhiên Phượng Khương Trần cũng chỉ nghĩ như vậy, ngay cả AK nàng cũng chưa từng cầm thì làm sao dám nghĩ đến khẩu súng bắn tỉa.
Khi hai người đến chỗ Tả Ngạn thì trời đã tối, Tả Ngạn đến thì nhìn thấy Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần đang ngồi dựa vào nhau ở rìa trên đỉnh tháp, chỉ cần đẩy nhẹ là có thể xô hai người xuống bên dưới.
Hai người này đúng là to gan.
Họ không sợ người của Cẩm vệ quân đến gây sự, vị trí này không hợp với việc đánh trả.
“Khụ khụ…” Tả Ngạn thấy hai người không quan tâm gì đến hắn nên ho lên một tiếng.
Phượng Khương Trần và Cửu Hoàng thúc nhìn nhau cười, họ đã biết trước là Tả Ngạn đến nên không lên tiếng để thăm dò Tả Ngạn, xem Tả Ngạn có thể chịu đựng được bao lâu, kết quả là… Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tả Ngạn đúng là không có lỗi với danh hiệu kẻ điên nghiên cứu.
Thời gian gấp rút nên Phượng Khương Trần và Cửu Hoàng thúc cũng không đùa với Tả Ngạn nữa. Hai người đứng dậy đi về phía Tả Ngạn, Phượng Khương Trần đưa cái tay nải nhỏ cho Tả Ngạn: “Để tránh ngươi nói ta lừa gạt ngươi, chúng ta cùng nhau nhảy.”
Tiện thể nhân cơ hội chạy trốn…
Phượng Khương Trần giải thích một cách chi tiết cách nhảy dù cho Tả Ngạn, đồng thời nàng còn dặn đi dặn lại những điều cần chú ý, rồi bắt Tả Ngạn lặp lại một lần để chắc chắn là hắn đã nhớ hết, xong xuôi Phượng Khương Trần mới nói nhảy.
Với một người đã từng nhảy dù thì độ cao tám mươi mấy mét thật sự chả là cái gì cả. Vì thế mà Phượng Khương Trần chẳng mảy may lo sợ gì, nhưng Cửu Hoàng thúc và Tả Ngạn lại rất lo cho nàng, vì rốt cuộc bọn họ không chắc là nhảy dù có hữu ích như lời Phượng Khương Trần nói không.
Phượng Khương Trần lại không thèm để ý: “Yên tâm, nhảy không chết đâu, nếu ngã chết thì đúng lúc có thể lấy thi thể của ta đi lãnh thưởng.”