Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

chương 1884

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

Sát thủ thì làm gì có khái niệm quốc gia, hắn chỉ biết nhận tiền mà thôi. Hơn nữa, ngoại trừ việc Tây Lăng này cho hắn thân phận một đứa con riêng không thể để lộ thân phận này ra ngoài thì còn có thể cho hắn cái gì chứ?

“Tả công tử, thuộc hạ, thuộc hạ…” Phó chỉ huy sứ thực sự cảm thấy muốn khóc. Chưa nói đến việc hắn ta không thể đánh lại Tả Ngạn, cho dù có đánh được, hắn ta cũng không dám ra tay. Nếu làm Tả Ngạn bị thương, cho dù là Trưởng công chúa hay Tả tướng thì hai người bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn ta. Hắn ta cũng chỉ là một phó chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ mà thôi, cũng không phải tổng chỉ huy sứ đại nhân, hắn ta chưa có bản lĩnh đối đầu với Trưởng công chúa và Tể tướng.

“Hừ…” Tả Ngạn cũng không thèm để bộ dạng đáng thương của đối phương vào mắt. Đừng tưởng rằng hắn mặc kệ chuyện quốc sự mà không biết đang có chuyện gì xảy ra.

Tổng chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ muốn bắt được Cửu Hoàng thúc để tranh công. Mặc dù ngoài mặt Hoàng thượng không có đồng ý, nhưng thực ra đã đồng ý. Chỉ là so với Hoàng thượng và Cẩm Y Vệ thì Tả Ngạn hiểu rõ Cửu Hoàng thúc và Phượng Khinh Trần hơn nhiều.

Nếu như không phải hai người này cố ý, Cẩm Y Vệ căn bản là không thể phát hiện được hành tung của bọn họ. Phải biết rằng Cửu Hoàng thúc, Phượng Khinh Trần cùng Vương Cẩm Lăng từ Đông Lăng đi ra, dọc theo đường đi đều không bị người phát hiện, chỉ vậy thôi là đã có thể thấy được bản lĩnh che dấu tung tích của ba người bọn họ cao đến thế nào.

Cũng chỉ có đám Cẩm Y Vệ kiêu ngạo này mới cho rằng Cửu Hoàng thúc đến Tây Lăng như là hổ lạc vào cùng đồng bằng, nên có thể bị đám chó này bắt nạt.

Tả Ngạn biết đối phương tạm thời sẽ không ra tay, cho dù mấy người của Cẩm Y Vệ có trực tiếp tìm Cửu Hoàng thúc và Phượng Khinh Trần.

Sắc mặt của phó chỉ huy sứ của Cẩm Y Vệ tràn ngập một vẻ đau khổ. Hắn ta không biết làm thế nào là tốt, cho nên hắn ta đành phải giám sát chỗ ở trên Tả Ngạn trước rồi phái người trở về xin mệnh.

Cửu Hoàng thúc và Phượng Khinh Trần đương nhiên biết chuyện đã xảy ra ở bên ngoài. Khi nhìn thấy Tả Ngạn dùng đôi ba câu để đuổi người đi, Phượng Khinh Trần nói với giọng điệu không có thành ý: “Nhìn không ra, Tả Ngạn cũng là người rất có địa vị ở Tây Lăng này.”

“Không liên quan đến địa vị, không ai nguyện ý đắc tội vở Tả Ngạn. Dù sao thì bị một sát thủ đỉnh cấp để mắt tới cũng là một chuyện rất đáng sợ.” Võ công của Tả Ngạn không phải là quá giỏi, nhưng thủ pháp ám sát của hắn là điều mà người thường có thể làm được. Nếu bị Tả Ngạn để mắt tới, vậy thì chẳng khác nào bị Diêm vương nhìn chằm chằm cả.

“Ầm…” Tả Ngạn đá cửa tiến vào. Tuy không nghe được mấy lời của Phượng Khinh Trần và Cửu Hoàng thúc nhưng hắn vẫn biết. Dù sao hắn cũng không phải là một kẻ ngốc, sao hắn lại không biết Cẩm Y Vệ không dám chọc hắn cũng là vì người mẹ là công chúa kia của hắn.

Nếu người mẹ là công chúa kia thật sự yêu thương hắn, lúc trước, bà ta đã không ném hắn cho một hạ nhân. Nhìn thấy hắn bị tổ chức sát thủ dẫn đi nhưng cũng không nghe không hỏi. Nếu không phải mấy năm nay nhờ lăn lộn mà hắn có chút thanh danh thì người mẹ là công chúa kia căn bản cũng sẽ không thừa nhận hắn.

“Khi nào các ngươi đi?” Tả Ngạn nghiến răng, hai người này thật sự coi mình không phải người ngoài, sống còn thoải mái hơn so với chủ nhân là hắn.

“Khi nào ngươi trả lại súng cho ta thì chúng ta sẽ rời đi.” Cửu Hoàng thúc nói với dáng vẻ rất ung dung.

“Trả lại cho ngươi? Đừng mơ, thứ này là của ta, đó là cái giá để các ngươi sống ở chỗ này của ta.” Lúc này, Tả Ngạn mới phát hiện ra chuyện giữa bọn họ hình như có trở ngại về nhận thức. Từ đầu đến cuối, Cửu Hoàng đều không nói muốn đưa súng cho hắn.

Nham hiểm! Tả Ngạn vốn có khuôn mặt bệnh trạng, mà nay đám người này lại càng có thể nhìn thấy rõ hơn. Khuôn mặt trắng nõn giống như xác chết, quanh người còn tản ra luồng khí tức u ám, rất là kinh người.

Cửu Hoàng thúc hoàn toàn không đưa mắt sang nhìn Tả Ngạn, hắn chỉ chú tâm vào việc dùng một cái trâm cài cắm vào một miếng trái cây rồi đưa đến miệng Phượng Khinh Trần và nhíu mày nói: “Tả Ngạn, có phải ngươi có chuyện nhầm lẫn rồi không? Từ đầu đến cuối, bổn vương đều chưa từng nói sẽ đưa súng cho người, chỉ là để cho ngươi tạm thời bảo quản mà thôi. Hiện tại có phải ngươi nên trả lại rồi hay không?”

Truyện Chữ Hay