Chương
Cửa hoàng thúc nhanh chóng lùi về phía sau, cố gắng hết sức không đụng phải đối phương, những người này là những cái “tai” mà Tây Lăng Cẩn Y Vệ có. Những cái “tai” này hoàn toàn không hề sợ chết, lúc bọn họ đi ra từ Cẩm Y Vệ thì đã quyết định sẽ chết rồi, điều mà bọn họ muốn làm chính là dùng cái chết của bản thân để đổi lấy lợi ích lớn nhất.
Bộp bộp… bộp bộp, người trong đám cháy càng lúc càng nhỏ, ngọn lửa càng ngày càng lớn, Cửu Hoàng thúc không có cách nào cứng rắn đối đầu với nó chỉ đành tránh ra, một cước đá bay hỏa nhân ở bên cạnh mình.
Hắn rất bội phục Tây Lăng của Cẩm Y Vệ, vì để bắt hắn mà lại điều động nhiều “tai” như vậy.
Một người nối tiếp một người, Cẩm Y Vệ cũng không bởi vì không thể làm Cửu Hoàng thúc bị thương mà dừng loại hy sinh vô nghĩa này lại. Ngược lại còn ngày càng thường xuyên hơn, tiếng kêu thảm thiết mà thê lương vang lên, làm cho những thôn dân ở thôn trang đó bị dọa tới mức không dám phát ra tiếng.
Phượng Khương Trần ở trong phòng nghe thấy âm thanh này, lại nhìn thấy ánh lửa bùng lên thì cũng có thể đoán ra được đang xảy ra chuyện gì. Phương thức tập kích tự sát và thuốc nổ người của tổ chức khủng bố, nàng đã gặp qua không ít, chỉ là không nghĩ tới vậy mà Tây Lăng Cẩm Y Vệ cũng biết thủ đoạn này, không thể không nói như vậy có chút lạnh lẽo.
Nhân lúc Cửu Hoàng thúc không ở đây, Phượng Khương Trần đã tự tiêm cho mình thuốc kích thích dùng để bảo đảm bản thân ở trong trạng thái có thể tự bảo vệ mình, loại thuốc này đã có hiệu quả, Phượng Khương Trần xuống giường chuẩn bị đi ra ngoài.
Đối phương sử dụng người sống để làm thuốc nổ, chỉ sợ là căn nhà tranh này cũng không thể may mắn thoát khỏi nguy nan, nếu nàng vẫn ở lại trong phòng nói không chừng sẽ bị thiêu sống.
Cách nghĩ của Phượng Khương Trần là đúng, nhưng nàng vẫn muộn mất một bước. Vừa đi đến cửa nhà thì có hai hỏa nhân xông ra khỏi phòng ngự của Cửu Hoàng thúc, lao về phía căn nhà tranh, đúng lúc nhốt Phượng Khương trần ở cửa nhà.
Oành…
Toàn bộ nhà tranh đều là cây cỏ và gỗ, hơn nữa đã mấy ngày rồi không có mưa, căn nhà tranh vừa gặp lửa đã cháy khiến cho Phượng Khương Trần phải lùi về phía sau.
“Khụ khụ…” Phượng Khương Trần giữ lấy cánh tay bị thương rồi lại ngã về giường nhìn về phía hai người ở trước cửa bị lửa bao quanh, thê lương thảm thiết kêu to, người bị lửa thiêu đến mức bỏ chạy tán loạn, trong lúc nhất thời có chút thông cảm cho bọn họ.
Chẳng qua chỉ là một người đang thương, vì một mệnh lệnh của một nhân vật lớn mà lại làm loại việc hy sinh vô ích như vậy, thật sự không đáng.
Căn nhà tranh rất nhanh đã bị đốt cháy, lửa càng lúc càng lớn mà theo ngọn lửa đó thì người càng ngày càng nhiều, khống chế Cửu Hoàng thúc cũng bị yếu đi một chút, lại có thêm hai hỏa nhân xông đến nhà tranh bịt kín đường lui cuối cùng của Phượng Khương Trần.
“Ha ha.” Phượng Khương Trần cười khổ một tiếng, nàng không tuyệt vọng cũng không tức giận, đây đã không phải là lần đầu tiên nàng bị nhốt trong biển lửa, nàng sớm đã quen với điều đó rồi.
Lần thứ nhất đốt cháy Phượng phủ, lần thứ hai thiêu rụi phủ Thái Thú, và lần này là một căn nhà tranh, nàng thật sự là mệnh gây cháy.
Nàng quyết định quay lại tìm Tô Vân Thanh mời một số thợ thủ công đến, nhìn xem có thể đốt một lò nung thứ gì đó hay không, nàng thực sự không thể chịu nổi căn nhà làm bằng gỗ dễ cháy này rồi, một nhóm lửa đã muốn mạng người.
Phượng Khương Trần ôm lấy chăn loạng choạng chạy vào phòng bếp, nàng nhớ rõ ở đây còn có một thùng nước, làm ướt chăn rồi quấn quanh người chắc là có thể đi ra ngoài.
nhà làm bằng gỗ cũng có chỗ tốt của nhà làm bằng gỗ, ví dụ như nó không dễ va chạm, nếu như là nhà làm bằng đá thì đụng chết nàng cũng vô dụng.