Cho dù Ngô Bình không sử dụng sức mạnh cấm ky thì kiếm thuật của anh cũng đã là thiên hạ vô song, anh hơi nghiêng người, Quý Thánh Kiếm trong tay huyễn hóa ra ba ngàn kiếm quang, ngưng tụ lại thành chín đóa sen, nghênh đón đối thủ.
Kiếm đầu tiên nổ tung, người này đã bị nổ đến mức cả người toàn là lỗ, hộc máu rơi xuống đất. Sau đó là đóa kiếm liên thứ hai, thứ ba rơi xuống, liên tục nổ mạnh bên người hân ta, thổi bay tất cả xương cốt máu thịt của người này, nổ đến mức không còn là hình người.
Cuối cùng, thịt của hắn ta và nội tạng đều nát bé, nhưng bộ xương màu vàng lại lộ ra, bên trong khung xương có năng lượng vàng kim đang bơi lội trong đó!
Ngô Bình nheo mắt lại, nhìn ra được luồng năng lượng tia chớp vàng kim này hình như còn cao cấp hơn cả linh năng mà anh hấp thụ được! Nói như thế, linh năng cũng phân biệt cao thấp?
Ngay lúc này, bộ xương vàng kim kia lại lao đến chỗ Ngô Bình một lần nữa, Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, chân phải dậm xuống đất một cái, lấy bản thân làm trung tâm, trên mặt đất lập tức xuất hiện vô số phù văn, đường kính trải dài ngàn dặm. Những phù văn đó phát ra kim quang, ngưng tụ lại thành một cái Bát Quái Sát Trận!
Bát Quái Sát Trận của anh hoàn toàn được điều khiển bởi sức mạnh cấm ky và linh năng, hiệu quả hơn rất nhiều so với những lần mà anh đã sử dụng.
Sở dĩ bát quái mạnh là vì nó là một đại trận vượt qua mọi kỷ nguyên, cho dù là ở cố kỷ nguyên hay là ở kỷ nguyên của Ngô Bình, uy lực của bát quái đại trận đều chỉ có tăng chứ không có giảm. Hơn nữa, trận pháp này còn có thể dùng linh năng và sức mạnh cấm ky để điều khiển.
Bên trong đại trận xuất hiện vô số lôi điện sát quang, liên tục đánh xuống bộ xương màu vàng kim, mỗi một đòn, trên bộ xương vàng kim đều xuất hiện một vết nứt, tia lửa bay ra tán loạn.
Bộ xương đi chưa được mười bước thì xương chân trái đột nhiên vang lên một tiếng “răng rắc”, sau đó bị đánh gãy, rồi đến đùi phải, hai tay, cuối cùng là cả đầu nổ tung.
Sát quáng tạo thành một cơn gió xoáy, xoay tròn quanh bộ xương, cuối cùng, bộ xương vàng kim bị nghiền thành bột phấn màu vàng kim, sau đó bột phấn lại bị nóng chảy thành chất lỏng màu vàng kim.
Ngay sau đó, Ngô Bình khởi động sức mạnh cấm ky, rút ra linh năng màu vàng kim trong đó. Rất nhanh những linh năng đó lại hóa thành những sợi chỉ vàng nhè nhẹ, bị Thiên Anh hấp thụ, sau đó lại chuyển hóa thành năng lượng vàng kim rồi được trữ lại.
Sau khi nhận được tia linh năng đầu tiên, anh ngay lập tức nhận ra linh năng màu vàng kim còn mạnh mẽ hơn linh năng tia chớp màu trắng gấp mười lần, hơn nữa, hiệu suất truyền tin tức của nó cũng hiệu quả hơn!
Ngô Bình suy nghĩ, sở dĩ tiên đạo từ bỏ cơ thể, là bởi vì cấu tạo của bản thân cơ thể có chỗ khiếm khuyết. Ví dụ như thần kinh của cơ thể, cho dù có khỏe mạnh đến đâu thì cũng đều có phản ứng chậm trễ.
Cùng là một sự việc, Thiên ANh tuyệt đối sẽ phản ứng nhanh hơn so với cơ thể một bước. Anh không khỏi nghĩ đến nếu như lợi dụng linh năng màu vàng kim không chế cơ thể, vậy không phải phản ứng của cơ thể không phải sẽ đồng bộ với Thiên Anh hay sao?Linh năng mà vàng kim bên trong cơ thể ngưng tụ lại thành một trận pháp cực kỳ phức tạp. Anh khởi động trận pháp, lập tức phát hiện bên ngoài da của mình đã hình thành một lớp phòng thủ màu vàng kim kiên cố không thể bị phá hủy.
Anh không có thời gian nghiên cứu cẩn thận nên chỉ có thể tiếp tục đi vẽ phía trước.
Nhìn thấy Ngô Bình giết chết sinh vật quỷ dị cực kỳ lợi hại, bốn người kia đều vô cùng bội phục lập tức theo sát phía sau.
Sau khi đi được một đoạn, Ngô Bình lập tức lan nguồn năng lượng màu vàng kim ra toàn thân, cũng tỏa ra theo khắp bốn phương tám hướng ở dưới chân của anh. Lấy anh làm trung tâm, trong phạm vi một cây số đều bị anh khống chế.
Đột nhiên, linh năng kim sắt phát hiện ra ở phía trước anh, theo hướng tả cách anh một ngàn bước có một bờ cát màu xanh, bên trong bờ cát có một sinh vật kỳ lạ.
Sinh vật này đang kiềm chế hơi thở của nó lại, hẳn là đang chờ con mồi của nó cần câu.
Ngô Bình cực kỳ ngạc nhiên, xem ra bên trong mảnh vỡ kỷ nguyên này, tồn tại một lượng lớn sinh vật cổ kỷ nguyên, rõ ràng là bọn nó đều khinh thường cường giả ngoài kỷ nguyên này, vậy thì làm sao bọn nó tồn tại được? Dựa vào linh năng hay sao?
Anh vừa suy nghĩ vừa đến gần bờ cát màu xanh Ngay khi anh cách bờ cát khoảng ba mươi mấy bước thì đột nhiên trong cát phun ra một đường cát đen với tốc độ cực kỳ nhanh.
Ngô Bình lập tức biến ảo tinh hạch, tạo thành một cái tấm chắn màu tím, bảo vệ ở trước người!
“Phụt!"
Tấm chân tinh hạch cực kỳ kiên cố bị đục một lỗ rất sâu, gần như là xuyên thủng tấm chắn. Nếu như không phải Ngô Bình chuyển linh năng kim sắc vào trong tấm chẩn thì tấm chắn này cũng không thế nào trụ nổi.
Ngô Bình vừa kinh ngạc vừa tức giận, linh năng màu vàng kim ngưng tụ lại thành một cái bàn tay to, mạnh mẽ đánh đến chỗ của sinh vật kia.
“Ầm!"
Một tiếng trầm thấp vang lên, làm cho cát nổ tung, bên trong đó nhảy ra một sinh vật to như một con cóc, cái miệng nhọn trông như một cái ống,
Ngô Bình bắt lấy nó bằng một tay, bóp mạnh.
“Bùm!"
Con quái vật bị nổ tung, sau đó, linh năng màu lam phóng ra, bị cấm kỵ của Ngô Bình hấp thu. Anh phát hiện, linh năng màu lam hình như yếu hơn nhiều so với linh năng màu vàng kim, nhưng lại mạnh hơn linh năng màu trắng gấp mấy lần. Nhìn qua thì có vẻ cấp bậc của linh năng màu lam nằm giữa linh năng màu trắng và linh năng màu vàng kim.
Sau khi tích trữ linh năng, Ngô Bình phát hiện nó cũng ngưng tụ ra một loại trận pháp bên trong Thiên Anh.
Ngõ Bình không có hứng thú với năng lượng màu làm, vì thế anh nói với Bạch Chỉ Dung: “Tôi sẽ cho cô một loại lĩnh năng lợi hại hơn, nó sẽ hình thành trận pháp bên trong cơ thể của cô, cô nên cẩn thận cân nhắc”
Bạch Chỉ Dung cực kỳ vui mừng, nói: "Đa tạ công tử!"
Ba người kia đều ghen tị, thế nhưng ai bảo Bạch Chỉ Dung lại là mỹ nữ.
Năm người tiếp tục buộc thăn tác, bởi vì Bạch Chỉ Dung có được hai loại linh năng cho nên cô đã khám phá ra một vị trí cách Ngô Bình hai ngàn bước.
Đi thêm cỡ mấy chục dặm thì đột nhiên Bạch Chỉ Dung dừng lại, khẩn trương nói: “Công tử, có chuyện!” Ngô Bình lập tức hỏi: "Làm sao thế?”
Bạch Chỉ Dung nhìn chằm chằm vào một tảng đá cao màu xám hình người, nói: “Tảng đá này trông hơi kỳ quái, tôi không dám đến gần nó.”
Ngô Bình biết, Bạch Chỉ Dung này không chỉ có sức quan sát rất lớn, mà còn có khả năng phán đoán và hiểu biết sâu sắc, nếu cô đã nói như thế vậy thì có nghĩa là tảng đá này chắc chắn có vấn đề.
Vì thế anh dùng tinh hạch ngưng tụ lại thành một tấm chắn, đồng thời đó khởi động linh năng kim sắc từ từ đến gần tảng đá.
Năm mươi bước, ba mươi bước, mười bước, khi Ngô Bình sắp đi đến trước mặt của tảng đáng, tảng đá cực lớn kia đột nhiên đứng dậy. Đúng thế, nó đứng lên!
Bên dưới tảng đá đột nhiên xuất hiện sáu cái chân, trên tảng đá cũng xuất hiện thêm sáu cánh tay, mỗi cánh tay đều căm một cây roi tím, quất tới chỗ. của Ngô Bình.
“Chát”
Trên roi có linh năng màu tím, chỉ một chút nữa là đánh nát tấm chắn của Ngô Bình, tỏng khoảnh khắc roi sắp đập xuống đầu của Ngô Bình.
Ngô Bình lập tức dịch chuyển đến bên cạnh tảng đá, tay cầm Quỷ Thánh Kiếm, đánh mạnh vào!
Quỷ Thánh Kiếm vốn là thứ dị bảo, mượn sức của cấm kỵ tối cao và linh năng kim sắc, anh lập tức cắt sinh vật hình tảng đá kia ra làm hai nứa.
Kết quả là, quái vật đá phân ra thành hai nửa, sáu tay và sáu chân, nhưng cũng không ảnh hướng đến sức chiến đấu của nó. Chỉ thấy hai tay của nó nằm lấy nửa phần dưới kéo mạnh lên, lập tức nửa đoạn trên và nửa đoạn dưới hợp lại, trong nháy mắt đã khôi phục lại trạng thái ban đầu ngay lập tức!
Ngô Bình mở to hai mắt, cái thứ này vậy mà lại không chết!