Nhóm dịch: TTC
Edit: tdbbkt
Beta: Lưu Ly Phong
- --------------------------------
Vân Ngạo Thành nói xong, lập tức kéo Vân Chỉ Tịch vào trong nhà. Vân Nhất Mặc và Văn Tố Tâm vốn im lặng, thấy vậy cũng trở vào phòng.
Tận mắt thấy đứa con trai từng không ai sánh bằng, đứa con trai hắnthích nhất, đau lòng nhất, quả nhiên bị người đánh hôn mê bất tỉnh, trái tim Vân Ngạo Thành đau đớn hít thở không thông.
Hắn đã từng kỳ vọng rất lớn vào Vân Nhất Minh. Ngờ đâu chuyện xảy ra khiến hắn đau lòng và tự trách cực kỳ. Có đôi khi hắn từng nghĩ, nếu hắn không phải là gia chủ Vân gia mà chỉ là một người cha bình thường thì khi con trai bị bắt nạt, hắn cũng không cần vì lẽ công bằng chủ trì gia tộc gì đó mà khiến con mình buồn bực không vui. Nếu hắn có thể vứt bỏ tất cả thì có lẽ sẽ quan tâm con trai được nhiều hơn, không để nó phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy.
"Nhất Minh!" Vân Ngạo Thành nắm thật chặt tay của con trai đang hôn mê, thanh âm khàn khàn đau xót. Hắn không ngờ con trai đã bị phế mà còn bị người ta hãm hại!
Văn Tố Tâm yên lặng rơi lệ, trước kia nàng khổ sở chống đỡ đều chưa từng oán trách Vân Ngạo Thành, thế nhưng hôm nay nàng thật sự giận hắn!
Thời điểm bọn họ ở tiệm thuốc bị người bắt nạt, trượng phu bị người đánh đập, người của Vân gia đang ở đâu?
Thời điểm bọn họ bị Tiền gia hung dữ mang đi, một người thiếu chút nữa mất mạng, một người bị đem ra bán đấu giá ở thanh lâu, người của Vân gia đang ở đâu?
Khi con gái bọn họ, một mình tiến vào Thiên hương Lâu, đối mặt với nhiều hung đồ như vậy, người Vân gia lại đang ở đâu?
Tính tình Văn Tố Tâm vốn dịu dàng, dù là người ôn hòa nhưng cũng có lúc tức giận chứ! Nàng cảm thấy Vân gia khiến nàng cực kỳ thất vọng!
"Tố Tâm, cha thực xin lỗi con, thực xin lỗi gia đình các con." Vân Ngạo Thành nhìn con dâu, tất nhiên biết lấy tính cách nhã nhặn xưa giờ của nàng mà nãy giờ không thèm chào hỏi hắn tiếng nào là vì đang oán trách gia chủ Vân gia là hắn đây.
Văn Tố Tâm vẫn không nói gì, rớt nước mắt yên lặng lau bùn đất cho Vân Nhất Minh. Sự giáo dưỡng khiến nàng không thể chất vấn cha chồng mình, im lặng đã là sự phản kháng lớn nhất của nàng.
Bạn đang đọc truyện do Tụ Tiên Cư dịch
Trong phòng rất yên tĩnh, bầu không khí lạ lùng tràn ngập. Vân Chỉ Tịch dĩ nhiên là đứng về phía mẫu thân, lại nói trong nội tâm nàng cũng có tính toán của mình. Nàng chỉ xem Vân gia như một bàn đạp. Nếu nàng không thể sử dụng thì bỏ đi cũng không tiếc.
Sau khi nàng giết Tiền Dược, lúc Triệu Sơ nói Tiền Sương Ngữ là vị hôn thê của hắn mà sau đó nàng còn rạch mặt ả thì nàng đã biết hai nhà Triệu-Tiền sẽ không từ bỏ ý đồ. Nhưng nàng cũng không sợ. Nàng đã dám làm thì phải có năng lực đối mặt!
Về phần Vân gia, như Vân Nhất Tiêu cũng cho rằng nàng gây ra họa lớn, muốn đẩy nàng ra để dập tắt lửa giận của hai nhà thì nàng cũng không thèm ở lại đây. Cho nên nàng muốn xem Vân Ngạo Thành sẽ làm như thế nào, sẽ làm đến đâu.
Thật lâu sau đó, Vân Ngạo Thành bỗng phá vỡ sự yên tĩnh. Hắn đột nhiên đứng lên, quỳ trước Vân Nhất Minh!
Cha quỳ trước mặt con! Điều này khiến Văn Tố Tâm khiếp sợ! Nàng vội vã thay mặt Vân Nhất Minh đỡ Vân Ngạo Thành dậy: "Cha, người làm vậy sẽ khiến Minh ca giảm thọ! Người là trưởng bối, sao có thể quỳ trước chàng. Mau lên, Tịch Nhi mau tới đỡ gia gia con."
Vân Chỉ Tịch thầm thở dài, cũng khiếp sợ, nàng cũng không nghĩ rằng Vân Ngạo Thành sẽ quỳ xuống.
"Gia gia, mau dậy đi. Cha con nếu tỉnh, nhất định không chịu nổi đâu." Vân Chỉ Tịch đỡ lấy ông nội.
"Các con không hiểu, cả đời này người mà ta thấy xấu hổ nhất chính là Nhất Minh! Từ nhỏ hắn chính là một thiên tài, ta đem hết thảy hy vọng, hết thảy trách nhiệm đều để hắn gánh. Nhưng lúc hắn bị phế đi, ta lại chẳng quan tâm, thậm chí một lời an ủi cũng không có. Ta không xứng làm một người cha, không xứng!" Vân Ngạo Thành trào nước mắt, nói ra những lời chôn ở trong lòng vài chục năm.
"Cha, Minh ca không có trách móc người, người mau đứng lên đi." Văn Tố Tâm là vợ Vân Nhất Minh nhiều năm như thế, nàng hiểu rõ tâm tư trượng phu mình nhất.
"Ta biết rõ, Nhất Minh là đứa bé ngoan, là ta không xứng làm cha nó." Vân Ngạo Thành trước mắt người đời luôn kiêu ngạo và uy nghiêm. Nhưng không có người biết, lòng hắn đau đớn dường nào. Một ông lão hơn sáu mươi tuổi, đầu tóc cùng chòm râu đã hoa râm mà lúc này khóc lóc nức nở giống như một đứa nhỏ. Hắn đang tự trách chính mình không xứng làm một người cha, tự trách mình không bảo vệ nổi đứa con trai đã chịu quá nhiều khó khăn.
"Cha, người mau đứng lên. Nhị ca biết rõ nỗi khó xử của cha, cha mau đứng dậy đi." Vân Nhất Mặc dù lưng hùm vai gấu cũng nhịn không được rơi lệ. Hắn biết rõ phụ thân khó khăn, cũng biết Nhị ca chịu khổ. Hắn đều biết, lại lực bất tòng tâm. Vốn tưởng rằng Tịch Nhi sẽ làm thay đổi tất cả, thế nhưng Tịch Nhi cũng xuất hiện biến cố.
Vân Ngạo Thành lau nước mắt, đè xuống nỗi đau trong lòng, hắn cầm thật chặt bàn tay Vân Chỉ Tịch nói: "Tịch Nhi, con đừng sợ, gia gia lần này quyết không để con chịu khổ. Tên gian tế kia đáng chết! Nếu con không giết, gia gia cũng sẽ giết! Giết thì giết, chẳng sao cả."
Vân Chỉ Tịch vẫn luôn im lặng, nghe vậy ngẩng đầu nhìn ông lão nước mắt chưa khô. Thấy trán ông xuất hiện nhiều nếp nhăn, trong đôi mắt lại chứa sự kiên định, nàng biết nàng giờ khắc này triệt để coi ông như gia gia của mình.
"Nhất Mặc, con lập tức dẫn cả nhà Nhị ca con đến chỗ Mạc lão." Vân Ngạo Thành rất nhanh đưa ra quyết định, hắn không chỉ muốn ngăn trở người Tiền gia và Triệu gia, còn muốn bảo đảm sự an nguy cả nhà Vân Chỉ Tịch. Mà thân phận Mạc lão không tầm thường, là nơi ẩn núp tốt nhất.
"Cha?" Vân Nhất Mặc nghe vậy là biết Vân Ngạo Thành đã quyết định.
"Vân Nhất, ngươi dẫn theo những Tinh Vệ khác hộ tống, hễ có người gây trở ngại cứ giết!" Vân Ngạo Thành lau nước mắt, trở lại dáng vẻ gia chủ sát phạt quyết đoán!
"Vâng, gia chủ!" Mười hai Tinh Vệ của Vân gia chỉ nghe lệnh của gia chủ! Ai là gia chủ, bọn họ sẽ thề cống hiến sức lực vì người đó!
Bạn đang đọc truyện do Tụ Tiên Cư dịch
Nhưng vào lúc này, ngoài viện truyền tới âm thanh của Tứ trưởng lão Vân Ngạo Lôi: "Nhị ca!"
Vân Ngạo Lôi xông vào tiểu viện, lập tức đẩy cửa vào nhà, trông thấy tất cả mọi người ở đây, cũng không giấu giếm nói: "Người Tiền gia và Triệu gia đã đến, Đại trưởng lão đang ở phòng khách nghênh đón. Tam trưởng lão mang theo người tới bắt Tịch Nhi đến hỏi chuyện!"
"Đi!" Vân Ngạo Thành nhìn về phía Vân Nhất Mặc ra lệnh, hôm nay hắn muốn xem những người này có ý định tạo phản hay chưa!
"Đi? Gia chủ, ngài là người đứng đầu Vân gia. Theo quy định gia tộc ta, nhất định phải theo lẽ công bằng chấp pháp, nếu vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, hội trưởng lão có thể bãi nhiệm vị trí gia chủ ông!" Thanh âm của Tam trưởng lão vang lên ngay sau Tứ trưởng lão Vân Ngạo Lôi!
Vân Ngạo Thành biến sắc, đang muốn cất bước đi ra ngoài.
Nhưng Vân Chỉ Tịch lại bước ra trước, nàng đường hoàng đi ra cửa phòng, giọng nói lười biếng nhàn hạ ung dung nói: "Đồ hỗn trướng từ đâu tới, không có chuyện gì làm nên mò tới đây gào thét à, la lối cái gì hả? Không biết cha ta đang nghỉ ngơi sao? Cái đồ không có mắt!"
Tam trưởng lão nghe vậy lập tức tức giận dựng râu trừng mắt: "Ngươi... Ngươi nói cái gì!"
"A a a, thì ra là Tam trưởng lão! Thật xấu hổ, vừa mới Tịch Nhi không nghe rõ là ngài đến. Ngài đương nhiên không phải đồ vật, là ta không đúng! Thật có lỗi, nói sai nói sai." Vân Chỉ Tịch áy náy liền vội vàng nói xin lỗi.
"Ngươi..." Tam trưởng lão ngậm cục tức muốn chết! Quá... Quá khi người! Quá... Quá phách lối!