Chương :
Phải biết rằng, ngày trước, những người này làm sao có thể uống rượu với ông được?
Gọi ông một tiếng ông cụ Hứa đã là cho ông mặt mũi lớn lắm rồi, nhưng bây giờ họ lại cung kính nghiêm chỉnh ngồi vây quanh ông.
Đây quả thực là cảnh tượng trong mơ.
Ông cụ Hứa có chút khó tin.
Đừng nói là ông ấy, ngay cả những người nhà họ Hứa khác cũng vậy.
Lúc này, Hứa Kiệt không dám nói một lời.
Tôn Hồng Lôi cũng bị sốc trước cảnh này!
Bà Lâm Ngọc thì chìm vào im lặng.
“Mẹ, chuyện này… rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy Những người này đang làm gì vậy?” Thái Tuyết mờ mịt, lay cánh tay Hứa Vân hỏi.
“Mẹ cũng không biết…” Hứa Vân nói.
Lạch cạch!
Hứa Minh Tùng đặt ly rượu xuống, thở dài, nhìn Phan Lâm nở nụ cười.
“Nhóc con, có phải là cháu nên giải thích cho ông biết chuyện gì đang xảy ra không?”
“Ông ngoại, không có gì giải thích, họ chỉ là bạn của con mà thôi.” Phan Lâm ăn đồ ăn nói.
“Bạn?” Hứa Minh Tùng ngạc nhiên.
“Vâng, vâng, chúng tôi đều là bạn của hội trưởng Lâm”
“Đúng vậy, đều là bạn của anh ấy!”
Mai Hạng Vũ và những người khác vội vàng nói.
“Hội trưởng Lâm?” Hứa Minh Tùng hơi sững sờ: “Cháu là hội trưởng? Cháu là hội trưởng gì?”
“Ông cụ Hứa không biết sao? Anh Lâm là hội trưởng của Hiệp hội y khoa Giang Thành!” Hoàng Nghị nói.
“Cái gì?” Hứa Minh Tùng sửng sốt.
Một người con ở rể của nhà cháu ngoại ông… Khi nào thì trở thành hội trưởng Hiệp hội y khoa Giang Thành?
Điều này vô cùng khó tin có đúng không?
Nhưng mà… chỉ dựa vào một hội trưởng hiệp hội y khoa, vậy mà có thể để những người này hạ mình như cháu trai sao?
Hứa Minh Tùng nghiêm túc nhìn Phan Lâm: “Nhóc con, thân phận của cháu là gì?”
“Ông ngoại, lúc nấy cháu có nói rõ ràng với ông rồi, chỉ là ông không tin cháu mà thôi.”
“Cháu đã nói rõ với ông rồi?”
Ông cụ có chút hoang mang, ông uống hơi nhiều rượu, hơn nữa tuổi lớn nên trí nhớ cũng không tốt lắm. Ông cụ Hứa cố gắng suy nghĩ thật kỹ, nhưng cũng không thể nhớ nổi Phan Lâm đã nói với ông cái gì.
“Thôi, mặc kệ đi! Nào, uống rượu.”
Tâm trạng ông cụ Hứa vô cùng tốt nên cũng không muốn suy nghĩ nhiều, trực tiếp nâng ly lên cười nói.
Những người xung quanh ông cụ đều đáp lại bằng những tràng cười không ngớt.
Về phần người nhà họ Hứa, họ đã bị bỏ hàn yở rể}
Vẻ mặt Hứa Kiệt u ám, đi đến bên cạnh Tôn Hồng Lôi nói nhỏ: “Anh Lôi, chúng ta phải làm sao bây giờ? Phan Lâm này xem ra không dễ đối phó! Không biết nó đã cho những người này uống bùa mê thuốc lú gì, nếu như chúng ta dùng biện pháp mạnh dẫn Phan Lâm đi e rằng sẽ thêm phiền phức.”
“Hừ, phiền toái? Phiền toái gì? Anh cho rằng đám chó mèo này có thể là đối thủ của nhà họ Tôn tôi sao? Đừng quên rằng nhà họ Tôn đến từ Yến Kinh, không phải người ở Quảng Liễu các người có thể so sánh được!”
Tôn Hồng Lôi cười lạnh, hiển nhiên là không phục.
Hai mắt Hứa Kiệt sáng lên, sau đó ông ta gật đầu thật mạnh.
Đúng vậy, nhà họ Tôn đến từ Yến Kinh, sau lưng họ còn có tập đoàn Hoàng Long.