Chương :
Phan Lâm hiểu ra mọi thứ ngay lập tức.
“Cháu biết rồi ông ngoại. Cảm ơn lòng tốt của ông, nhưng bố mẹ vợ cháu bị tai nạn xe không phải chuyện bất ngờ, Ái Vân cũng bị tai nạn, đây đều là những kiệt tác của Triệu Khải. Ông ngoại, bây giờ cháu sẽ trừng trị nhà họ Triệu. Chờ cháu giải quyết xong, cháu sẽ đi tìm ông. Nhà họ Tôn chắc là ở chỗ ông đúng không? Cháu sẽ hỏi thăm nhà họ Tôn thật tử tế, bọn họ có tư cách gì đến Giang Thành động đến cháu.”
Phan Lâm khàn giọng nói, trong mắt tràn đầy lạnh lùng cùng u ám.
“Phan Lâm! Phan Lâm!”
Hứa Minh Tùng khẩn trương hét lên.
Nhưng vô dụng, Phan Lâm đã cúp điện thoại rồi.
“Thằng nhóc này, cháu vội vàng nhảy vào chỗ chết thế hả?”
Hứa Minh Tùng cúp điện thoại, ngồi trong thư phòng hùng hùng hổ hổ.
“Ông chủ, bà chủ mời ông xuống ăn cơm!
Các vị khách đều ngồi đó rồi.” Lúc này, một người làm của nhà họ Hứa bước vào, cung kính nói.
“Ăn? Ăn cái rắm! Bảo bọn họ cút, tất cả cút hết!” Hứa Minh Tùng tức giận hét lên, quét hết sách vở và tách trà trên bàn xuống đất.
Rầm xoạt ….
Chén trà bị đập vỡ tan tành, sách vở vương vãi trên đất, cảnh tượng lộn xộn.
Khuôn mặt của người làm chợt biến, vội vàng khom người xuống, rồi lui ra ngoài.
Đúng lúc này, quản gia bước vào.
Ông ta lặng lẽ thu dọn sách vở dưới đất, dọn tách trà vỡ, không nói gì, im lặng làm việc.
“Ông bạn già, ông nói xem… Nhà họ Hứa còn có hi vọng không?” Lúc này Hứa Minh Tùng đang ngây người nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi mở miệng.
Lão quản gia thân thể hơi đơ lại, khế lắc đầu rời khỏi phòng.
Hứa Minh Tùng lại thở dài, tựa như già đi vài tuổi…
Thành phố Hoàng Đảo, thành phố nổi tiếng ở Quảng Liễu, mặc dù không phải là thành phố trực thuộc trung ương nhưng kinh tế của thành phố Hoàng Đảo không kém hơn nhiều so với mấy thành phố trực thuộc trung ương.
Hơn nữa, phong cảnh nơi đây dễ chịu, môi trường trong lành, khí hậu thoải mái, thích hợp sinh sống, dân số thường trú đã từng vượt quá thành phố trực thuộc trung ương.
Phan Lâm phi như bay vào thành phố Hoàng Đào, dừng lại ở một ngôi nhà ở ngoại ô.
Ngôi nhà này mới được xây dựng, nó là khu nhà của nhà họ Triệu.
Nghe nói nhà họ Triệu bỏ hơn triệu đô xây dựng khu nhà này. Diện tích rất lớn, bên trong đầy đủ tiện nghi, nhưng tất cả kiến trúc đều mô phỏng theo phong cách thời kỳ dân quốc, rất khí phái.
Hôm nay nhà họ Triệu có vẻ có khách tới, có mấy chiếc ô tô hạng sang đậu ở cổng, có người làm ở cổng tiếp khách.
Phan Lâm đỗ xe ở cửa, trực tiếp sải bước đi vào.
Người làm ở cửa sửng sốt một chút. Đại khái cảm thấy Phan Lâm lạ mặt, muốn cản lại, liền liếc mắt nhìn thấy chiếc phía sau Phan Lâm, nhất thời nặn ra một nụ cười, vội vàng cười nói: “Mời ngài vào trong.”
Phan Lâm tò mò liếc anh ta một cái, nhưng không nói gì, liền đi theo những người này đi vào.
Đúng lúc này, mấy người đàn ông trung niên bước ra khỏi phòng, họ đều mặc lễ phục, nhìn rất nho nhã, lịch sự, khí chất cao quý. Mặt mày ai nấy đều bày ra vẻ vui mừng.
“Hoan nghênh, hoan nghênh, hoan nghênh các bạn hữu từ xa tới, hoan nghênh!”
Gia chủ họ Triệu, Triệu Kỳ Long cười ha hả đi về phía trước, bắt tay từng người một.
Triệu Cao và Triệu Hưng cũng ở đó, nhưng đứng sau lưng người này.
“Ông Kỳ Long, xin chào, đã sớm nghe nói ông Triệu Kỳ Long là trí giả số một ở thành phố Hoàng Đảo. Hôm nay gặp mặt, e rằng không phải giả. Sự thông thái và nhìn xa trông rộng của ông đúng là vô cùng đáng kinh ngạc!” Một người đàn ông tóc vuốt ngược cười nói.
“Ha ha ha, cháu trai nhà Tôn thật biết nói đùa. Đi nào, chú Long của cháu đã chuẩn bị xong rượu và thức ăn rồi, chúng ta ngồi xuống uống rượu nói chuyện.” Triệu Kỳ Long cười nói.
“Chú Long, cháu không biết uống rượu.”