Chương :
Ngay sau đó, Lương Hòa An liền ngừng cử động, toàn thân bất ngờ gầy đi rất nhiều, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, đôi mắt bơ phờ, không còn chút ánh sáng nào, như thể sắp chất…
Những người ở hai bên đều nhìn chằm chằm vào Lương Hòa An, không ai biết chuyện gì đang xảy ra.
“Mày… mày đã làm gì tao?” Lương Hòa An yếu ớt hét lên, như muỗi kêu.
“Không có gì, chẳng qua sau này mày không thể làm ăn gì nữa thôi.” Phan Lâm nói.
“Cái gì?”
Lương Hòa An tái mặt vì sợ hãi, dùng ánh mắt run rẩy nhìn Phan Lâm, da đầu run lên, cuồng loạn nhưng trông rất yếu ớt mà quát: “Mày… mày hoại tao? Mày hoại tao?” Phan Lâm, tao quyết không đội trời chung với mày!
Quyết không đội trời chung với mày! “
Anh ta cực kỳ kích động, muốn đứng dậy để chiến đấu với Phan Lâm, nhưng vì quá sức yếu, lại thêm tâm tình lúc này, Lương Hòa An trực tiếp ngất đi.
Lương Hòa An bây giờ hoàn toàn là một phế vật.
Tất cả những người xung quanh đều kinh hãi trước phương thức tàn bạo và đáng sợ của Phan Lâm.
“Chủ tịch Lâm!”
Hàn Long bước tới, giọng cô đọng nói: “Nếu ngài phế bỏ Lương Hòa An, không bằng làm giải quyết triệt để, tránh cho sau này cậu ta quay lại làm phiền chúng ta!”
“Ông cho rằng nếu giết anh ta, nhà họ Lương ở Thượng Hải sẽ không nghi ngờ chúng ta sao?” Phan Lâm lắc đầu: “Giết người diệt khẩu, chuyện này thật sự là ngu xuẩn. Huống chỉ một khi đã làm như vậy, chúng ta sẽ lưu lại đằng chuôi cho nhà họ Lương. Đến lúc đó bọn họ sẽ nắm được lý lẽ, đối phó với chúng ta sẽ dễ dàng hơn! “
“Ý chủ tịch Lâm là…”
“Đưa anh ta trở lại nhà họ Lương ở Thượng Hải, xem như cảnh cáo nhà họ Lương đi. Trận chiến này đã bắt đầu rồi thì không thể tránh khỏi. Vậy thì chiến đấu đến cùng, chưa kể giết thằng đó thì quá dễ dàng cho nó rồi, để nó làm một thằng phế vật vẫn hơn!
Phan Lâm nhẹ nói, sau đó xoay người rời đi.
Hàn Long im lặng.
Sau khi Phan Lâm ngồi lên chiếc của anh và rời đi, Thuỷ Bình Vân bên cạnh không nhịn được nữa mà nói thẳng.
“Giám đốc Long, chuyện này có khó quá không!”
“Tôi cũng nghĩ là quá, khó nhưng chủ tịch Lâm đã lên tiếng, chúng ta cũng không còn cách gì!” Hàn Long lại thở dài: “Bên này đắc tội Trường Nam, bên kia chống lại nhà họ Lương ở Thượng Hải. Tập đoàn Dương Hoa chúng ta… thật sự có thể cầm cự nổi không?”
“Sao ông không tìm thời gian nói chuyện với chủ tịch Lâm, nếu không chuyện này cứ tiếp diễn chúng ta sẽ bốn bề là địch…”
“Tôi biết, nhưng cũng không trách chủ tịch Lâm. Ai bảo người này dám quấy rối vợ chủ tịch. Chẳng trách chủ tịch Lâm tức giận như vậy… Bình Vân à, cô thời gian này sẽ phải bận hơn. Đem người theo dõi phía Trường Nam, đồng thời, cử một số người đến xem xét bên phía nhà họ Lương ở Thượng Hải. Tôi sẽ tìm chút thời gian để nói chuyện với chủ tịch Lâm. Cô vất vả rồi. “
“Không vất vả…
Lương Hòa An Lý Ái Vân cân nhắc nhiều lần, quyết định có nên đến gặp Lương Hòa An hay không.
Dù biết lần này chắc chắn là mười phần chết chín, dê vào miệng cọp, nhưng cô cũng biết trốn tránh là vô ích.
Vì vậy, đến buổi tối, Lý Ái Vân gọi Trịnh Tú Lan và một vài chị em tốt, chạy đến khách sạn Đông Châu. Kế hoạch của Lý Ái Vân, trước tiên nói chuyện với Lương Hòa An, nếu tình hình không ổn, Trịnh Tú Lan sẽ gọi cảnh sát vào cứu người.
Mặc dù Lý Ái Vân rất ghét Lương Hòa An.
Nhưng có một điều Lý Giang nói đúng, hiện tại cô chưa gánh được lửa giận của nhà họ Lương.
Nếu nhà họ Lương tính sổ với cô, nhà cô làm sao chống lại nhà họ Lương được?
Mặc dù Lý Ái Vân rất không muốn, nhưng lần này cô chỉ có thể lựa chọn cúi đầu.
Nhưng khi đến khách sạn …
“Cái gì? Lương Hòa An không đặt phòng trước?” Lý Ái Vân sửng sốt.
“Vâng, thưa cô, hôm nay cậu Hòa An không đến đây.” Quản lý khách sạn bất đắc dĩ nói.
“Chuyện gì vậy?” Lý Ái Vân bối rối.