Chương :
Anh ta không ngờ chủ tịch Lâm lại ra tay như vậy, thật sự khiến tâm phúc của anh ta đầu hàng.
“Có bản ghi âm cuộc gọi và tin nhắn đây.”
Phan Lâm vô cảm nói: “Điện thoại của người đó vẫn có tin nhắn gửi từ điện thoại của anh. Anh muốn kiểm tra không?”
Hơi thở Lương Hòa An run lên, nháy mắt trở nên á khẩu.
“Hơn nữa, anh bảo tài xế của anh đi đóng tiền cho Hứa Ngọc Thanh. Tôi hỏi anh, anh bảo tài xế của anh đóng tiền khi nào?” Phan Lâm lại hỏi.
Lương Hòa An úp úp mở mở, hoàn toàn tức giận nói: “Liên quan gì đến anh?”
“Không liên quan đến tôi thì không được hỏi sao?” Phan Lâm bình tĩnh nói.
Lý Ái Vân nghe thấy vậy, lập tức nhìn chằm chằm Lương Hòa An, hai mắt rực lửa chờ đợi hồi âm của anh ta.
“Tôi đã yêu cầu tài xế trả tiền sáng nay”
“Nhưng trong máy quay giám sát trong bệnh viện ba ngày qua, không thấy tài xế của anh đi vào khu khám, thế này là thế nào?”
Phan Lâm lại nói.
Lời vừa dứt, Lương Hòa An lập tức lùi lại vài bước, ngây người nhìn chủ tịch Lâm, không nói được lời nào.
Lý Ái Vân cũng chợt bừng tỉnh.
Lái xe thậm chí còn không vào khu khám bệnh. Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là Lương Hòa An đã biết Phan Lâm trả tiền từ lâu, nhưng anh ta vẫn nói là mình trả tiền, đây không phải là đang lừa gạt Lý Ái Vân sao?
Hóa ra mọi thứ đều là trò lừa bịp của Lương Hòa Anl “Anh An, những gì chủ tịch Lâm nói có phải là thật không? Anh từ trước đến giờ vân lừa em?” Lý Ái Vân cắn môi, hai mắt đỏ bừng.
Nghe được câu hỏi của Lý Ái Vân, Lương Hòa An mất hết hồn vía, mồ hôi trên mặt không ngừng tuồn ra.
“Anh… anh…“ Lương Hòa An không tìm được lý do ngụy biện, anh ta đứng đó, lắp ba lắp bắp không nói ra được nguyên do.
“Không ngờ anh lại là người như vậy?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Ái Vân đỏ bừng, mới nhận ra mình vẫn luôn trách nhầm Phan Lâm.
Cho dù là tiền phẫu thuật hay là của chủ tịch Lâm, đều là nhò Phan Lâm đứng sau tác động.
Nhưng cái loại mặt dày, vô sỉ Lương Hòa An làm Lý Thông cướp công Thạch Sanh.
Quá mức vô liêm sỉ Phan Lâm lúc này chắc hẳn rất buồn đúng không? Lý Ái Vân vô cùng áy náy, thân thể mảnh khảnh khẽ run lên.
Cô không có ý định trách mắng Lương Hòa An nữa, theo cô, Lương Hòa An đùa bõn cô như vậy, không còn đáng để cô tin tưởng nữa.
Loại người này thậm chí không đáng làm bạn.
Lý Ái Vân đữ tợn nhìn Lương Hòa An một cái, sau đó lấy điện thoại đi động ra bấm số của Phan Lâm.
Không ổn rồi! Chủ tịch Lâm đứng bên cạnh cũng chính là Phan Lâm, mặt biến sắc, vội vàng vươn tay vào túi.
Nhưng đúng lúc này … Đinh! Đinh! Đỉnh! Định! Đinh! Một giai điệu rất quen thuộc với Lý Ái Vân vang lên.
Lý Ái Vân sửng sốt một chút, sau đó nhìn chủ tịch Lâm nói: “Chủ tịch Lâm, nhạc chuông điện thoại của anh giỗng của Phan Lâm.”
“Ù… Đúng vậy… tôi đi nghe điện thoại.”
Phan Lâm cười một tiếng, xoay người đi tới cầu thang.
Lý Ái Vân không để ý.
Mà khi chủ tịch Lâm biến mất ở lối vào của hành lang, điện thoại cuôi cùng cũng được kết nối.
“Sao vậy?”
Đầu dây bên kia là giọng nói quen thuộc của Phan Lâm.
“Ùm, việc là… Tôi xin lỗi…”
Lý Ái Vân ngập ngừng, vẫn quyết định nói ra.
Phan Lâm biết rõ, tự nhiên cũng biết Lý Ái Vân đang nói cái gì.