Chương : Thất bại
“Ái Vân, em là vợ anh, sao có thể đi ăn với đàn ông khác?”
Phan Lâm lạnh lùng nói.
Anh cũng là đàn ông, cho dù anh không có nhiều cái gọi là tình yêu với Lý Ái Vân, nhưng chuyện đó cũng không quan trọng, bởi vì không người đàn ông nào muốn vợ mình đi ăn cơm với đàn ông khác.
Phan Lâm trước đây được gọi là vua của nón xanh, đó là bởi vì cái nón xanh đó là chính mình, nên anh cũng không sao cả.
Nhưng mà loại chuyện này, anh không nhịn nổi!
“Tôi nói, chúng ta sắp ly hôn, tôi đi ăn cơm ở với ai thì liên quan gì đến anh? Đến lượt anh quản sao?” Lý Ái Vân tức giận mắng.
“Tôi nói không được là không được!” Phan Lâm quát lên.
Loại chuyện này không thể thương lượng được.
“Phan Lâm! Anh chỉ là kẻ vô dụng ở rể nhà tôi thôi, anh dựa vào cái gì để quản tôi?” Lý Ái Vân hét to.
Một câu này của cô đã thu hút những người ở lối đi, họ không ngừng ghé mắt nhìn.
Nghe nói là ở rể, nhiều người chỉ trỏ bàn tán.
Hàn Long cau mày, nhưng dù gì thì đây cũng là chuyện gia đình của Phan Lâm, ông ta sẽ không xen vào.
Phan Lâm không biết nên nói cái gì.
Bản thân anh đã nói muốn nói rõ thân thận của mình rồi nhưng Lý Ái Vân vẫn không tin, dường như nếu không đem mọi thứ để trước mặt cô thì cô sẽ không thể chấp nhận thân phận của anh… “Bỏ đi Ái Vân, nếu không hôm khác chúng ta lại cùng nhau ăn cơm đi. Đây là bệnh viện, nếu cãi nhau với anh ta, thì sẽ không tốt cho em, cũng không tốt với chú và dì, tốt nhất là đừng có chấp nhặt với anh ta.” Anh An cười nói.
“Anh nói đúng, anh An, em không nên tranh cãi với anh ta, em sẽ không đi ăn cơm, trong khoảng thời gian này em muốn chăm sóc cha thật tốt, muốn ở cùng ông ấy nhiêu hơn” Lý Ái Vân vẻ mặt xin lỗi nói.
“Ừ, em đi trước đi, tối chút nữa anh mua hoa quả đến.”
“Không cần đâu anh An”
“Cần chứ, cân chứ, em mau đi đi.” Anh An cười.
Lý Ái Vân rất cảm động, nói lời cảm tạ: “Vậy thì cảm ơn anh An rất nhiêu!”
Nói xong liên xoay người trở lại phòng bệnh, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt với Phan Lâm, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét.
Ấn tượng của cô ấy về Phan Lâm ngày càng tệ.
Ngay khi Lý Ái Vân rời đi, nụ cười trên mặt anh An từ từ thu lại.
Anh ta dời tâm mắt sang Phan Lâm.
“Anh là Phan Lâm đúng không? Tôi có nghe nói về anh rồi” Anh An cười.
“Anh là ai?”
“Lương Hòa An! Đồng nghiệp cũ của vợ anh”
“Đồng nghiệp?”
“Trước kia tôi ở công ty của nhà họ Lý.
thực tập hai tháng, lúc trước tôi cũng đang làm việc trong lĩnh vực tài chính. Có thể anh.
cũng không biết nhưng dù sao thì, tôi đã có một khoảng thời gian thực tập ngắn ở tập.
đoàn Thịnh Hoa.”
“Thật sao? Một người có thể tùy tiện xuất ra nghìn đô làm sao mà lại đi Thịnh Hoa thực tập?” Phan Lâm nhíu mày hỏi.
“Ha ha ha, còn có thể vì sao nữa chứ?
Không phải là vì vợ của anh sao?” Lương Hòa An liếc mắt nhìn Phan Lâm cười nói “Hai năm trước tôi đến Giang Thành chơi, thì đã gặp vợ anh, từ trước đến nay tôi chưa.
từng thấy người phụ nữ nào khéo léo như vậy, lúc đó tôi đã muốn theo đuối cô ấy rồi, nếu không phải gia đình gọi tôi về thì cô ấy đã là người phụ nữ của tôi rồi! À, nghe nói anh chưa từng đụng vào vợ anh, cô ấy vẫn còn hoàn hảo không sứt mẻ, chậc chậc chậc, ngẫm lại thật là làm cho người ta hưng phấn mà!” Lương Hòa An cười nói, trong mắt tràn đầy điên cưồng.
Phan Lâm lập tức nắm chặt tay, muốn đấm một cú vào mặt anh ta.
Nhưng đây là bệnh viện, Hứa Ngọc Thanh và Lý Giang vẫn còn ở đây.
Hơn nữa anh cũng biết đây là lời Lương Hòa An cố tình chọc giận anh, mục đích là muốn anh ra tay đánh anh ta.
Lương Hòa An này có tâm cơ rất sâu, cái gọi là ăn cơm vừa rồi cũng chỉ là thử lòng Lý Ái Vân mà thôi, nếu Lý Ái Vân đồng ý thì là chuyện tốt, nếu miễn cưỡng đồng ý, anh ta phải suy nghĩ thật kỹ. Khi Lý Ái Vân và Phan Lâm cãi nhau, anh ta ngay lập tức hủy bỏ.
bữa ăn, vừa vặn có thể thể hiện sự rộng lượng của mình trước mặt Lý Ái Vân.
Nếu như lúc này Phan Lâm đánh Lương.
Hòa An, Lý Ái Vân nhất định sẽ biết, đến lúc.
đó Lý Ái Vân sẽ càng hận Phan Lâm hơn nữa, đồng thời cũng sẽ cảm thấy vô cùng áy náy với Lương Hòa An, chuyện này cứ như vậy kéo dài thì tự nhiên Lý Ái Vân sẽ bị anh ta bắt mất.
Phan Lâm hít sâu một hơi, cố gắng dẫn lại tâm trạng kích động của mình, thản nhiên.
nói: “Chỉ cần tôi chưa ly hôn thì Lý Ái Vân vẫn là vợ của tôi, tôi khuyên anh tốt nhất nên dẹp bỏ ý nghĩ của mình đi, đừng đánh chủ ý lên người Lý Ái Vân. Nếu không tôi không thể đảm bảo rẵng sẽ có chuyện xảy ra với anh ở Giang Thành này đâu”
“Ha ha ha ha, xảy ra chuyện gì vậy? Chỉ bằng anh sao? Đừng có chọc cười tôi!”
Lương Hòa An cười lớn, sau đó nheo mắt cười nói: “Phan Lâm, anh cho rằng tôi không biết anh sao? Tôi biết mọi chuyện về anh!”
“Anh biết gì?”
“Anh biết nhà họ Huỳnh, anh biết nhà họ Ninh, thậm chí Hàn Long quản lý cấp cao của tập đoàn Dương Hoa cũng có chút quan hệ với anh. Rất tốt, cực kỳ tốt, những người đó nói anh là đồ vô dụng, họ sai rồi, bằng những mối quan hệ này của anh thì chắc chẩn anh sẽ có tiền đồ cũng không tồi, Ái Vân hẳn là cũng hiểu lầm anh, nhưng thật đáng tiếc… chút quan hệ cá nhân này của anh chẳng là gì ở trong mắt tôi. Anh không biết thủ đoạn của tôi! Anh cũng không biết tôi là ai! Ở trong mắt tôi cũng chỉ là một con người đáng thương mà thôi!” Lương Hòa An ‘thấp giọng cười nói, sau đó vỗ vỗ vai Phan Lâm, xoay người bước ra khỏi bệnh viện.
Phan Lâm đứng yên không nói gì.
“Câu Lâm!
Hàn Long đi tới “Đi, giúp tôi trả tiền thuốc men cho mẹ vợ, mặt khác sai người giải quyết tên Lương.
Hòa An này cho tôi!” Phan Lâm mặt không.
đổi sắc nói.
“Cậu Lâm, cậu yên tâm đi, tôi biết phải làm sao.”
Hàn Long gật đầu, sau đó lùi lại.
Phan Lâm liếc nhìn phòng bệnh một cái, không nói gì nữa, sau đó cũng đi ra khỏi bệnh viện.
Sự trả thù của nhà họ Triệu và nhà họ Lâm đã khiến anh cực kỳ phẫn nộ, bây giờ lại nhảy ra thêm một tên Lương Hòa An, làm sao anh có thể chịu đựng được?
Lúc Trị là buổi trưa, cô gọi đồ ăn bên ngoài, cũng gọi một phần cho Phan Lâm, rồi ngồi vào bàn ăn cùng Nhật Vy.
Tú Lan về phòng khám của đã Phan Lâm ăn từng miếng từng miếng.
rịnh Tú Lan “Không có chuyện gì, nhân tiện, cô có nghe nói đến Lương Hòa An chưa?” Phan Lâm đột nhiên hỏi.
Trịnh Tú Lan và Lý Ái Vân là bạn thân nhất, chắc chản cô sẽ biết chút gì đó.
Trịnh Tú Lan nghe xong, sắc mặt đột nhiên trở nên mất tự nhiên.
“Làm sao anh biết cái tên này?”
“Vậy là cô biết” Phan Lâm nhíu mày.
“Tôi biết, làm sao tôi không biết được.
chứ? Lúc đầu người này lặng lẽ đưa cho Lý Thắng nghìn đô la, sau đó gia nhập tập đoàn Thịnh Hoa của nhà họ Lý. Mục đích của anh ta là muốn theo đuổi Lý Ái Vân, Ái Vân cũng nói với tôi không ít chuyện về anh ta.
Lúc đầu Ái Vân rất khó chịu khi bị anh ta theo đuổi, trong thời gian đó, sau khi tan làm tôi đều đến đón cô ấy, nếu không thì ngay cả cổng công ty Ái Vân cũng không thể ra khỏi.”
“Thật sao? Ái Vân không nói chuyện này với tôi”
“Lúc đó anh như thế nào hẳn là anh rõ ràng nhất, nói với anh thì có ích lợi gi? Chẳng lẽ Ái Vân còn trông cậy vào việc anh giúp cô.
ấy sao?” Trịnh Tú Lan tức giận trừng Phan Lâm.
Phan Lâm im lặng.
“Sao đột nhiên lại nhắc tới người này?”
Trịnh Tú Lan hỏi lại.
“Anh ta đến Giang Thành, nhưng lại đi tìm Ái Vân” Phan Lâm u ám nói.
“Vậy có thể sẽ rất phiền toái” Trịnh Tú Lan cau mày.
“Sao vậy? Bối cảnh của người này rất ghê gớm sao?” Phan Lâm hỏi.
Trịnh Tú Lan biết thân phận của anh, biết anh không phải là Phan Lâm con rể vô dụng nữa, nếu người kia là người bình thường, vậy cô ấy không nên dùng từ phiền toái với Phan Lâm mới đúng.
“Lúc trước vì muốn giúp Ái Vân thoát khỏi rắc rối lớn này, tôi cũng nhờ ông nội dùng mối quan hệ để cảnh báo người này và bảo anh ta không được quấy Nhưng thật không ngờ sau khi điều tra một chút thì ông nội cảnh cáo tôi và bảo tôi không được can thiệp vào chuyện này. Lúc đầu, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, Vân.
nhưng sau khi truy hỏi tôi mới biết Lương Hòa An này hóa ra là con một gia tộc lớn ở Thượng Hải, rất có thế lực và còn có quan hệ ở Yến Kinh. Người ở Giang Thành như chúng ta làm sao có thể đấu với anh ta được?”
“Người của gia tộc lớn ở Thượng Hải?”
Ánh mắt Phan Lâm lạnh lùng.
“Phan Lâm, tôi biết năng lực của anh vô cùng tốt, nhưng Giang Thành dù sao cũng là Giang Thành, cũng chỉ là một chỗ nhỏ mà thôi. Anh không bao giờ có thể đấu lại gia tộc ở Thượng Hải… Dù sao, anh và Ái Vân đã sắp.
ly hôn rồi, hay là đừng can thiệp vào chuyện này nữa, là vì lợi ích của bản thân, cũng là vì Ái Vân… “ Trịnh Tú Lan do dự một chút, nhưng cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ của mình.
Phan Lâm cười cười, nhẹ nhàng nói: “Tôi Sẽ có chừng mực, ăn cơm đi.”
Trịnh Tú Lan thở dài, biết Phan Lâm sẽ không buông tha cho nên cô chỉ có thể từ bỏ.
Lúc này, điện thoại rung lên.
Phan Lâm cau mày, nhìn một cái, là Hàn Long gọi.
“Sao vậy?” Phan Lâm hỏi.
“Cậu Lâm, hành động… thất bại” Ở đầu dây bên kia Hàn Long khàn giọng nói.
Phan Lâm nghe xong liền sửng sốt.