Chương Ngài Lâm Rời khỏi nhà họ Tô, Phan Lâm có chút buồn bực, vì vậy liền điên cuồng lái chiếc trên đường, tạm thời giải sầu một chút.
Trời đã về khuya, mấy cậu ấm cô chiêu đời thứ hai ở Giang Thành cũng xông ngang đánh thẳng đủ loại xe cao cấp ra đường.
Tiếng máy gầm rú như xé toạc bầu trời đêm, nhiều người đang ngủ say phải mở cửa sổ la hét.
“ð? à? Người anh em, có muốn thử chút hay không?” Trước đèn giao thông, một cậu ấm nhuộm tóc xanh lam hạ cửa kính Ferrari xuống, huýt sáo với Phan Lâm rồi cười lớn.
Ngồi kế bên có một cô gái ăn mặc hở hang, trang điểm đậm nhìn chằm chằm vào Phan Lâm.
“Không có hứng thú.”
Phan Lâm đáp ngắn gọn, đèn xanh liền phóng vụt đi.
Nhưng mà, cái cậu tóc xanh kia không chịu thua, giễu cợt, đạp ga đuổi theo, lập tức vượt qua Phan Lâm, rồi phanh gấp trước xe.
Phan Lâm phản ứng nhanh, lập tức giảm tốc độ.
Anh cau mày, dĩ nhiên biết cậu tóc xanh làm việc này một cách có chủ ý Nhưng anh không có tâm trạng gây chuyện với tóc xanh, tính đến bệnh viện để thăm khám cho Huỳnh Thương Huyền, vì vậy anh đổi đường, đi tiếp.
Nhưng, tóc xanh vẫn không từ bỏ ý định, lập tức dừng lại trước mặt Phan Lâm rồi đi chậm lại.
Sắc mặt Phan Lâm trở nên rét lạnh, hai tay cầm vô lăng siết chặt vô lăng.
Tâm trạng anh rất tồi tệ nên bị tóc xanh làm phiền, nên cực kỳ khó chịu.
Xe lại dừng ở đèn giao thông.
Phan Lâm hạ xuống cửa kính xe nhìn chằm chằm tóc xanh: “Cậu cố ý?”
“Không ai dám từ chối lời mời của ông đây. Nếu không muốn bị ông chặn xe mãi, thì nhanh nhanh so tài với với ông đi.” Tóc xanh cười hì hì nói.
“Đúng vậy, anh đẹp trai, vui đùa một chút thôi mà. Nếu anh từ chối cậu chủ nhà họ Lưu, khiến anh ấy không vui thì không khéo xui xẻo đó!” Cô gái bên cạnh cũng che môi cười nhạo.
“Cậu chủ nhà họ Lưu?” Phan Lâm cau mày, “Ông hai Lưu và cậu có quan hệ gì?
“Ông ấy là chú hai tao, sao nào? Đã nghe đến tên tuổi chú hai tao? Nếu biết chú hai †ao, còn dám đắc tội tao?”
Phan Lâm không lên tiếng, khi đèn xanh bật lên, anh liền nhấn ga.
“Đúng rồi, thế này mới thú vị!”
Tóc xanh hét lên quái trị, lập tức đuổi theo anh ngay lập tức.
Nhưng, Phan Lâm vượt qua tóc xanh, lập tức dừng lại trước mặt tóc xanh, đạp mạnh thắng xe.
Tóc xanh giật mình, vội vàng dừng xe.
Chờ xe ổn định lại, đã thấy Phan Lâm xuống xe.
“Chó má, dám chặn xe của ông?”
Vẻ mặt Tóc xanh tức giận, xuống xe đi về phía Phan Lâm.
“Đồ chó, ông đây chặn mày, thì đấy là vinh hạnh của mày? Còn dám ngáng đường ông? Mày chán sống rồi sao?” Tóc xanh hét lên.
Nhưng giây tiếp theo, Phan Lâm đột nhiên đấm một phát vào cậu ta.
Bụp!
Lan Hoa xoay một vòng tại chỗ, sau đó nặng nề ngã xuống đất. Khi đứng dậy, nửa khuôn mặt đã sưng tấy, trong miệng còn có khạc ra cái răng.
“Mày… mày dám đánh tao?” Tóc xanh kinh hãi hỏi.
“Tôi không được đánh cậu sao?” Phan Lâm bình tĩnh nói, lại đá cậu ta.
“Bụp bụp!”
Tóc xanh bị đá lăn trên mặt đất.
Cô gái sợ tới mức nhanh chóng lấy điện thoại di động ra bấm dãy số: “Cậu chủ nhà họ Lưu bị đánh!”
“Đúng, mau cho người tới đây… Tao…
Hôm nay tao nhất định ném cái thứ chó này xuống sông cho cá ăn!” Tóc xanh lẩm bẩm hét lên.
Phan Lâm mặt không chút cảm xúc, chỉ rút một cây kim bạc mảnh mai từ bên trong áo khoác, đâm xuyên qua quần áo vào vai, sau đó đi tới, một tay năm lấy thân Ferrari, sau đó dùng sức.
Rắc…
Một cảnh tượng hãi hùng hiện ra!
Nhìn toàn bộ chiếc Ferrari… bị Phan Lâm một tay nâng lên! I Tóc xanh và cô gái kia ngu người luôn…
Nâng Ferrari bằng một tay?
Còn khủng khiếp hơn láu Ferrari bằng một tay!
Lại thấy Phan Lâm vung tay lên!
Am!
Toàn bộ chiếc Ferrari đã vẽ thẳng một đường parabol lên không trung, rồi lao thẳng xuống dòng nước lạnh giá bên cạnh.
“ÁỊ”
Tóc xanh sợ tới mức run lên bần bật, lao tới lan can, nhìn xe của mình từng chút một chìm xuống đáy sông, trong lòng tuyệt vọng.
Cũng may chung quanh không có nhiều người, nếu không sợ sẽ có vài người ngất xỉu.
“Cậu muốn ném tối sao? Vậy tôi ném xe cậu xuống trước.” Phan Lâm nhẹ giọng nói.
“Thằng khốn kiếp!”
Tóc xanh đột nhiên tức giận nhìn lại, điên máu nhìn chằm chằm Phan Lâm: “Đây là quà của chú tao tặng cho tao. Mày xong rồi, cứ chờ bị chút tôi băm vằm đi! Mày chắc chắn xong đời rồi!”
Phan Lâm không nói lời nào, chỉ lấy điện thoại ra bấm số.
“Ngài Lâm? Xin chào!” Giọng nói bàng hoàng và kích động của Thuỷ Bình Vân vọng qua điện thoại.
“Ba Bình đã ngã đài, mấy kẻ ở Giang Thành cô còn chưa giải quyết xong sao?”
Phan Lâm ngây người hỏi.
“Đã hợp nhất rồi, chưa đến ba ngày, toàn bộ thế giới ngầm ở Giang Thành đều để chủ tịch Lâm định đoạt !” Thuỷ Bình Vân vội vàng nói.
“Thế còn ông hai nhà họ Lưu?” Phan Lâm hỏi ngược lại.
“Nhà họ Lưu rõ ràng co ý lấy lòng chúng ta. Tôi nghĩ ông ta đang có ý định đầu hàng.
Dấu sao thì ngay cả Ba Bình và Long Khìn cũng thất thủ. Thế lực của ông ta không thể trở thành đối thủ của chúng ta. Ông ta là một người thông minh, dĩ nhiên tự hiểu rõ bản thân mình.”
“Vì ông ta đã đầu hàng, vậy thì bảo ông ta tới đây. Tôi sẽ đợi ông ta ở đường ven sông.”
Phan Lâm bình tĩnh nói.
Thuỷ Bình Vân sửng sốt, mơ hồ ngửi thấy có gì đó không ổn, lập tức nói: “Được thưa ngài Lâm. Anh chờ một chút, tôi sẽ gọi ngay cho ông ta.”
“Tôi có việc phải làm,¡ chỉ đợi ở đây phút. Nếu ông ta trong phút không đến, thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.”
“Vâng, vâng, ngài yên tâm, tôi sẽ thông báo cho ông ấy ngay lập tức!” Thuỷ Bình Vân vã mồ hôi lạnh.
Cô ta bây giờ sợ Phan Lâm chết khiếp.
Nhất là khi biết hôm nay Lục Tuấn Vinh và luật sư Đoàn Nhân Dân đều được thua trong tay chủ tịch Lâm. Cô ta nhận ra thế lực của mình lại ở trước mặt chủ tịch Lâm, đúng là một trò cười.
Thuỷ Bình Vân đã gọi điện ngay lập tức.
“Nếu ông còn muốn sống, phút nữa hãy đến đoạn ven sông, gặp ngài Lâm. Nếu không tôi lo đêm nay nhà họ Lưu sẽ không ở đây nữa đâu.”
Thuỷ Bình Vân nói xong liền cúp điện thoại.
Ông hai Lưu nghe xong, cảm thấy như bị sét đánh, lập tức bước ra ngoài.
“Mau, đi đến đoạn ven sông!”
Phan Lâm sờ sờ túi, sau đó quét mắt ra chỗ tóc xanh, sau đó đi tới, lấy một bao thuốc lá từ trong túi áo khoác, tư châm cho mình một điếu.
“Mày … thằng ranh khốn kiếp! Mày dám hút thuốc của ông?” Tóc xanh tức giận, nhưng không dám làm gì.
Có thể nhặt được Ferrari bằng một tay thì là quái vật chứ còn là người gì nữa, sao mà anh ta có thể đối phó được?
Nhưng anh ta còn lâu mới bị dọa.
Bởi vì chờ một lát nữa có người tới, cậu ta sẽ hợp sức với mấy người kial Bất kể con quái vật trước mặt có mạnh đến mức nào, có thể đấu lại súng sao?
Rầm rầm rầm…
Lúc này, tiếng động cơ gầm rú vang lên.
Sau đó trên con đường thưa thớt ven sông, rất nhiều xe thể thao hạng sang xuất hiện.
Porsche, Maserati, McLaren, Lamborghini, toàn bộ Giang Thành ban đêm như chìm trong tiếng gầm rú của những chiếc siêu xe.
Xe chạy tới, trực tiếp vây quanh Phan Lâm và tóc xanh, rất đông thanh niên ăn mặc sành điệu bước xuống xe thể thao.
Mà trong đó có một người xuống xe khiến Phan Lâm kinh ngạc.
Đó là Phú Vũ và cô gái tóc ngắn.
Tình cảm của bọn họ tốt hơn?
“Ồ, đúng là oan gia ngõ hẹp! Đây không phải là tên lang băm vênh váo sao?”
Phú Vũ huýt sáo, nheo mắt nhìn Phan Lâm.
“Ha ha, anh Vũ! Thằng ranh lần trước làm hỏng tiệc sinh nhật, chúng ta còn chưa tính sổ với nó, không ngờ lần này lại gặp nhau ở đây!” Gã mập bên cạnh cười nhìn Phan Lâm.
Đôi mắt cậu ta đầy vẻ nghiền ngẫm và quỷ quyệt.
“Vũ… mày… biết cái thứ chó má này sao?” Tóc xanh ở đằng kia có người đỡ lên, không rõ hỏi.
“Đúng vậy, tóc xanh, mày sao vậy? Ai đánh mày thành dạng này?” Phú Vũ kinh ngạc hỏi.
“Còn có thể là ai? Không phải tên khốn kiếp này thì còn ai!” Tóc xanh chỉ vào Phan Lâm.
“Thằng đó? Ồ, quả là anh em tốt: Thằng khốn này cũng đã xúc phạm tao, xem ra hôm nay chúng ta phải giải quyết xong xuôi với nó!” Phúc Vũ nheo mắt cười.
“Tóc xanh, wow, trước kia không phải anh lái Ferrari sao? Đổi sang lúc nào thế?” Lúc này, cô gái tóc ngắn bên cạnh không khỏi cảm thán.
Kiểu dáng của thực sự ngầu hơn nhiều so với chiếc Ferrari khoe khoang của tóc xanh nhiều.
“Đó không phải xe của tôi, đó là của nó … Tóc xanh nói.
“Cái gì? Xe của nó ư?” Phú Vũ sững sờ.
Cô gái tóc ngắn cũng choáng váng.
“Chẳng nhẽ là nhà giàu mới nổi, chưa từng thấy giới thượng lưu Giang Thành có người này!” Tên mập kinh ngạc nói.
“Giàu cái quái gì? Tao chưa từng nghe đến tên tuổi thằng này trong giới thượng lưu Giang Thành, có khi nó đi cho thuê cũng nên!” Phú Vũ hừ nói.
“Em thấy chắc là bịp thôi?” Cô gái tóc ngắn nói một cách chua xót nói.
Nấu biết Phan Lâm có loại xe này, ngay từ đầu sao cô ta có thể tùy tiện bỏ qua, chắc chắn mày dày đi câu rồi. Dẫu sao Phan Lâm cũng đẹp trai hơn Phú Vũ rất nhiều.
“Cần quan tâm quái gì nó là ai! Nó đắc tội tao, hôm nay tao nhất định sẽ không bỏ qua cho nó. Mau đánh gấy chân hắn nó cho †ao!” Tóc xanh hết lên.
“OKI Phù Ngô gật đầu, sắc mặt lạnh lùng, sau đó dẫn người tới chỗ Phan Lâm.
Không có Huỳnh Thương Huyền ở đây, cậu ta cũng không cần dè dặt nữa Phan Lâm không thèm nhìn bọn họ, quay thẳng về phía bờ sông hút thuốc, giống như mấy kẻ phía sau đều là không khí.
Điều này thực sự kích thích cả đám cậu ấm phía sau, đứa nào cũng to mồm muốn đập Phan Lâm.
Nhưng ngay lúc này…
Két!
Lại có mấy chiếc ô tô màu đen lao tới.
Sau đó thấy ông hai Lưu mồ hôi nhề nhại lao xuống xe chạy về phía Phan Lâm.
“Chú hai?” Tóc xanh sửng sốt.
Phú Vũ và những người khác cũng đặc biệt ngạc nhiên.
Ông hai Lưu mặc kệ những đứa kia, chạy tới chỗ Lâm Dương, vội vàng cúi gập người, vẻ mặt cung kính.
“Ngài… Ngài Lâm…”