Nửa đêm, tất cả đều yên lặng, quạ đen trên cây kêu cạc cạc một tiếng, vẫy cánh bay đi.
Trong một gian khách phòng trong Hòa vương phủ, một người một thân bạch y thiên tư quốc sắc, một đầu tóc đen dài, thần sắc lạnh lùng, đang dưới ánh đèn mờ tối chuyên chú đọc một quyển sách.
Không biết qua bao lâu, nam nhân tuyệt sắc này gập quyển sách lại, úp trên bàn, đôi mi thanh tú khẽ chau, thần sắc trên mặt có chút hoang mang không hiểu, như là đang đụng phải một vấn đề rất khó giải quyết.
Y chắp tay sau mông, thong thả đi qua đi lại trong phòng, ánh nến khiến thân ảnh thon dài của y ánh lên tường, có chút cô đơn lại buồn bã.
Làm sao bây giờ?
Trong hoàng thư viết, hầu như toàn bộ đều không thể dùng trên người mình.
Sắc mặt Ninh Vô Tâm có chút không vui.
Cố sự người thứ nhất trong sách, là một sát thủ tuấn mỹ ám sát hoàng đế, lại bị hoàng đế bắt được, lúc vạn lần giãy dụa chống cự mà không có kết quả, bị hoàng đế giam trong gian phòng đầy hình cụ ngược tâm ngược thân, lúc sắp tinh tẫn thì hoàng đế nhận ra trái tim đích thực của mình, hai người tu thành chính quả.
Cố sự người thứ hai, là một nam nhân bị giết rồi sống lại, trả thù kẻ thù của mình. Hắn đem người nọ nhốt trong một gian đầy hình cụ ngược tâm ngược thân, lúc sắp tinh tẫn thì lại sinh ra tình cảm thật lòng, hai người tu thành chính quả.
Cố sự người thứ ba là, một ôn nhu nam thê bị gả vào một phú hào, tiếp theo bị trượng phu của mình nhốt trong một gian phòng toàn thứ kỳ quái ngược thân ngược tâm, lại không chiếm đươc trái tim của trượng phu mình, tinh tẫn nhân vong.
Tuy rằng quá trình ngược đãi vô cùng đặc sắc, nam chủ trong sách giống như suối phun không ngừng sử dụng thân thể của mình, thế nhưng tình huống này, căn bản hoàn toàn không dùng được a.
Không nói đến Ninh Vô Tâm hoàn toàn không muốn mình bị ngược thân ngược tâm, cho dù y có thể thừa nhận, trong Hoà vương phủ cũng tuyệt đối không có gian phòng nào toàn hình cụ để hai người bọn họ ở bên trong ngoạn.
Cái mà Ninh Vô Tâm cấp bách cần hiện nay, là tuyệt chiêu như thế nào có thể trong lúc cao lãnh cũng có thể câu dẫn người khác.
Ninh Vô Tâm nhíu mày, hoàn toàn không có tư liệu tham khảo, xem ra chỉ có thể để chính y tự do phát huy.
Trong đầu xuất hiện một thanh âm: ‘Quả nhiên… chỉ còn xuân dược thôi…’
Một thanh âm khác: ‘Đúng là không có tiền đồ!’
Ninh Vô Tâm không cam lòng.
Dù thế nào cũng phải thử câu dẫn một lần a, cũng không thể vô dụng như vậy
Y ở trong lòng định ra mấy kế hoạch, quyết định thực hành từng cái một.
Nếu không có kết quả, thì lại nghĩ phương pháp khác.
Y nắm chặt hai tay.
Ngày mai, y sẽ thực hành chiêu thứ nhất.
————————————————————————————————————————
Nghiêm Vân Khải nằm trên giường, lông mày nhíu chặt, sắc mặt nghiêm túc, đang suy tư vụ án.
Tiểu Hạnh đã chết một ngày một đêm, lại không ngay lập tức nhận ra sài phòng không phải là nơi phát sinh án mạng, đã mất tiên cơ.
Một ngày, cũng đủ để hung thủ đem hiện trường xử lý sạch sẽ.
Hiện tại chỉ sợ ngay cả đạo cụ cũng bị phá hỏng hết.
Nói như vậy, chỉ có thể phụ thuộc vào cơ hội người tình cờ chứng kiến, xem rốt cuộc buổi tối tiểu Hạnh chết, rốt cuộc có tình huống dị thường nào.
Tình huống này, còn phải an bài người đi tra.
Một chuyện khác là phải nhanh chóng tới phủ nha, hỏi người khám nghiệm tử thi hỏi thăm tình huống, đồng thời thỉnh thần y kiểm tra tỉ mỉ lại thi thể tiểu Hạnh.
Nghĩ đến Ninh Vô Tâm, trong lòng Nghiêm Vân Khải không khỏi lại cảm thấy tán thưởng.
Có tài trí, có lòng, lại làm việc vô cùng tỉ mỉ.
Phương thức làm việc của y hôm nay chuyên nghiệp lại không có tạp niêm, thực sự khiến người khác tin phục.
Chỉ tiếc, hắn chỉ có thể nghe được thanh âm của Ninh Vô Tâm mà không thể thấy phong thái của y.
Trong lòng không khỏi nảy sinh tình cảm.
Ninh thần y… Rốt cuộc lớn lên có dáng vẻ như thế nào a?
Hương thuốc của Ninh Vô Tâm dường như tràn ngập khoang mũi, Nghiêm Vân Khải không kìm được nghĩ tới lúc hôm qua không kìm lòng được bắt lấy tay y.
Khung xương tinh tế, làn da trơn nhẵn….
Khụ khụ… Hình như hắn nghĩ hơi nhiều rồi….
Không nói Ninh thần y là nam tử, chỉ nghĩ người cao nhã như vậy thôi cũng không phải là người mà hắn có thể khinh nhờn.
Sau này ngàn vạn lần không thể suy nghĩ nhiều mấy chuyện này.
Nhất định!
————————————————————————————————————————
Ánh nắng buổi sơm chiếu vào căn phòng của Nghiêm Vân Khải, ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của chú chim nhỏ, không khí buổi sớm tươi mát không gì sánh được.
Nghiêm Vân Khải ngồi dậy từ trên gường, “Bao Từ! Hầu hạ!”
Hôm nay có rất nhiều chuyện muốn làm.
Bao Từ vội vã bưng chậu rửa mặt giúp Hòa vương rửa mặt chải đầu.
Nghiêm Vân Khải nói, “Mời thần y tới đây một chuyến, nói là ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng.”
Bao Từ lĩnh mệnh. Lúc vừa muốn đi thì đã nghe thấy thanh âm bình thản truyền vào từ bên ngoài, “Không cần. Thảo dân đã tới, đã chuẩn bị thuốc thiện() cho Vương gia.” ( thức ăn có cho thêm các loại thảo dược vào để trị bệnh)
Nghiêm Vân Khải nghe thanh âm của Ninh Vô Tâm, trong lòng có chút xao động.
Quả nhiên, tối hôm qua suy nghĩ nhiều quá rồi.
Hắn vội vàng nói, “Thần y, mời vào.”
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân vững vàng từ từ tiếp cận, một người dừng lại trước bàn.
Sau đó là tiếng đồ sứ đụng vào đá cẩm thạch, giống như người kia đang chia thức ăn.
Tiếng bước chân lại từ từ tới gần hắn, mùi thuốc xông vào mũi, khiến người có chút vui vẻ thoải mái.
Nghiêm Vân Khải nói, “Làm phiền thần y.” rồi đứng lên.
Không nghĩ tới, hắn còn chưa đứng vững đầu đã đụng phải đầu của một người khác, va chạm khiến cả hai cùng đau đớn.
Sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng “Ôi!”, một thân thể tản ra mùi thuốc té nhào vào người hắn, hai người song song ngã xuống giường.
Nghiêm Vân Khải bị đụng có chút chóng mặt, vội vã đỡ lấy người ngã vào lòng mình, khiến thân thể của hắn có chút nóng lên.
Hương vị của người kia quấn quýt, khiến tâm thần hắn không ổn định.
Hắn ổn định lại thanh âm của mình, “Thần y không sao chứ?”
Ninh Vô tâm dựa vào vai Nghiêm Vân Khải, thân thể như nhũn ra, ngay cả lời nói cũng không nói được tốt, “Không…. sao. Đầu chỉ hơi đau.”
Tay quàng trên vai y, thân thể hai người gắn bó, ngay cả… hạ thân dường như cũng rất gần.
Thực sự… thực sự rất thích cứ như vậy nằm trên người hắn!
Ninh Vô Tâm động tâm động chân, làm bộ muốn đứng dậy, lại kích động đỏ mặt, có ý vô ý đụng một cái, đụng phải chỗ yếu hại của Nghiêm Vân Khải.
Ôi—— thật là ngượng ngùng quá đi——-
Giãy dụa nửa ngày cũng không đứng lên nổi, chân chặn lại khố bộ Nghiêm Vân Khải, còn cố ý vô tình ma sát ma sát.
Thân thể Nghiêm Vân Khải cứng ngắc.
Thế nào mà cả nửa ngày y cũng không dậy nổi?
Lại khiến mình… có phản ứng…
Thật đúng là… quá kỳ cục…
Ngàn vạn lần không thể để cho thần y biết, miễn cho y nghĩ hắn có suy nghĩ đồi bại với y.
Nếu thần y giận, chỉ sợ sẽ không giúp hắn tra án nữa.
Hắn vội vàng nhẹ nhàng đẩy Ninh Vô Tâm, thân mình cuống quít tránh ra, âm thầm ổn định tâm thần.
Đúng là… Nguy hiểm thật…
Mong là thần y không nhìn được phản ứng của hắn.
Ninh Vô Tâm nhìn về phía khố bộ của Nghiêm Vân Khải, lại bị đầu gối của hắn che khuất.
Trong lòng y hơi thất vọng.
Kế hoạch lần này, là muốn kích thích Nghiêm Vân Khải có phản ứng, sau đó y giả bộ tức giận một phen, lại không thể tâm không cam tình không nguyện đầu hàng trước người có địa vị, vì hắn thư giải.
Không nghĩ tói người này lại có định lực cao như thế.
Hay là… Hắn đối với y không có hứng thú…
Ninh Vô Tâm cúi đầu.
Lần đầu tiến công, tuyên cáo thất bại.