Nghiêm Vân Khải ngửi thấy mùi thuốc tỏa ra trên người Ninh Vô Tâm, nghe y ôn hòa nói, tâm tình nóng nảy mười mấy ngày nay thoáng cái bình tĩnh.
Hắn vốn là Đại Lý tự khanh nước Tây Bộ Chiêu, bình sinh xử án vô số, nhân xưng “Xử án thần thủ”.
Không nghĩ tới, đêm hôm đó hắn ở trong sân suy tư vụ án, lại vô duyên vô cớ bị sét đánh.
Sau khi tỉnh lại, hắn kinh dị phát hiện mình thành Vương gia Tường quốc Nghiêm Vân Khải.
Chỗ quỷ dị ở đây, hắn tự nhiên không thể giải thích.
Chỉ có điều, sống lại cũng tốt, nương nhờ thân thể người khác cũng tốt, Nghiêm Vân Khải này, lại cố ý là một người mù.
Cũng không phải là hoàn toàn mù, chỉ là cái gì cũng mờ mờ, chỉ thấy được hình dáng mà cái gì cũng không thấy rõ.
Suốt đời hắn lấy tra án làm mục tiêu, hiện tại tình huống này lại là không có đất dụng võ, tuy rằng áo cơm không lo, nhưng so với đồ bỏ đi không khác biệt lắm.
Nghĩ đến những thứ này, ngực hắn lại có chút táo bạo.
Ninh Vô Tâm trước mắt này, là hoàng huynh hiện tại của hắn, hoàng đế hiện nay mời tới.
Lần này gọi y tới, bởi tất cả danh y ở Tường quốc đều xem qua mắt cho hắn, nói không có cách nào chữa được nữa.
Chỉ có Ninh Vô Tâm này, bởi vì còn trẻ tuổi, thanh danh chỉ mới có hai ba năm, vẫn chưa đến thử qua.
Ngực Nghiêm Vân Khải không ôm chút hi vọng, thế nhưng hoàng đế gọi tới, hắn cũng không thể cự tuyệt, thôi coi như lướt qua sân khấu vậy.
Ninh Vô Tâm kiểm tra xong, trong lòng than thở đáng tiếc.
Mắt của Vương gia, chỉ sợ do lúc mẹ hắn còn hoài thai đã ăn phải thứ gì không nên ăn. Nếu như lúc vừa sinh ra lập tức trị liệu sẽ có khả năng khôi phục. Chỉ bất quá lúc đó làm trễ nải, hiện tại đã qua nhiều năm như vậy, Ninh Vô Tâm có thể miễn cưỡng giúp thị lực của hắn lên cao một chút, lại không thể làm nên tiến triển nào lớn.
Y thầm suy tư nên tìm từ thế nào, cũng không thể tỏ vẻ mình quá vô dụng, lại không thể để Vương gia kỳ vọng rất cao ở y.
Y nhìn về phía Vương gia.
Chậc chậc….. Đúng là đáng tiếc cho khuôn mặt tuấn tú kia.
Y nhìn về phía dưới của Vương gia.
Cũng không biết to hay nhỏ nhỉ……….
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, Ninh Vô tâm quay đầu nhìn ra ngoài.
Nghiêm Vân Khải cũng nhíu mày, “Chuyện gì?”
Bao Từ vội vã đi ra ngoài.
Một lát sau, cậu hổn hển chạy vào, hốt hoảng nói, “Khởi bẩm Vương gia, không xong rồi, nha hoàn Tiểu Hạnh ở trong phòng thắt cổ tự sát!”
Nghiêm Vân Khải nhướn mày, lại có án mạng?
Quả nhiên hắn là xử án thần thủ, tới chỗ nào cũng phát sinh án kiện.
Hắn lại nhíu mày một cái, với tình huống bây giờ của hắn, ngay cả hiện trường cũng không thể nhìn…
Bất quá, mạng người quan trọng, hắn vẫn muốn làm bổn phận của chính mình.
Vì vậy, hắn quyết đoán nói, “Cho người canh giữ bên ngoài phòng nạn nhân, không được cho ai vào. Đem tất cả người bên trong ra ngoài, cho người đi phủ nha báo án.”
Bao Từ vội vã lĩnh mệnh đi.
Ninh Vô Tâm cũng nhướn mày, y nghe nói Vương gia này tính cách ôn hòa, nhưng đoạn mệnh lệnh vừa ra này cũng thật quyết đoán.
Người này, rấ khác với những gì mình nghe được a…
Nam nhân có quyết đoán, hắn là gia phân(?).
Ninh Vô Tâm kìm lòng không được lại bắt đầu quan sát Nghiêm Vân Khải, trong ngực bắt đầu nghĩ thô bỉ.
Nghĩ a nghĩ a, y đột nhiên nghĩ tới, đêm đầu tiên của mình đến nay còn không có tin tức.
Nếu như là người nam nhân này, có vẻ- hình như- nếu như không sai- vẫn có thể miễn cưỡng tiếp thu?
Trong phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh, thế nhưng Ninh Vô Tâm có thể cảm nhận được nội tâm Nghiêm Vân Khải đang buồn bực.
Rốt cuộc buồn bực chuyện gì?
Ninh Vô Tâm tao nhã ôn hòa nhẹ nhàng nói, “Vương gia có cần đi hiện trường nhìn một chút?”
Nghiêm Vân Khải trầm mặc một chút, hắn đích xác rất muốn đi, nhưng không nhìn được thì đi có ích lợi gì?
Ninh Vô Tâm đưa tay, khẽ đặt trên cánh tay Ngiêm Vân Khải, “Ta đỡ Vương gia đi.”
Nghiêm Vân Khải suy nghĩ, đi một chút cũng tốt, mình ở đây cũng vô ích.
Hắn đứng lên, thanh âm trầm ổn lễ độ, “Làm phiền thần y.”
Thanh âm thần y này ôn nhuận êm tai, vừa nghe liền biết tình cảm cao thượng, là người có y đức, lại rất hiểu lòng người khác.
Hắn từ trước đến nay đối với người như vậy cực kỳ tôn kính.
Ninh Vô Tâm đỡ cánh tay Nghiêm Vân Khải, đỡ hắn đi hướng cửa, lại cố ý dừng ở cái ghế một chút.
Nghiêm Vân Khải không dự liệu được y sẽ dừng lại, trực tiếp đụng phải Ninh Vô Tâm.
Hai người không đứng vững, trực tiếp ngã nhào trên ghế,
Ngực Ninh Vô Tâm nhộn nhạo không thôi.
Khắp mũi đều là mùi nam nhân của Nghiêm Vân Khải, khiến y có phần ngất ngây.
Ngay từ đầu y không nghĩ tới sẽ làm gì Nghiêm Vân Khải, vừa rồi lúc có tâm tư đáng khinh với hắn đã nghĩ thử đụng thân thể một cái xem cảm giác ra làm sao. Không nghĩ tới, người nam nhân này, dĩ nhiên rất hợp khẩu vị của mình.
Y là thầy thuốc, đã từng tiếp xúc với rất nhiều người.
Ngay cả nam nhân đẹp mắt nhất, lúc tiếp xúc gần gũi, có lẽ bởi vì hiểu rõ, cũng có lẽ bởi vì tính cách, làm cho y không có cách nào khơi dậy hứng thú.
Nói thí dụ như, có vài nam nhân có mùi thối hoắc.
Nói thí dụ như, có vài nam nhân có chút hương vị phấn son.
Nói thí dụ như, có vài nam nhân háo sắc.
Lại nói thí dụ như, có vài nam nhân nói chuyện rất có chiều sâu (tức khó hiểu).
Có một đoạn thời gian y buồn bực nghĩ, có phải nhân vật trong tiểu thuyết viết tốt quá hay không mà trong thực tế không thể nào gặp được người như vậy.
Không nghĩ tới, người trước mắt này khiến y cảm giác vẫn rất đúng.
Nghiêm Vân Khải cuống quýt đứng dậy xin lỗi, “Tại hạ thấy không rõ lắm, đường đột thần y, xin thần y đừng trách.”
Đặt ở trên người tao nhã như vậy, thật sự kỳ cục.
Nội tâm Ninh Vô Tâm cuộn trào mãnh liệt, đã vậy còn quá kính cẩn lễ độ, thực sự rất cấm dục a….
Y ở trong lòng chà sát chà sát hai tay…
Không nói lâu dài, chỉ nói đêm đầu tiên của y, thật chẳng lẽ sẽ có?
Ninh Vô Tâm đứng dậy, thanh âm bình thản không dao động, “Không sao, Vương gia. là do thảo dân không cẩn thận, không thấy được cái ghế.”
Y đỡ cánh tay Nghiêm Vân Khải, chậm rãi đi về phía cửa.