Thần Y Ngốc Phi

chương 82: kết cục của mạnh như tuyết

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong rừng trúc, Mạnh Phất Ảnh nhìn lướt qua nam nhân đang đứng trước mặt, khóe môi nàng hơi kéo ra, đầu lông mày khẽ nhướng lên, bàn tay tùy ý mân mê một nhành lá trúc bên cạnh rồi lấy một cái lá dài nhỏ từ từ quấn lên đầu ngón tay, một vòng lại một vòng, tựa như đang vui đùa đến bất diệc nhạc hồ.

( Bất diệc lạc hồ hay Bất diệc nhạc hồ: Ý là làm việc gì đó rất vui, mải mê đến nỗi quên cả trời đất)

Vào lúc này nhất định không được hoảng loạn, nàng càng bình tĩnh, nam nhân trước mặt sẽ càng ngạc nhiên, khó hiểu, như vậy lại càng có lợi cho nàng.

Người kia có chút giật mình, y nhìn sâu vào mắt nàng, càng nhìn càng thấy nghi hoặc xen lẫn kinh ngạc, gặp tình huống thế này mà nàng vẫn có thể thản nhiên vậy sao?

Chẳng lẽ nàng không sợ hãi chút nào?

Dù sao vừa rồi y cũng đã điểm huyệt ngủ của Thanh Trúc, hơn nữa hôm nay y tới đây chính là muốn …

Khi thấy y phục của nàng, sự kinh ngạc lại hiện lên trong mắt y rồi lập tức bị che dấu đi.

Ánh mắt Mạnh Phất Ảnh lướt qua Thanh Trúc đang nằm trên đất, khi thấy sắc mặt nàng ấy vẫn bình thường, nàng liền âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngón tay đang quấn lá trúc khẽ động rồi nhẹ nhàng buông ra, lá trúc liền từ từ rơi xuống mặt đất.

Nàng vẫn thản nhiên như đang chơi đùa một mình, ánh mắt không hề liếc về phía nam nhân trước mặt một cái, có vẻ như đã quên sự hiện hữu của y.

Mùi hương nhàn nhạt vẫn thoang thoảng xung quanh, nàng cũng không thể không hô hấp nên đương nhiên bị hít vào một ít, khẳng định là do người kia hạ độc, nhưng kỳ quái là nàng không hề cảm thấy ảnh hưởng gì đến sức khỏe của bản thân.

Ánh mắt nam nhân kia lóe lên, y thấy nàng như vậy thì không khỏi có chút bất mãn, cuối cùng không nhịn được, khóe môi y khẽ nhúc nhích, từng tiếng từng tiếng chậm rãi thốt lên, “Ngươi thật là có nhã hứng, người khác mà gặp phải tình huống thế này thì khó mà được như vậy.”

Đối diện với sự bình tĩnh như đang ở chỗ không người của nàng lúc này, y thật sự kinh sợ. Y chưa từng biết nàng có thể thong dong trấn định như thế, xem ra y vẫn chưa hiểu rõ nàng.

Giọng nói của y rõ ràng là bị cố tình đè xuống, đương nhiên không phải giọng nói tự nhiên.

Khóe môi đang cười của Mạnh Phất Ảnh lại mở ra thêm một chút, hừ, quả nhiên là y, tốt, rất tốt.

“Ta chưa bao giờ để những người không liên quan phá hủy đi hứng thú của mình.” Ánh mắt Mạnh Phất Ảnh lóe lên nhưng vẫn không nhìn y, nàng tiếp tục thản nhiên phóng tầm mắt ra mảng rừng trúc trước mặt, khuôn mặt hoàn toàn có vẻ đang thưởng thức vẻ đẹp của thiên nhiên.

“Người không liên quan?” Nghe nàng nói xong, đầu lông mày y hơi chau lại, “Trong tình huống này mà ngươi còn cho rằng ta là người không liên quan, chắc hẳn ngươi đang chờ mong chuyện xảy ra tiếp theo.”

Khi nói lời này, giọng nói của y hơi khàn khàn, lại mang theo vài phần ái muội, ánh mắt nhìn về phía nàng cũng hiện lên vài tia thâm ý.

Mạnh Phất Ảnh cười thầm, chuyện xảy ra tiếp theo? Nàng chờ mong? Đúng là nàng đang chờ mong, nàng đang đợi xem khi ám châm của nàng đâm vào vị trí trọng yếu của y, y sẽ phản ứng thế nào.

Liệu y có trở thành thái giám không, nàng đương nhiên là chờ mong.

“Chuyện tiếp theo?” Khóe môi Mạnh Phất Ảnh cong lên, ánh mắt lúc này mới chuyển sang nhìn y, nàng vừa cười nhẹ vừa nói, “Ta thật sự muốn biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì? Chi bằng ngươi nói trước xem thế nào …”

Nàng cố ý dừng lại rồi thở ra một hơi, đôi môi đỏ khẽ nhúc nhích, chậm rãi thốt ra từng tiếng, “Bạch công tử.”

Y tưởng chỉ cần thay đổi khuôn mặt là nàng sẽ không nhận ra ư, thuật dịch dung của y vốn không inh gì, ngay cả che mặt cũng không thành công, hơn nữa hình dáng thân người lại không được ngụy trang gì, quả là làm chuyện vô ích.

Y nghe nàng gọi thì cứng người lại, đôi mắt trợn lên thẳng tắp nhìn nàng có chút khó tin, nhưng khi thấy đôi môi cười khẽ ra vẻ mười phần khẳng định của nàng, y biết nàng đã nhận ra.

Sự quả quyết trong giọng nói lại càng khẳng định không phải là nàng đang thử y.

Thật không ngờ nàng lại dễ dàng nhận ngay ra y, xem ra y đã thật sự đánh giá thấp nàng.

Mà lúc này nàng vẫn có vẻ như vô sự, vẫn đứng ở đằng kia phong đạm khinh vân nói chuyện với y, tròng mắt y lại càng ngập tràn vẻ kinh ngạc, rõ ràng y đã vẩy độc chỗ này, khẳng định nàng đã hít phải không ít, vì sao đến giờ này nàng vẫn không có chút phản ứng nào?

Chẳng lẽ y hạ thuốc chưa đủ lượng?

Nghĩ đến đây, bàn tay đang ẩn trong ống tay áo của y lại gảy nhẹ một cái, mùi kia liền trở nên dày đặc hơn hẳn. Lần này y không tin nàng sẽ không phản ứng gì.

Còn y thì trước đó đã uống thuốc giải rồi.

Loại mị độc này rất khó kiếm, hơn nữa còn là loại cực kỳ tàn độc, một khi hít phải, người bị trúng độc phải âm dương hòa hợp thì mới giải được, nếu không làm vậy, người đó sẽ bị vỡ mạch máu mà chết. Có điều may mắn là chất độc này có thuốc giải.

Một khi bị trúng độc, toàn thân người bị trúng độc sẽ trở nên vô lực, muốn đứng lên cũng không được, nếu người đó không cố gắng khống chế bản thân mà đi quan hệ với người khác phái thì khí lực sẽ hội tụ trở lại.

Còn nếu cố vận dụng chân khí, toàn thân người bị trúng độc sẽ có cảm giác như vạn tiễn xuyên tâm, cái chết càng đến nhanh hơn. Một khi đã động đến chân khí thì dù âm dương hòa hợp cũng vô ích, trừ phi có thuốc giải.

“Một lúc nữa ngươi sẽ biết chuyện kế tiếp là gì.” Y nhếch khóe môi lên rồi trầm giọng nói, ánh mắt nhìn về phía nàng càng thêm ái muội.

Mạnh Phất Ảnh cảm giác được mùi hương kia càng nồng đậm hơn, trong lòng cũng âm thầm kinh sợ. Theo tình hình trước mắt nàng có thể đoán ra mùi thơm này nhất định là một loại độc cực kỳ tà ác.

Y muốn làm vấy bẩn sự trong sạch của nàng.

Ngay cả một chiêu hèn hạ thế này y cũng tung ra?

Trước kia nàng còn tưởng y dù thế nào cũng có chút chính khí, nào ngờ y lại là kẻ hèn hạ vô sỉ thế này.

Có điều, mùi hương kia càng lúc càng đậm đặc, nàng cũng đã hít phải không ít, nhưng đến giờ vẫn không thấy có phản ứng gì.

Trong lòng Mạnh Phất Ảnh không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.

Nghe khẩu khí tin tưởng mười phần của Bạch Dật Thần, chất độc này hẳn là vô cùng lợi hại, nhưng sao nàng vẫn không có phản ứng gì?

Là do độc dược có vấn đề? Hay là bản thân nàng có vấn đề?

Y thấy nàng vẫn không có phản ứng gì thì hai trong mắt không khỏi lóe lên, rõ ràng tràn ngập sự kinh ngạc, sao nàng lại không có phản ứng gì?

Có điều lúc này y không định chờ thêm nữa.

Thân mình lóe lên, y lập tức vọt đến bên người Mạnh Phất Ảnh, bàn tay vội vàng ôm nàng vào lòng.

Dù nàng không phản ứng với loại chất độc này, kế hoạch hôm nay cũng không thể thay đổi.

Chỉ cần biến nàng thành nữ nhân của y, nàng cũng đừng mong chạy thoát. Hơn nữa, nàng vốn chính là nữ nhân của y.

“Hôm nay ngươi không trốn thoát được đâu.” Khóe môi y hơi bạnh ra, y thấp giọng cười nói, “Vì vậy tốt nhất ngươi đừng giãy giụa vô ích.”

Mạnh Phất Ảnh không hề giãy giụa, nàng cũng không muốn giãy giụa, nếu có giãy giụa, nàng nhất định cũng sẽ không thoát được.

Võ công của y vốn thâm sâu khôn lường, cho nên cơ hội duy nhất lúc này của nàng chính là thừa dịp bất ngờ.

“Bạch Dật Thần, ngươi thật bỉ ổi, ngay cả chiêu hèn hạ thế này cũng đem ra dùng.” Mạnh Phất Ảnh lạnh lùng cười nói, nam nhân này quả thực mẹ nó không phải là người.

“Cũng đều do ngươi ép ta. Chính ngươi đã thông đồng với bọn người của Săn Bảo trộm sạch bạc trong phủ ta, rồi lợi dụng Kinh Vũ để hủy hôn, ngươi cho rằng ta không biết sao?” Bạch Dật Thần nhíu mày tức giận nói, chuyện này cũng đều do y về sau đi tra xét mới biết được.

Mạnh Phất Ảnh cũng không lấy gì làm bất ngờ, nàng biết sớm muộn gì y cũng phát hiện ra, có điều y vẫn không biết nàng chính là kẻ trộm bạc.

Khóe môi Mạnh Phất Ảnh nở ra nụ cười khẽ, đôi môi đỏ mọng hé mở chậm rãi nói từng chữ, “Đồ hèn hạ vô liêm sỉ nhà ngươi rõ ràng là đang kiếm cớ.”

Nam nhân này làm chuyện hèn hạ như vậy còn đổ trách nhiệm cho nàng, thật là nực cười.

“Hèn hạ cũng được, vô liêm sỉ cũng được, ta chỉ biết hôm nay ngươi sẽ trở thành nữ nhân của ta.” Bạch Dật Thần trầm xuống, trên mặt xuất hiện vài phần lãnh ý, trong giọng nói trầm thấp ẩn chứa vài phần nguy hiểm lạnh lẽo.

“Đúng rồi, ta quên không cho ngươi biết một chuyện, hiện giờ chỉ e Hiên Viên Diệp cũng đang vô cùng phong lưu khoái hoạt, ngươi đừng chờ hắn tới cứu.” Con ngươi Bạch Dật Thần lóe lên, khóe môi kéo ra vài tia cười khẽ.

Trong lòng Mạnh Phất Ảnh âm thầm kinh hãi, nhớ tới lúc Mạnh Như Tuyết đột ngột rời đi, chỉ sợ Mạnh Như Tuyết đã lừa Hiên Viên Diệp rồi.

Nhất định nàng ta đã cho Hiên Viên Diệp dùng độc dược này …

Mạnh Phất Ảnh hơi lo lắng một chút nhưng lại nghĩ Hiên Viên Diệp tuyệt đối không thể dễ dàng trúng kế của bọn họ, hơn nữa, nếu có trúng mị độc, hắn nhất định cũng sẽ không chạm vào người Mạnh Như Tuyết, nàng tuyệt đối tin tưởng hắn.

Nghĩ vậy nên khi nghe Bạch Dật Thần nói xong, trên gương mặt Mạnh Phất Ảnh cũng không có biểu hiện gì khác thường, thậm chí nàng còn nở một nụ cười nhạt.

“Ngươi cười cái gì?” Bạch Dật Thần giật mình nghi ngờ hỏi, nữ nhân này nghe được tin như thế vẫn có thể cười được sao.

“Ta tin tưởng Hiên Viên Diệp.” Mạnh Phất Ảnh nhẹ nhàng trả lời, nàng tin tưởng tuyệt đối vào tình yêu của hắn, vì vậy cũng tin hắn sẽ không bị Mạnh Như Tuyết quyến rũ.

“Phải vậy không?” Bạch Dật Thần đột nhiên nheo mắt lại, lửa giận lập tức bùng lên trong mắt. Y nắm chặt tay nàng, thân mình đột nhiên căng ra, môi y tiến sát tới bên tai nàng, từng chữ từng chữ lạnh lùng cất lên, “Ngươi nói xem, nếu để Hiên Viên Diệp thấy được màn kế tiếp, hắn sẽ phản ứng thế nào?”

Trong giọng nói của y lúc này rõ ràng chứa đầy tức giận, trên mặt cũng hiện lên vẻ đố kỵ, nàng vẫn nhất mực tin tưởng Hiên Viên Diệp, hừ, y muốn xem xem sau khi Hiên Viên Diệp biết nàng không còn trong sạch thì còn có thể muốn nàng hay không.

Ánh mắt Mạnh Phất Ảnh đột nhiên trầm xuống, bàn tay ẩn dưới ống tay áo giật nhẹ, rất nhẹ, rất nhẹ, nhưng cũng chỉ cần một động tác nhẹ nhàng này, trong tay nàng liền xuất hiện mấy cây châm nhỏ.

“Phất nhi, ngươi chung quy vẫn là nữ nhân của ta, ngươi yên tâm, ta sẽ đáp ứng ngươi mọi chuyện, nhất định sẽ không nuốt lời, ngươi muốn gì ta cũng sẽ cho ngươi. Kỳ thực trong lòng ta rất yêu ngươi.”

Bạch Dật Thần áp sát gần mặt nàng, có vẻ như y muốn hôn nàng, nhưng khi đối diện với một mảng đen tuyền trên mặt nàng, y vẫn hơi run sợ, đến giờ phút này, đối với dung nhan của nàng, y thật không có cách nào …

Trên mặt nàng có một mảng đen tuyền như một cái bớt, nghe nói từ khi ra đời đã có, sau khi thái y kiểm tra thì khẳng định đó đúng là một cái bớt và không cách nào xóa bỏ được.

Bởi vì từ nhỏ nàng đã có nó nên không ai hoài nghi gì cả.

Con ngươi Bạch Dật Thần lóe lên, cuối cùng môi y không áp lên môi nàng mà chuyển hướng hôn vào sau gáy nàng.

Da thịt nàng lại rất đẹp, cực kỳ trắng, cực kỳ trơn láng.

Mạnh Phất Ảnh giật mình, khóe môi không khỏi kéo ra một nụ cười trào phúng. Nam nhân này luôn miệng nói muốn nàng trở thành nữ nhân của y, y nói y yêu nàng, nói sẽ cho nàng mọi thứ nàng muốn, nhưng lại lẩn tránh vết bớt trên mặt nàng.

Đây là lời yêu của y ư? Yêu nàng, lại ghét bỏ vết bớt trên mặt nàng?

Ha, thật là một tình yêu vĩ đại!

Rõ ràng Bạch Dật Thần không chiếm được nàng nên trở nên căm phẫn, đây hoàn toàn là vì trả thù.

Ngay khi môi y sắp chạm vào cổ nàng, bàn tay Mạnh Phất Ảnh lập tức nhắm ngay vào thân dưới của y, ngón tay cầm mấy cây châm hung hăng đâm tới vị trí trọng yếu.

Một chút cũng không lưu tình, nàng thật sự tính toán muốn làm cho y đoạn tử tuyệt tôn.

Bạch Dật Thần phát hiện ra động tác của nàng, y vội vàng lắc mình tránh đi.

Cây châm vốn định đâm vào vị trí trọng yếu của y bị lệch hướng liền đâm ngay vào đùi y, hơn nữa cũng chỉ có hai cây đâm trúng, những cây còn lại đều rơi vào khoảng không.

Nàng tưởng tốc độ của mình đã rất nhanh rồi, ngờ đâu y vẫn tránh được.

Thật đáng tiếc!

Có điều trên các cây châm đều có tẩm thuốc tê.

Lượng thuốc tê vừa đâm lên người Bạch Dật Thần cũng đủ cho y chịu được một lúc.

Một hồi sau chờ y tê cứng, nàng sẽ cởi hết y phục của y, kéo y du hành trên đường cái.

“Ngươi …, nữ nhân này thật độc ác.” Bạch Dật Thần vừa vội vàng tránh ra vừa thẳng tắp nhìn nàng, trong mắt sôi trào sát ý, vừa rồi nếu y chậm một chút, chỉ sợ …

Y hiện tại chỉ hận không thể giết nàng.

Cũng may chỉ là mấy cây châm nhỏ, chỉ cần không đâm trúng chỗ hiểm thì cũng không có hậu quả gì nghiêm trọng.

Nhìn sát ý ngập tràn trong mắt y, Mạnh Phất Ảnh thầm kinh hãi, xem ra lần này nàng đã thực sự chọc giận Bạch Dật Thần.

Lúc này y không còn nói yêu nàng nữa mà thật sự chỉ muốn giết nàng.

“Ác sao? Không phế được của ngươi đi, thật sự đáng tiếc.” Mạnh Phất Ảnh không chút che dấu mục đích của mình, nàng vừa lạnh lùng nhìn hắn vừa cười nói, trong lòng thầm tính toán thuốc tê bao lâu mới phát tác, chỉ có hai cây kim đâm vào người y, dược tính nhất định sẽ bị giảm bớt đi nhiều.

“Ngươi?” Bạch Dật Thần càng thêm chán nản, sát ý trong con ngươi càng thêm rõ ràng. Y nhanh tay vươn tới định bóp cổ Mạnh Phất Ảnh.

Mạnh Phất Ảnh thấy thế thì vội vàng lùi về sau mấy bước.

Bạch Dật Thần theo bản năng định di chuyển theo nàng, có điều ngay lúc đó động tác của y đột nhiên cứng đờ, đôi mắt y lập tức trợn to, khó tin nhìn xuống chân mình, thế nào mà y lại thấy đôi chân không còn chút cảm giác nào.

Hai tròng mắt y nhíu lại, y vốn cho rằng cây châm của nàng chỉ đơn thuần không có gì, thật không ngờ lại là châm có độc.

Có điều đây là loại độc gì? Độc gì lại làm cho chân mình mất hết cảm giác?

Y vận khí bức mấy cây châm ở chân rơi ra, nhìn trên thân châm không có gì khác thường, y càng thêm kinh ngạc.

Một loại độc mà y không biết. Cũng vì không biết loại độc này, trong lòng y càng thêm sợ hãi, “Ngươi cũng dám hạ độc ta?” Bạch Dật Thần nâng con ngươi lên hung hăng nhìn Mạnh Phất Ảnh, vừa nhìn vừa nghiến răng nghiến lợi nói, lúc này y chỉ hận không thể xé rách nàng ra.

“Sao lại không dám.” Mạnh Phất Ảnh thấy thuốc tê đã phát huy tác dụng liền không khẩn trương mà phong đạm vân khinh nhìn y cười nói.

Nàng hơi dừng lời một chút, hai tròng mắt cố ý đảo qua toàn thân y một cái rồi chậm rãi nói, “Ngươi mà còn cử động, ta tin rằng đời ngươi từ nay về sau chỉ có thể ở trên giường.”

Mạnh Phất Ảnh cười khẽ uy hiếp y.

Kỳ thực lúc này Bạch Dật Thần còn có thể cử động là do thuốc tê vẫn chưa hoàn toàn phát tác, có điều dù có hoàn toàn phát tác thì với nội lực của y mà nói, muốn giết Mạnh Phất Ảnh cũng dễ như trở bàn tay.

Chẳng qua y vốn đang lo lắng nếu tiếp tục cử động sẽ làm độc dược xâm nhập vào cơ thể, lúc này lại nghe Mạnh Phất Ảnh nói vậy, y càng không dám lộn xộn.

Trong lòng Mạnh Phất Ảnh không khỏi cười thầm, có điều lúc này nàng cũng không ngu ngốc mà tới gần y, nàng phải đợi khi thuốc tê hoàn toàn phát tác, y không thể cử động được mới trói y lại mang đi.

Đương nhiên việc quan trọng nhất là nàng đã bắt được Bạch Dật Thần ở Hầu Vương phủ, nàng sẽ có cớ để trừng trị y, dù sao Bạch Dật Thần cũng không phải là người tầm thường, không phải muốn xử lý thế nào cũng được.

“Đưa thuốc giải ra đây.” Thân mình Bạch Dật Thần hơi căng ra, lúc này y không dám lộn xộn nữa, chỉ dám giở giọng uy hiếp Mạnh Phất Ảnh.

“Thuốc giải? Người từ từ chờ nha.” Mạnh Phất Ảnh liếc y một cái, nam nhân này thật ngu ngốc, lại còn đòi nàng đưa thuốc giải.

Nàng hiện giờ chỉ muốn tìm mấy sợi dây thừng để trói y lại.

Đúng rồi, nàng phải đi tìm mấy sợi dây thừng.

“Phất nhi …” Đúng lúc này, giọng nói của Hiên Viên Diệp đột nhiên truyền đến.

Bạch Dật Thần kinh hãi, Hiên Viên Diệp lúc này không phải đang cùng Mạnh Như Tuyết … Sao hắn có thể tới chỗ này?

Chẳng lẽ kế hoạch của Mạnh Như Tuyết đã thất bại?

Hiện giờ y đã trúng độc, khẳng định không phải đối thủ của Hiên Viên Diệp, hơn nữa, một khi kinh động đến đám người Hầu Vương phủ, y muốn thoát thân cũng khó.

Trên mặt Mạnh Phất Ảnh lại tràn ngập vui sướng, khi thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt Bạch Dật Thần, khuôn mặt đang tươi cười càng thêm rạng rỡ, nàng biết Hiên Viên Diệp không thể dễ dàng trúng kế của bọn họ mà.

“Mạnh Phất Ảnh, ngươi nghe rõ đây, ngươi đừng quá đắc ý, Bạch Dật Thần ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi, ngay cả Hiên Viên Diệp ta cũng không sợ.” Bạch Dật Thần không nhịn được nghiến răng nghiến lợi rống lên.

Giọng điệu của y chẳng qua chỉ là uy hiếp, nhưng lời nói sau cùng kia làm Mạnh Phất Ảnh hơi giật mình.

Y nói xong thì thân mình lập tức lóe lên, nháy mắt đã chỉ còn một chấm nhỏ trong rừng trúc. Dù sao thuốc tê vẫn chưa hoàn toàn phát huy tác dụng, hơn nữa võ công của Bạch Dật Thần cũng rất cao thâm, gặp tình huống như vậy mà tốc độ của y vẫn không chậm chút nào.

Mạnh Phất Ảnh tuy sốt ruột trong lòng cũng không ngăn được y, đành đứng trơ mắt nhìn y mất hút trong rừng trúc.

Nàng vừa nhìn theo vừa cảm thấy bực bội, chuyện đến vậy rồi mà vẫn để y chạy thoát.

Nghe tiếng bước chân vừa khẩn trương vừa có vẻ trầm trọng truyền đến từ đằng sau, Mạnh Phất Ảnh xoay người lại. Khi thấy HiênViên Diệp đang vội vàng đi tới, nàng lập tức kinh hãi.

Lúc này toàn thân hắn đã ướt đẫm mồ hôi, mặt nổi gân xanh, đặc biệt là trên trán, trông cực kỳ khủng bố.

“Chàng sao vậy?” Mạnh Phất Ảnh vội vàng chạy tới. Khi thấy nàng, khóe môi Hiên Viên Diệp khẽ cười một cái rồi cả người đột nhiên lăn ra đất.

Âm thanh của cú ngã vang lên làm Mạnh Phất Ảnh run rẩy.

“Chàng làm sao vậy?” Mạnh Phất Ảnh ngồi xổm xuống nâng hắn dậy, trông hắn như vừa từ dưới sông bò lên, toàn thân không có chỗ nào không ướt, thân thể hắn cực kỳ căng thẳng, gân xanh nổi lên chằng chịt.

Mạnh Phất Ảnh hoàn toàn kinh sợ, trên mặt cũng hiện rõ vẻ sợ hãi, không rõ hắn bị làm sao, sao lại thành ra thế này?

“Ta bị trúng độc.” Khuôn mặt Hiên Viên Diệp trắng bệch không có chút huyết sắc, khóe môi hắn giật giật cố gắng thốt ra mấy chữ.

Mạnh Phất Ảnh giật mình nhìn bộ dạng thống khổ của hắn, nàng âm thầm thở ra một hơi rồi thấp giọng nói, “Có phải là …?” Vừa rồi nghe Bạch Dật Thần nói, nhất định là Hiên Viên Diệp đã bị Mạnh Như Tuyết đầu độc, hơn nữa còn là loại độc khiến hai người phải phát sinh quan hệ.

Hiên Viên Diệp nhất định đã cố gắng chịu đựng đến tìm nàng.

“Đã quá muộn.” Hiên Viên Diệp đương nhiên hiểu nàng định nói gì, hắn đưa tay bắt lấy tay nàng rồi trầm giọng nói, “Trừ phi có thuốc giải.”

Hắn đã từng nghe nói về loại độc dược này, hiện tại dù hắn có quan hệ với người khác phái thì cũng không thể giải độc được nữa, trừ phi có thuốc giải.

Có điều, giờ thấy nàng không việc gì, hắn cũng yên lòng.

Thân mình Mạnh Phất Ảnh đột nhiên cứng đờ, nàng mở to đôi mắt rồi run rẩy hỏi, “Quá muộn là thế nào?”

Ý hắn là gì? Chẳng lẽ hắn sẽ chết sao?

Không, không thể, tuyệt đối không thể, nàng không thể để hắn chết.

Nghĩ đến hắn có thể chết, lòng nàng đột nhiên co lại, cảm giác đau đớn như có cái gì đó đâm vào, nàng chỉ biết một điều, nàng sẽ không thể để cho hắn chết.

“Thiếp sẽ đi tìm Bạch Dật Thần lấy thuốc giải.” Độc này là do Bạch Dật Thần hạ, vừa rồi y cũng không bị trúng độc, điều này chứng tỏ y nhất định có thuốc giải. Nàng vẫn biết lúc này đi tìm Bạch Dật Thần là hết sức nguy hiểm, nhưng nàng bất chấp tất cả.

Cũng may hiện giờ Bạch Dật Thần đã trúng thuốc tê của nàng, nàng có thể lấy lý do này để lừa Bạch Dật Thần đưa thuốc giải ra.

“Phất nhi.” Hiên Viên Diệp đột nhiên nắm chặt tay nàng, gắt gao kéo nàng lại, hắn không muốn nàng mạo hiểm. Đúng lúc đó, một mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi hắn, hắn nhăn mày lại rồi kêu lên, “Phất nhi, nàng không sao chứ?”

Hắn đã phát hiện ra mùi hương này giống hệt mùi hương trong phòng nàng, không biết nàng có sao không?

Có điều nhìn dáng vẻ của nàng thì hình như không hề bị trúng độc, Hiên Viên Diệp hơi sửng sốt, có chút không hiểu được.

“Thiếp không sao.” Mạnh Phất Ảnh nghe hắn nói xong, lại nhìn vẻ mặt quan tâm của hắn thì trong lòng có chút cay cay, lúc này hắn vẫn còn lo lắng cho nàng.

“Loại độc ta bị trúng chính là chất độc này. Nàng không bị trúng độc đấy chứ?” Hiên Viên Diệp ngửi ngửi một chút rồi tỏ vẻ nghi hoặc hỏi.

“Chàng nói chàng bị trúng loại độc này ư?” Mạnh Phất Ảnh giật mình, hai hàng lông mày không khỏi nhăn lên, lúc nãy nàng cũng mơ hồ đoán ra đây chính là mị độc.

Xem ra Bạch Dật Thần muốn nàng bị trúng độc này, nhưng sao nàng lại không bị làm sao?

Ngay cả Hiên Viên Diệp cũng bị trúng độc, nàng lại không việc gì? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Là do bản thân nàng có vấn đề, hay là trên thân thể nàng có cái gì đó chống được chất độc?

Nàng nhớ lại vừa nãy Bạch Dật Thần cũng có chút kinh ngạc, rất có khả năng y kinh ngạc vì nàng không bị trúng độc.

Trong đầu đột nhiên hiện ra một khả năng, nàng lập tức tìm một vật sắc rồi dùng sức khẽ vạch một đường trên tay. Nàng đưa tay mình tới gần khóe môi hắn, nhỏ một ít máu trào ra từ vết rạch vào miệng hắn.

Nếu nàng không bị trúng độc thì rất có khả năng trong máu của nàng có chất chống được chất độc, liệu nó có giải được chất độc trên người Hiên Viên Diệp hay không?

Hiên Viên Diệp hơi sửng sốt nhưng lập tức hiểu được ý nàng, trong lòng hắn cũng nhen nhúm chút hy vọng.

Mạnh Phất Ảnh ra tay hơi mạnh nên máu chảy ra khá nhiều, có điều lúc này nàng không hề cảm thấy một chút đau đớn nào cả.

Đôi mắt nàng đăm đăm nhìn hắn, nhìn biểu hiện trên khuôn mặt hắn. Nàng phát hiện các gân xanh trên mặt hắn đang từ từ lặn xuống, sắc mặt cũng từ từ trở lại bình thường.

Gương mặt nàng lập tức tràn đầy vui sướng, nàng liên tục kêu lên, “Thật sự có tác dụng rồi, thật sự có tác dụng rồi.”

Thật tốt quá, thật sự tốt quá, thật không ngờ máu của nàng lại có thể cứu được hắn.

Có điều nàng không hiểu sao trên người mình lại có chất có thể giải độc, sao máu của nàng lại có tác dụng này?

Thật kỳ quái!

“Đúng là có tác dụng.” Gương mặt Hiên Viên Diệp tràn ra một tia cười khẽ, cảm giác đau đớn trên người hắn đang từ từ biến mất, khí lực cũng dần dần được khôi phục.

Hắn biết chất độc trên người hắn đã được giải.

“Được rồi.” Cảm thấy thân thể đã hoàn toàn bình thường, hắn vội vàng bịt vết máu trên tay nàng lại, hắn hối hận đã khiến nàng bị thương tổn.

Mạnh Phất Ảnh nhìn huyết sắc đang từ từ khôi phục lại trên gương mặt hắn thì thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nàng ôm hắn thật chặt, vui sướng như tìm lại được cái gì đã mất.

Hắn đã sớm bị trúng mị độc nhưng vẫn không để Mạnh Như Tuyết dụ dỗ, ngược lại hắn còn cố chịu đau đớn đi tìm nàng, thậm chí không để ý đến tính mạng mình, hắn nhất định biết sự tình nghiêm trọng đến mức nào.

Nếu vừa rồi không phải hắn phát hiện ra nàng không bị trúng độc, nếu vừa rồi máu của nàng không phải vừa khéo có thể giải được loại độc này, chẳng phải lúc này hắn đã …

Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy xúc động muốn khóc, nghĩ lại thì nhiều năm qua nàng chưa hề khóc, nhưng bây giờ nàng đột nhiên muốn khóc, thật sự muốn khóc.

“Nàng vừa nói sẽ đi tìm Bạch Dật Thần để lấy thuốc giải? Vừa rồi Bạch Dật Thần đã tới đây sao?” HiênViên Diệp gắt gao ôm nàng, khóe môi kề sát bên tai nàng, hắn thấp giọng hỏi, trong giọng nói mang theo một chút run rẩy.

Nghĩ đến chuyện nếu vừa rồi nàng cũng bị trúng loại độc này, chỉ sợ …

“Vâng, tất cả chuyện này là do hắn và Mạnh Như Tuyết cùng lên kế hoạch thực hiện.” Mạnh Phất Ảnh đang trong tâm trạng muốn khóc thì nghe hắn hỏi liền cố gắng nhẫn nhịn, lúc này trong giọng nói của nàng đã lộ rõ sự tức giận, lần này nàng tuyệt đối sẽ không buông tha bọn họ.

“Bạch Dật Thần, Bản vương nhất định phải giết hắn.” Tròng mắt Hiên Viên Diệp đột nhiên trầm xuống, hắn chậm rãi nói từng chữ, kể cả phải điều động người của Săn Bảo, hắn nhất định phải giết chết Bạch Dật Thần, không tiếc bất cứ giá nào.

“Chàng không cần vội vã giết hắn, giết hắn bây giờ thì quá dễ dàng cho hắn.” Mạnh Phất Ảnh chớp chớp đôi mắt, khóe môi kéo ra một tia cười lạnh, giọng nói lạnh băng và vô tình thốt lên.

Nàng đã nghĩ ra một biện pháp tốt hơn nhiều, hơn nữa nàng vẫn lo lắng về lời nói vừa nãy của Bạch Dật Thần, y nói ngay cả Hiên Viên Diệp y cũng không sợ, nhất định là y đã có chuẩn bị cẩn thận.

Bạch Dật Thần có thể chuẩn bị cẩn thận cũng bởi vì y giàu có, hiện tại y có thể tự xưng là người giàu có nhất thiên hạ.

Nếu cắt hết ngân lượng của y, thế lực của y, không cần làm gì thêm cũng sẽ hạ được y.

Nàng muốn từng chút từng chút cướp đi tất cả mọi thứ của Bạch Dật Thần.

Buôn bán tài giỏi ư? Nàng muốn xem y còn có thể tung hoành được bao lâu?

Giàu có nhất thiên hạ ư? Nàng sẽ nhanh chóng khiến toàn bộ tiền của của y rơi vào tay nàng.

Thiên hạ đệ nhất tài tử ư? Hừ, chó má. Ngày diễn ra đại hội Phong Vân năm nay sẽ là kết thúc của y.

Bạch Dật Thần vẫn dựa vào những thứ đó để kiêu ngạo, nàng sẽ từ từ cướp đi từng thứ một. Nàng vốn không định đuổi cùng giết tận y, nhưng sự việc ngày hôm nay đã làm cho nàng hoàn toàn hạ quyết tâm.

Bạch Dật Thần vốn là kẻ kiêu ngạo tự phụ, kết cục như vậy, so với việc giết y, chỉ càng làm cho y đau khổ hơn mà thôi.

Vì vậy, Hiên Viên Diệp cũng không cần thiết phải mạo hiểm đối đầu cùng y.

Hiên Viên Diệp thấy biểu hiện của nàng lúc này thì hơi kinh ngạc. Hắn âm thầm lắc đầu, Bạch Dật Thần đã dám chọc đến nàng, chỉ sợ kết cục của y sẽ rất thảm, thật sự thảm.

“Thế còn Mạnh Như Tuyết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Mạnh Phất Ảnh nghĩ đến lời nói của Bạch Dật Thần vừa nãy thì lạnh giọng hỏi.

Hiên Viên Diệp giật mình nhìn nàng, hắn do dự một chút rồi kể cho nàng nghe toàn bộ sự việc.

Vừa kể, trên mặt hắn vừa hiện ra vẻ áy náy. Vừa rồi thật sự hắn có sơ suất, bằng không sẽ không thể trúng kế của Mạnh Như Tuyết, nghĩ đến chuyện xảy ra sau đó, hắn không khỏi lạnh người, cũng may hắn và Phất nhi đều không bị làm sao.

Mạnh Phất Ảnh càng nghe thì sắc mặt càng trở nên khó coi, nghe xong thì cả khuôn mặt đều trầm xuống. Mạnh Như Tuyết thật không biết xấu hổ, dám dùng cả biện pháp này để dụ dỗ Hiên Viên Diệp.

Cũng may ở thời khắc mấu chốt nhất Hiên Viên Diệp đã nhẫn nhịn được.

“Dám dụ dỗ nam nhân của ta, hừ.” Ánh mắt Mạnh Phất Ảnh thu hẹp lại, ẩn chứa vài tia nguy hiểm khiến người ta kinh hãi, trong giọng nói lạnh lùng cũng mang theo vài phần tàn nhẫn, nàng không thể dễ dàng buông tha cho Mạnh Như Tuyết lần nữa.

Lần trước nàng ta cho người sát hại nàng, nể tình Phụ thân nên nàng không truy cứu, thật không ngờ Mạnh Như Tuyết không biết xấu hổ lại làm ra loại chuyện thế này.

Đây không phải lần đầu Mạnh Như Tuyết định hại nàng. Lần này nếu còn buông tha cho nàng ta, lần sau không biết nàng ta còn làm ra chuyện độc ác đến đâu.

HiênViên Diệp nghe nàng nói vậy thì sửng sốt một chút, sâu trong ánh mắt lập trức tràn ra ý cười, cái từ “nam nhân của ta” thật sự rất dễ nghe, mà ý muốn chiếm hữu bá đạo của nàng càng làm cho hắn vui sướng.

“Đúng rồi, chàng vừa nói Mạnh Như Tuyết cũng bị trúng độc?” Mạnh Phất Ảnh không chú ý tới vẻ khác thường của Hiên Viên Diệp, nàng khép hai mắt lại rồi hỏi hắn.

“Đúng vậy.” Hiên Viên Diệp sững người một chút rồi nhẹ giọng trả lời, “Cứ mặc kệ nàng ta.”

Hắn một chút cũng không đồng tình với Mạnh Như Tuyết, càng không thể để Phất nhi dùng máu của mình đi cứu nàng ta.

“Nàng ta dù sao cũng là tỷ tỷ của thiếp, thiếp sao có thể trơ mắt nhìn nàng ta chết được.” Mạnh Phất Ảnh cười khẽ, vừa cười vừa chậm rãi nói từng chữ. Lần này nàng sẽ theo ý của Mạnh Như Tuyết mà tìm một nam nhân cho nàng ta, chuyện này là do nàng ta tự tạo nghiệt, không thể trách người khác được.

“Nàng muốn làm gì?” Thấy nàng cười khẽ, Hiên Viên Diệp không nhịn được run lên một cái, hắn cũng mơ hồ đoán ra được ý định của nàng.

Mạnh Như Tuyết liên tục tìm cách hãm hại nàng, giờ nàng có làm gì Mạnh Như Tuyết cũng không coi là quá đáng.

“Chàng đã gặp qua đứa con ngốc nghếch của lão quản gia trong phủ này chưa?” Mạnh Phất Ảnh nhíu mày cười lạnh, trên mặt ẩn hiện vài phần thâm ý.

Bình thường Phụ thân rất ít khi ở nhà, mọi chuyện trong phủ đều do Đại Phu nhân và lão quản gia lo liệu, Đại phu nhân vẫn thường để lão quản gia xử lý mọi chuyện, cho nên những khi Phụ thân không có nhà, lão quản gia này giống như chủ tử của Hầu Vương phủ vậy.

Theo thông tin mà nàng nghe được, nàng nghi ngờ trong lúc Phụ thân đi vắng, Đại Phu nhân và lão quản gia chỉ sợ có qua lại léng phéng với nhau.

Nghe nói mười mấy năm nay, Phụ thân không hề đến phòng của Đại Phu nhân. Một nữ nhân như vậy làm sao có thể chịu được tịch mịch trong chừng ấy năm trời.

Quản gia có một đứa con ngốc xấp xỉ ba mươi tuổi, bình thường lúc Phụ thân ở trong phủ, gã đều bị giam trong một tiểu viện nhỏ ở phía sau, nhưng mỗi khi Phụ thân không có nhà, lão quản gia vẫn thả đứa con ngốc của lão ra bên ngoài.

Gã kia tuy ngây ngốc, cái gì cũng không biết nhưng với chuyện nam nữ lại không hề ngốc chút nào.

Nàng còn nhớ có một lần sau khi Phụ thân xuất chinh, lão quản gia liền thả thằng con ra, gã liền chiếm đoạt một nha đầu.

Đại Phu nhân biết chuyện liền đem gả nha đầu kia cho gã ngốc, mặc cho nàng ta than khóc phản kháng, lại còn đem nha đầu đó nhốt chung một phòng với gã.

Sáng hôm sau người ta phát hiện ra nha đầu kia đã chết trong phòng, không phải nàng ta tự sát mà là bị hành hạ đến chết. Lúc người ta khiêng nha đầu kia ra, nàng nhìn thấy hết, toàn thân nàng ta đều là máu, giống hệt như vừa bị dã thú cắn.

Lúc ấy, một người khiêng thi thể nói cho nàng biết trong phủ có dã thú, nó đã cắn chết nha đầu đó, khiến nàng sợ hãi chạy nhanh về phòng để trốn.

Khi đó nàng đã thật sự tin chuyện ấy, nhưng giờ nghĩ lại, nha đầu đó rõ ràng bị người ta cắn chết.

Về sau trong phủ lại xuất hiện mấy vụ tương tự như vậy, có điều đều bị Đại Phu nhân và lão quản gia nhấn chìm.

Mọi người trong phủ đều sợ lão quản gia nên không ai dám nói gì, hơn nữa còn có Đại Phu nhân ra mặt giúp lão, chính vì vậy mà khi Phụ thân trở về cũng không ai nói cho ông biết chuyện này, nhất định Phụ thân đã bị lừa mà chẳng biết gì.

Những kí ức này xuất hiện khá mơ hồ trong đầu nàng, nhưng khi hợp lại thì nàng vẫn hiểu được mọi chuyện. Khi đó nàng không hiểu chuyện nên không đi tố cáo bọn họ, sau này nàng có tỉnh lại nhưng lại quên mất chuyện đó.

Vừa mới nghe Mạnh Như Tuyết bị trúng mị độc, nàng đột nhiên nhớ tới gã ngốc kia.

Nàng nhớ có lần Mạnh Như Tuyết làm sai một chuyện và đổ vấy lên đầu tên đần kia. Lúc ấy nàng còn ngây dại nên bọn họ không thèm bận tâm đến việc giấu diếm nàng chuyện gì.

Nàng biết có một số nha đầu đã bị gã ngốc kia hại chết, nhưng không rõ đó có phải là tất cả không, dù sao thì lúc Phụ thân không có nhà, ở trong Hầu Vương phủ này, lão quản gia một tay chống trời, lão lại càng dung túng cho đứa con ngốc làm chuyện xằng bậy.

Hơn nữa,trước kia gã ngốc này cũng thường xuyên khi dễ nàng, may mà về sau có Thanh Trúc đến đây và luôn bảo vệ nàng nên mới không ai còn dám quang minh chính đại khi dễ nàng nữa.

Hiên Viên Diệp nhăn mày suy tư một chút rồi mới thấp giọng nói, “Hình như ta đã gặp một lần.”

Hắn nhớ có lần đến Hầu Vương phủ thì gặp một tên đần đang đuổi theo một nha đầu, có điều khi hắn đến thì lão quản gia lập tức kéo tên đần kia đi. Hắn không để ý đến chuyện này nên không có ấn tượng gì.

“Thằng ngốc kia hiện tại đang bị nhốt trong một cái tiểu viện nhỏ ở phía nam, mỗi lần Phụ thân trở về thì lão quản gia đem nhốt hắn ở đó, chàng hãy đến đó đem hắn đến chỗ Mạnh Như Tuyết.” Mạnh Phất Ảnh híp mắt lại, giọng nói của nàng vừa cực kỳ dịu dàng lại vừa phảng phất ý cười.

Có điều khi nàng vừa nói xong, khóe môi Hiên Viên Diệp liền hung hăng co rút một cái, ý của nàng là muốn tên đần kia và Mạnh Như Tuyết …

“Nàng ta là tỷ tỷ của thiếp, thiếp thật sự không nỡ thấy nàng ta chết như vậy nha.” Mạnh Phất Ảnh nhìn khóe môi hắn co rút thì cực kỳ vô tội bổ sung thêm, thế này vẫn coi như nàng đã cứu mạng Mạnh Như Tuyết, không phải vậy sao?

“Đúng vậy, Phất nhi của ta vẫn luôn là người thiện lương nhất.” Hiên Viên Diệp nhúc nhích khóe môi nghiêm túc nói.

“Được được, chàng biết vậy là tốt rồi.” Mạnh Phất Ảnh nghiêm trang gật đầu trả lời rồi thúc giục hắn, “Đi thôi đi thôi, chàng nhanh đi thôi, ngộ nhỡ đến trễ, nàng ta đã chết rồi thì làm thế nào.”

Nàng lại cúi đầu xuống nói tiếp, trên mặt tràn ra vẻ dịu dàng ôn nhu khác thường, “Thiếp đi pha trà chờ chàng trở về thì cùng uống nhé.”Phía trước tiểu viện trong rừng trúc có một lương đình, là nơi chuyên dùng để uống trà, nàng đã đưa cho Phụ thân một bộ trà cụ, hiện giờ bộ trà cụ này được để ở đó.

Phong cảnh nơi này quả thực rất đẹp, nàng tự nhiên muốn được hưởng thụ một chút, trước đây cha mẹ nàng hẳn là thường xuyên ngồi trong đình kia uống trà nói chuyện phiếm với nhau. Nghĩ đến đây, nàng bỗng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Khóe môi Hiên Viên Diệp không nhịn được lại co rút một cái, nữ nhân của hắn quả thực rất cường đại, nàng lại còn chờ hắn trở về uống trà, khà khà, có điều đề nghị này đúng là không tồi.

“Được.” Hắn sảng khoái đáp lời rồi lập tức rời đi, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, độc trên người hắn đã hoàn toàn được hóa giải.

Máu của nàng thật sự có tác dụng.

Mạnh Phất Ảnh nhìn bóng lưng Hiên Viên Diệp đang rời đi thì khóe môi lại nở nụ cười khẽ. Nàng thong thả đi tới lương đình phía trước, phát hiện mọi thứ đã có đủ, liền từ từ ngâm trà chờ Hiên Viên Diệp đến uống.

Hiên Viên Diệp tới tiểu viện mà Mạnh Phất Ảnh đã mô tả thì không thấy ai bên ngoài, hắn vừa bước vào trong thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc rầu rĩ.

Tiếng khóc rất nhỏ, thật nhỏ, tựa như bị cái gì đó ngăn lại.

Hiên Viên Diệp giật mình, vội vàng theo hướng tiếng khóc mà vào trong phòng. Hắn xuyên qua khe cửa nhìn vào bên trong thì lập tức kinh sợ, trong đôi mắt liền tràn ra sự lạnh lẽo.

Trong phòng, một nữ tử mình trần như nhộng đang bị trói nằm trên bàn, miệng bị nhét vải, gã ngốc kia đang cắn cắn người nàng ta, thân thể nàng ta sớm đã be bét máu.

Trên đùi nàng ta cũng có máu, không khó để nhận ra tên ngốc kia vừa mới làm gì nàng ta.

Gương mặt nha đầu kia trông cực kỳ hoảng hốt, ánh mắt mơ hồ, có vẻ như nàng ta đã sắp đoạn khí.

Hiên Viên Diệp đột nhiên hiểu ra vì sao Mạnh Phất Ảnh bảo hắn đưa gã ngốc này đến chỗ Mạnh Như Tuyết.

Hiện giờ Hầu gia đang ở trong phủ mà lão quản gia còn dung túng cho con lão gây ra chuyện tàn nhẫn với nha đầu này như vậy, nếu Hầu gia không có ở nhà thì mọi chuyện còn đáng sợ đến thế nào?

Thật không ngờ trong Hầu Vương phủ lại để xảy ra loại chuyện thế này.

Hắn lập tức đá văng cánh cửa rồi xộc vào phòng, một tay tóm lấy gã ngốc kia, một tay đưa lên mũi nha đầu đang nằm trên bàn thì phát hiện nàng ta đã tắt thở.

Hai tròng mắt hắn không khỏi trầm xuống, như thế này còn có vương pháp gì nữa?

Ánh mắt hắn lạnh lùng chiếu thẳng vào gã ngốc, hàn ý lóe lên trong mắt hắn làm gã kia không khỏi lạnh người.

“Ngươi … ngươi?” Gã ngốc vừa nhìn hắn vừa lắp bắp, thân mình theo bản năng cũng run nhẹ một cái. Gã đảo mắt nhìn xung quanh một lượt rồi nói, “Ta…, Phụ thân …, cha ta …, cha ta đâu, ta sẽ kêu Phụ thân giết ngươi.”

Kể ra gã cũng không phải là ngốc, đúng vậy, gã xác thực không phải là ngốc hoàn toàn, nếu không gã sẽ không thể nói ra những lời này, cũng không thể làm ra được chuyện này.

Lời nói của gã đã xác nhận một chuyện, đúng là cha gã đã giúp gã xử lý bất luận kẻ nào.

Hiên Viên Diệp híp mắt lại rồi lập tức túm cổ gã lôi ra ngoài tiểu viện.

Gã ngốc kia liều mạng giùng giằng rồi định hô to lên.

Hai tròng mắt Hiên Viên Diệp nhíu lại, hắn lập tức điểm huyệt gã ngốc rồi trực tiếp lôi gã đến nơi Mạnh Như Tuyết đang nằm.

Tiểu viện này hơi khuất, chỗ ở của Mạnh Phất Ảnh cũng tương đối vắng vẻ nên dọc đường đi bọn họ không gặp ai khác.

Đến nơi, Hiên Viên Diệp ném gã ngốc vào phòng rồi lập tức xoay người rời đi, không hề liếc mắt xem Mạnh Như Tuyết rốt cuộc thế nào.

Nếu đã chết thì quả thật dễ dàng cho Mạnh Như Tuyết, còn nếu chưa chết, gã ngốc kia nhất định sẽ giải độc cho nàng ta.

Mạnh Như Tuyết rất đáng chết, tên đần kia cũng đáng chết, mà lão quản gia lại càng đáng chết hơn, chuyện này sẽ trừ đi sạch sẽ mọi tai họa có trong Hầu Vương phủ.

Hầu gia là loại người uy vũ cỡ nào lại có thể dễ dàng tha thứ cho loại chuyện này.

Gã ngốc kia bị Hiên Viên Diệp đẩy vào phòng thì lập tức ngửi thấy một mùi thơm kỳ quái. Đang thấy khó chịu trong người, gã liền nhìn thấy Mạnh Như Tuyết đang hoàn toàn mơ hồ nằm trên mặt đất, đôi mắt ngu đần lập tức tràn đầy hưng phấn, gã vội vàng xông đến chỗ Mạnh Như Tuyết đang nằm.

Lúc này Mạnh Như Tuyết đã mơ hồ đến mức ngay cả bản thân cũng không nhận ra, huống chi là người khác. Vì vậy nàng ta căn bản cũng không biết người đang nhào lên người nàng ta là ai.

Trong mơ hồ, nàng ta còn tưởng Hiên Viên Diệp đã quay lại, trong lòng bỗng thấy vui sướng, hơn nữa, vào lúc này, nàng ta chỉ mong được nhanh chóng giải phóng khỏi sự khó chịu. Nàng ta cũng biết nếu không được giải độc thì nàng ta sẽ chết, người kia có đưa độc dược cho nàng ta nhưng lại không đưa thuốc giải.

Theo bản năng, nàng ta liền chủ động dâng tặng thân thể mình, làm cho gã ngốc kia càng cảm thấy hưng phấn.

Gã ngốc kia vừa từ viện của gã được đưa đến đây, vốn chỉ mặc ít quần áo lót, lúc này ngay cả một ít quần áo lót cũng đã được lột ra sạch sẽ.

Mà Mạnh Như Tuyết thì vốn định quyến rũ Hiên Viên Diệp nên cũng chẳng mặc gì.

Giờ phút này, cả hai người đều không mảnh vải che thân.

Trong gian phòng lập tức vang lên âm thanh hổn hển vội vàng cùng tiếng rên nhẹ của Mạnh Như Tuyết.

“A a, đau quá.” Một khắc sau, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng kêu ầm ĩ của Mạnh Như Tuyết.

Gã ngốc kia có một đam mê cực giống dã thú, đó là cắn người, mặc kệ là chỗ nào, chỉ cần có thể cắn được là gã đều cắn.

Tiếng kêu của Mạnh Như Tuyết rất thảm thiết, cực kỳ thảm thiết, cũng cực kỳ vang dội. Có điều, nàng ta vốn định quyến rũ Hiên Viên Diệp nên không mang theo bất kỳ nha đầu nào, đặc biệt lại đuổi hết những người hầu hạ xung quanh tiểu viện này đi, vì vậy vào giờ phút này, dù nàng ta kêu rất to nhưng không một ai nghe thấy.

“Hì hì, hì hì.” Nghe Mạnh Như Tuyết kêu lên, gã ngốc kia lại cười hì hì, trong giọng cười lại tăng thêm hưng phấn.

Mạnh Như Tuyết vốn rất đẹp, tuy mới bị Hiên Viên Diệp đánh một quyền làm sưng một bên mặt, nhưng bên mặt kia vẫn rất đẹp.

Hơn nữa, nàng ta còn trẻ tuổi nên da thịt bóng loáng như ngọc và rất mềm mại, so với bọn nha đầu thì hơn đến mấy lần.

Huống chi lúc này gã ngốc kia đã bị trúng độc, chỉ cần đụng nhẹ đến Mạnh Như Tuyết thì độc tính càng khiến gã thêm hưng phấn, so với bình thường tự nhiên ác hơn, mạnh hơn mấy phần.

Dù thế nào Mạnh Như Tuyết vẫn là một cô nương yếu đuối, sao có thể tránh được gã.

Tay gã gắt gao nắm lấy tay Mạnh Như Tuyết, răng nanh hung hăng cắn lên thân thể Mạnh Như Tuyết, đầu tiên là bờ vai một nhát, nhát cắn thực sự rất độc ác khiến bờ vai nàng ta chảy máu, mà dấu răng cũng ngập rất sâu, trong thời gian ngắn nhất định không thể lành được.

Tiếp đó đến lưng, rồi đến cánh tay nàng ta, cuối cùng chỗ nào có thể cắn gã đều đã cắn. Dừng lại một chút, tên đần kia liền cắn một phát lên ngực nàng ta.

Lập tức cả khu vườn vang lên tiếng kêu thảm thiết của Mạnh Như Tuyết, tiếng kêu này rốt cuộc cũng kinh động đến bọn người trong Hầu Vương phủ.

Bọn người hầu theo tiếng kêu ầm ĩ mà từ từ tìm đến.

Hiên Viên Diệp sau khi đem tên đần kia đẩy vào gian phòng thì đi đến rừng trúc, lúc này trên gương mặt cũng mang theo một chút âm trầm.

Hắn nhìn Mạnh Phất Ảnh, trong ánh mắt thấp thoáng đau lòng, trước kia nàng ở trong Hầu Vương phủ này rốt cuộc đã phải trải qua những chuyện gì, đặc biệt trước khi Thanh Trúc đến đây, nàng nhất định đã từng thấy qua chuyện này, lúc đó nàng nhất định rất sợ hãi.

“Chàng sao vậy?” Mạnh Phất Ảnh thấy vẻ trầm trọng trên mặt hắn thì nhíu mày hỏi, không phải hắn đang lo lắng thương tiếc cho Mạnh Như Tuyết đấy chứ?

Chết thì cũng đã chết rồi, hắn không cần phải trầm trọng như vậy nha?

“Không có gì.” Hiên Viên Diệp che giấu cảm xúc trên mặt rồi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, đoạn thấp giọng nói, “Nơi này rất đẹp.”

Hắn sẽ trừ bỏ sạch sẽ mọi điều xấu xa ở nơi này, để nàng có thể an toàn hưởng thụ.

“Đúng vậy, xem ra Mẫu thân rất biết cách hưởng thụ.” Mạnh Phất Ảnh dựa hẳn vào lòng hắn, vừa nhìn phong cảnh xinh đẹp trước mắt vừa say mê nói.

“Sau khi trở về, ta sẽ làm một tiểu viện đẹp hơn thế này ở Nghệ Vương phủ cho nàng.” Hiên Viên Diệp ôm nàng chặt hơn, bờ môi tiến sát bên tai nàng chậm rãi nói, trong giọng nói trầm thấp tràn đầy sự dịu dàng.

“Tốt quá, chàng không được nuốt lời đó.” Mạnh Phất Ảnh nghe hắn nói xong thì hơi giật mình, liền lập tức đáp lời.

“Nàng ngốc, đã khi nào ta nuốt lời chưa?” Hiên Viên Diệp hơi đẩy nàng ra, bàn tay nhẹ nhàng nhéo chóp mũi nàng, vừa nhéo vừa sủng ái nói.

Có thể yên lặng ngồi ôm nàng thế này thật là tốt, trước kia mọi tâm tư của hắn đều đổ dồn vào việc tranh đoạt giang sơn, tranh đoạt một sống một chết với Thái tử, song từ khi có nàng, hắn mới cảm thấy cuộc sống của mình thật sự có ý nghĩa.

Ngay cả giang sơn cũng không còn quan trọng nữa, chỉ cần có nàng là hắn đã thỏa mãn rồi.

Hóa ra sự thỏa mãn lại có thể đạt được một cách đơn giản như vậy.

“Thiếp muốn có một rừng trúc, còn muốn một rừng cây phong, còn muốn …” Mạnh Phất Ảnh hưng phấn kêu lên, nàng hồn nhiên quên luôn chuyện Mạnh Như Tuyết.

“Được, nàng mà muốn nữa, Nghệ Vương phủ thành rừng rậm mất.” Hiên Viên Diệp vừa cười vừa trêu nàng, hắn cảm thấy nàng càng lúc càng đáng yêu, đã bớt cái tính khí nganh ngạnh lạnh lùng trước kia, lại thêm vài phần dịu dàng, vài phần nhõng nhẽo.

“Hả.” Mạnh Phất Ảnh ngạc nhiên rồi không khỏi âm thầm buồn cười, nàng chợt nghĩ bản thân mình càng lúc càng được đằng chân lân đằng đầu.

“Điện hạ, Phất nhi, hóa ra hai đứa còn ở trong rừng trúc à.” Mạnh Vân Thiên vừa đi tới, khi thấy hai người liền không khỏi sửng sốt mà nhẹ giọng hỏi.

Mạnh Phất Ảnh vừa nhìn Mạnh Vân Thiên thì cũng không khỏi ngạc nhiên, không biết sao Phụ thân lại đến đây, có điều nhìn biểu hiện của Phụ thân thì hẳn là ông chưa biết chuyện của Mạnh Như Tuyết. Nàng nhẹ nhàng đáp lời, “Phất nhi đang ngâm trà, Phụ thân có muốn uống một chút không?”

Vừa nói, nàng vừa nghĩ thầm, không rõ giờ này chất độc trên người Mạnh Như Tuyết đã được giải xong chưa?

“Ha ha.” Mạnh Vân Thiên cười nhẹ thành tiếng, ánh mắt liếc qua Hiên Viên Diệp một cái rồi nói, “Trà này chính là trà do Điện hạ sai Tốc Phong mang đến đây mà.”

Mạnh Phất Ảnh hơi sửng sốt một chút rồi nhớ tới chuyện thẩm tra tên thị vệ lần trước, nàng vốn chỉ tùy tiện nói chuyện này với hắn, không ngờ hắn lại coi là thật, nam nhân này thật sự có tâm nha.

“Bộ trà cụ này của con càng làm cho Phụ thân kinh ngạc hơn.” Mạnh Vân Thiên lại nhìn sang Mạnh Phất Ảnh cười nói, trong giọng nói đúng là có pha lẫn vài phần kinh ngạc.

Ông dừng lời một chút rồi lại tiếp tục lên tiếng, “Trà này rất hợp với bộ trà cụ, tư vị trong đó thật khó hình dung, Điện hạ cũng đến đây nếm thử đi.”

Mạnh Vân Thiên nhẹ giọng gọi Hiên Viên Diệp, Hiên Viên Diệp cũng lập tức đáp lời rồi tiến đến định ngồi xuống uống trà.

Đúng lúc này một người hầu vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa lớn tiếng hô, “Lão gia, lão gia, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.”

Lúc đó, trong phòng ở trước kia của Mạnh Phất Ảnh cũng …

Truyện Chữ Hay