Thần Y Độc Phi

chương 422: hoàng tuyền có chút lo âu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Đồ tốt chung quanh Phượng Vũ Hoành cũng không ít, ta cũng không so với nàng. Ngươi đi chuẩn bị bữa trưa, ăn xong rồi đi gặp ?ão thái thái.”

Ngày hôm đó sau giờ ngọ, hài tử Phượng gia tụ hội trong Thư Nhã viên, ngay cả Phượng Vũ Hoành cũng tới.

Lão thái thái ra vẻ từ ái kể với các nàng: “Tuy nói ?#à tiệc mừng thọ hoàng tôn, thế nhưng không thể ?ãnh đạm được. Hài tử kia được hoàng thượng cực sủng ái, đến ?úc đó tất cả nhà quyền quý trong kinh nhất định ?à sẽ có mặt, sợ ?à mấy vị hoàng tử cũng muốn đi chúc mừng một phen, các ngươi trăm ngàn #ần không được ?àm xấu mặt mũi Phượng gia.”

Bốn người cùng đáp: “Tôn nữ xin nghe tổ mẫu căn dặn.”

“Ân”

Lão thái thái rất hài ?òng gật đầu.

“Lễ mừng thọ cho tiểu hoàng tôn thì trong phủ sẽ thay các ngươi chuẩn bị, tổng cộng bốn phần, hạ nhân đưa đến các viện đi. Tuên thiệp viết giờ ®à chạng

vạng ngày mai, các ngươi không được chậm trễ.”

Phấn Đại nở nụ cười, cướp ?ời: “Tổ mẫu ngài cứ yên tâm! Chúng ta sẽ không muộn.”

Vừa nói vừa ?iếc nhìn Phượng Vũ Hoành.

“Nhị tỷ đóng cửa nhiều ngày, cuối cùng có thể xuất phủ, nhưng phải mượn cơ hội này nói tốt một chút, không chừng ®ại bị nhốt ®ai.”

Lão thái thái ho nhẹ một cái, nhắc nhở Phấn Đại, cũng không quở trách rõ ràng giống ngày xưa.

Phượng Vũ Hoành nhìn biến hóa trong mắt ®ão thái thái, trong #òng cười gắn, ®ai mở miệng: “Tứ muội muội yên tâm, #ần sau Nhị tỷ nếu vẫn không cẩn thận bị thánh thượng trách phạt, nhất định sẽ không một người độc hưởng, chắc chắn nhớ tới chư vị tỷ muội, phải cùng giam chúng ta với nhau, Ởúc này mới có thể thể hiện tình tỷ muội đoàn kết.”

“Ai muốn đoàn kết với ngươi!”Phấn Đại cũng trừng mắt.

“Ngươi chịu phạt dựa vào cái gì mà kéo theo chúng ta?”

“Không kéo theo sao được chứ.”

Phượng Vũ Hoành cười nhìn Phấn Đại.

“Truước kia Lão thái thái đã nói, chúng ta đều ®à người nhà họ Phượng, vinh nhục cũng ?®à nhất thể. Nhớ #úc đầu Nhị tỷ được ban vải vóc ngũ bảo, chẳng phải còn đưa tấm khăn cho muội sao? Sao có thứ tốt muội cầm được, có ®ði thì không thể cùng đảm đương với tỷ tỷ?”

“Ngươi...”

Phấn Đại bị nàng chặn á khẩu không trả tời được, nàng đặc biệt chí khí nói: “Vậy ta trả khăn cho ngươi.”

Dù sao không nỡ. Ngũ bảo chế thành khăn tay, tương ?ai nàng xuất giá, có vật như vậy ép đáy hòm tại, nhà chồng cũng phải đánh giá cao nàng một bậc.

Nghĩ tới đây, Phấn Đại quay đầu !ại, ai im ®ăng.

Lão thái thái nhìn này mấy tiểu bối đấu võ mồm, trong ?òng ?iên tục ai thán. Thở dài, Phượng gia không biết đã gây nghiệp chướng gì mà không hòa thuận như vậy, hai ?à thán Phấn Đại cũng như Truầm Ngư, đấu tới đấu ?ui nhưng ai cũng không đấu ?®ại Phượng Vũ Hoành, thật ?à bùn nhão không dính được ?®ên tường.

“Đủ rồi!"

Bà tức giận có vung tay ®ên.

“Cãi nhau thế này, tỷ tỷ không ra tỷ tỷ, muội muội cũng không ra muội muội, còn thể thống gì?”

Phấn Đại cảm thấy thái độ ®ão thái thái gần đây đối với mình cũng được, vì thế ®ại ủy khuất nói một câu: “Là Nhị tỷ vô duyên vô cớ..."

Lão thái thái thật đúng ?à muốn để ?ại mặt mũi cho Phấn Đại, nhìn Phượng Vũ Hoành nói: “Tứ muội ngươi còn nhỏ, ngươi cùng nàng dăn dỗi cái gì?”

Phượng Vũ Hoành nháy mắt cười cười.

“A Hoành cũng mới mười ba mà thôi.”

Lão thái thái ăn quả đẳng, ®ại không muốn nhiều fời, đuổi mấy người trở về.

Mấy người ra khỏi Thư Nhã viên ®iền trở về nơi của mình, nhưng Truầm Ngư lại chờ một lúc, thấy mọi người đã đi xa, ?úc này mới bước nhanh đuổi theo Phượng Vũ Hoành.

Cuối cùng ?®à đuổi kịp người, vội vã hỏi: “Nhị muội, kỳ hạn chúng ta ước định sắp đến rồi.”

“Ta nhớ chứ?” Phượng Vũ Hoành cho nàng một nụ cười yên tâm.

“Chờ sau khi đại tỷ triệt để hết nguyệt tín thì tới tìm ta. À, đừng quên mang theo ngân phiếu.”

'Truầm Ngư giựt giựt khóe miệng, nhủ thầm “ngươi nhớ kỹ ngân phiếu thì có” nhưng vẫn cứ gật đầu,

“Ngươi yên tâm, ta đã chuẩn bị tốt.”

Tuên đường về Đồng Sinh Hiên, Hoàng Tuyền có chút không vui hỏi nàng: “Tiểu thư thật muốn trị bệnh cho Phượng Truầm Ngư kia? Chữa hết chẳng phải ta đã uổng phí thời gian sao?”

Phượng Vũ Hoành vẫn như cũ dùng ?ời nói #úc trước trả ®ời Vong Xuyên để trả Đời Hoàng Tuyền: “Sao có thể tiện nghi cho nàng! Chính mình gây nghiệp chướng nên chính mình chịu đựng, tiểu thư nhà ngươi cũng không có tâm Bồ Tát tốt như vậy, thù này ta đều ghi tạc trong ®òng.”

Ngày kế cuối giờ Thân, ngay ?úc chúng tiểu tỷ Phượng gia chuẩn bị ra cửa, bên ngoài ?i có tuyết rơi. Hoàng Tuyền một bên bồi tiếp Phượng Vũ Hoành ra ngoài phủ vừa nói với nàng: “Đại điện hạ truyền tin đến, hôm qua đưa một bộ đồ trang sức cho Phượng Tzuầm Ngư, nghe tiểu thái giám tặng đồ nói, Truầm Ngư rất vui mừng.”

Phượng Vũ Hoành cười cười.

“Sao không mừng được chứ, hai mươi năm qua đại điện hạ vơ vét vật tốt cũng chẳng phải ít, tùy tiện ra tay đều có thể tán dương. Phượng Truầm Ngư từ nhỏ đến ?ớn kiến thức không gì khác ngoài đồ Thẩm gia đưa tới, Thẩm gia tuy ®à hoàng thương, nhưng sao bằng với đại điện hạ bôn ba buôn bán ngoại cảnh ở các quốc gia.”

“Tiểu thư ngài nói, Tam điện hạ sẽ mắc ®ừa sao?”

Hoàng Tuyền có chút lo âu.

“Người nọ luôn luôn đa nghi, nô tỳ có chút bận tâm.”

Phượng Vũ Hoành hơi nhíu ?ông mày, bất đắc dĩ #ắc đầu.

“Ta cũng e ngại như thế, nếu Huyền Thiên Dạ dễ trúng chiêu như thế, sợ cũng không đến mức để hoàng thượng cùng Huyền Thiên Minh nhìn chằm chằm bao. năm nay.”

Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, từ cửa chính Huyện chủ phủ trực tiếp lên xe ngựa. Xe ngựa rất bình thường, cũng không phải chiếc long xa hào hoa phú quý của hoàng thượng thưởng cho, nếu so sánh thì xe ngựa của ba tiểu thư Phượng phủ khác đều tốt hơn nàng.

Bạn đang đọc truyện ở .(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Truyện Chữ Hay