Mấy ngày sau đó, Mộc Như Châu như phát điên.
Ừ thì hôm trước vị trắc phi kia đến thì đã thôi đi.
Từ sau đó, giống như phong trào vậy, hết đám di nương trong phủ rồi lại tới đám nữ tỳ hầu cận Sở Mạc Vân Phong đều rủ nhau đến đóng kịch trước mặt nàng.
Bọn họ e thẹn nói là đến chào hỏi nàng, rõ ràng giây trước thân mật là thế nhưng chỉ chờ khi vương gia của họ xuất hiện, cái nết của họ mới thực sự lộ ra.
Mấy nữ nhân đó hết tự làm thương mình, rồi lại đùng một cái tự lăn ra ngã, song cứ thế khóc sướt mướt chạy tới sà vào lòng hắn tố cáo tội ác của nàng.
Sở Mạc Vân Phong thì cũng hay rồi, cánh tay hắn đủ lớn để ôm trọn tất cả, ai hắn cũng ngon ngọt dỗ dành.
Đương nhiên mấy nữ nhân kia được hắn bênh vực thì đắc ý lắm, còn lén vênh mặt với nàng nữa chứ.
Mộc Như Châu cạn lời, lần nào cũng vậy, đều đứng gọn sang một bên để bọn họ diễn tuồng.
Sau khi nữ nhân kia được Sở Mạc Vân Phong cưng nựng, nàng ta ngay lập tức liền dụ dỗ hắn đến biện viện của mình.
Hắn là người chẳng bao giờ để bản thân chịu thiệt, nháy mắt liền đi theo luôn.
Trước khi đi còn không quên liếc nàng một cái nữa.
Trời đã tắt nắng, màn đêm dần thay thế.
Mộc Như Châu thở dài, thấy hiện tại thật đói bụng làm sao.
Nàng tiện tay chôm một bình rượu, uống một ít trong lúc chờ bữa tối.
Tuyết không ngừng rơi trên hiên, gió lạnh thổi cuốn theo những cánh hoa mai đỏ.
Một ít cánh hoa rơi trên tóc nàng, một ít lại đọng trên vai.
Nàng nghiêng đầu, tâm trạng bất giác hụt hẫng.
Nếu bảo nàng không để tâm đến hắn thì là nói dối.
Chính bởi vì trong lòng nàng quá để tâm cho nên mới lại càng phải bình tĩnh đối mặt.
Tổn thương lần đầu không cho phép nàng mở lòng lần nữa.
Hắn quá hiểu nàng, nhưng nàng chẳng thể hiểu nổi hắn...!nếu vậy, sau này người đau khổ sẽ lại là nàng.
Nàng ngửa cổ ra, hướng mắt nhìn màn đêm âm u.
Những hạt tuyết lặng lẽ rơi trên gò má nàng, vùi lấp đi tâm trạng nặng nề của nàng.
Chưa yên tĩnh được bao lâu, thì từ đằng sau có một bóng đen xuất hiện.
"Không ngờ tới muội sẽ ở đây."
Giọng nói này đã quá mức quen thuộc với nàng.
Mộc Như Châu nhắm mắt lại, chẳng thèm nhìn hắn.
"Nhị ca, huynh dạo này rảnh rỗi vậy sao?"
Mộc Sơ Phong đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Vì biết muội ở đây nên ta mới đến."
"Ta ở đây thì có vấn đề gì sao?"_Nàng nhạt nhẽo nói.
"Ta sợ muội sẽ bị hắn lợi dụng."
Nàng mở mắt nhìn người bên cạnh: "Là sao?"
"Cửu nhi...!có một số chuyện muội vẫn chưa rõ về hắn.
Sở Mạc Vân Phong hận người Tu La điện chúng ta."
Tuyết rơi trên vết sẹo bên thái dương trái của hắn, khiến gương mặt vốn xa cách của Mộc Sơ Phong càng lạnh lùng.
Nhìn hắn trầm ngâm như vậy.
Lần đầu tiên, nàng cảm thấy mơ hồ trước lời nói của hắn.
Lúc trước, Mộc Hách cũng nói bóng gió với nàng như vậy, nhưng khi đó nàng tưởng ông không muốn nàng ở bên Sở Mạc Vân Phong nên mới nói những lời đó.
Giờ đây, đến cả nhị sư huynh cũng nói như vậy với nàng.
Ở trong phủ Thân vương, Mộc Như Châu được có riêng một nữ tỳ phụ trách mọi việc lặt vặt cho mình.
Và như thường ngày, nữ tỳ đấy đúng giờ mang cơm tối đến.
Nhưng lúc mang đến, nàng ta lại chẳng thấy người đâu.
Tìm tới tìm nơi ở hậu viện vẫn không thấy, nàng ta liền đặt thức ăn trên bàn trong phòng, rồi chạy vội đi báo vương gia.
Từ trên mái nhà, Mộc Như Châu chứng kiến tất cả vẻ mặt và hành động hoảng loạn của nàng ta, nhưng nàng lại không hề lên tiếng.
Mái nhà giờ đây đã phủ đầy tuyết, dù vậy nhưng nàng vẫn ngồi xuống.
Mộc Sơ Phong cũng không ngại mà ngồi xuống cùng.
"Lúc nãy huynh có ý gì?"
Hắn không trả lời ngay, mà hỏi sang vấn đề khác: "Cửu nhi, muội thích hắn sao?"
Nàng nhíu mày: "Đây là điều huynh muốn nói với ta?"
Thấy nàng phản ứng như vậy, hắn dường như càng chắc chắn: "Muội thực sự đã động lòng với hắn rồi sao?"
Ánh mắt hắn nhìn xoáy vào mắt nàng.
Từ khi còn nhỏ, dù ghét hắn như thế nào nhưng nàng trong lòng nàng cũng có phần tôn kính hắn, sợ hắn.
Mí mắt nàng run lên theo gió, khuấy động tâm tư thầm kín.
"Việc ta...!thích hắn, rõ đến mức đó sao?"
Nàng vốn tưởng mình che giấu tâm tư đã kĩ lưỡng lắm rồi, nhưng không ngờ vẫn bị Mộc Sơ Phong phát hiện.
Mộc Sơ Phong cười nhạt, hắn ngửa cổ nhìn trời, thoải mái nói.
"Cửu nhi...!trong lòng muội nghĩ gì nhị ca đều biết.
Chút tâm tư thiếu nữ này của muội, nhị ca hiểu hơn ai hết.
Dù gì ta cũng sống trên đời hơn năm rồi."
Lần đầu tiên, ngữ điệu nói chuyện của hắn không còn sự xa cách nữa, như vậy nàng cũng thoải mái hơn.
Mộc Như Châu nằm ngả cả người xuống, tuyết lạnh bám trên y phục và tóc nàng.
"Ở trong điện, người có thể hiểu ta chỉ có mình nhị sư huynh...!đến cả Mộc Tam thân thiết với ta nhất cũng không thể."
Nói đoạn, nàng lại quay trở về vấn đề chính: "Nói đi, lời kia ban nãy của huynh là có ý gì?"
Ánh mắt hắn xa xăm, dường như đang nhìn thứ gì đó: "Cửu nhi, bất cứ ai muội cũng có thể yêu, nhưng hắn thì không thể."
Lại vòng vo không trả lời.
Hắn giống như rất chấp niệm với yêu cầu này, giọng điệu cũng nghiêm túc hẳn.
Vẻ mặt hắn lo lắng như vậy, khiến nàng không nhịn nổi cười.
Nàng vừa thở dài vừa phe phẩy tay.
"Nhị ca, huynh quá coi thường ta rồi.
Nếu đã là thứ không phải của mình, ta sẽ chẳng tha thiết mà cưỡng cầu.
Ta là người cầm lên được cũng buông xuống được."
Nhưng Mộc Sơ Phong không coi là vậy: "Nếu thực sự yêu một người, muội sẽ chẳng có cách nào buông bỏ được."
Hắn vừa nói xong đã đứng phắt dậy.
Thấy hắn có ý rời đi, nàng vội ngồi dậy.
"Huynh vẫn chưa nói cho ta chuyện vì sao hắn hận Tu La điện."
Dù bây giờ rất muốn nói, nhưng hắn chẳng thể làm gì khác được ngoài việc rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
"Chuyện đấy nói ra thì rất dài.
Nếu như muốn biết, ta tin muội có thể."
Nàng chưa kịp nghe hết câu của hắn thì thoắt cái hắn đã chẳng thấy đâu.
Nàng chớp mắt, không biết vì sao hắn phải vội vã rời đi như vậy.
Bông tuyết lạnh ngắt rơi xuống tay nàng, khiến các đầu ngón tay dần tê cứng lại.
Bất chợt, một giọt máu ấm nóng rơi xuống cổ tay của nàng, rất nhanh loang khắp da thịt.
Mộc Như Châu giật mình sờ lên mũi mình, máu nhỏ giọt chảy ra, thấm nhoè cả bàn tay nàng, một ít còn rơi xuống y phục và tuyết.
Rốt cuộc...!đây là chuyện gì?
Lúc nãy Mộc Sơ Phong đến nàng đã không thể nhận ra khí tức của hắn thì thôi đi.
Còn bây giờ thì cơ thể rõ ràng suy nhược đến kì lạ, chỉ có ở trong tuyết một lúc đã tê cứng giác quan, đã thế còn chảy máu mũi nữa.
Trước kia chưa từng có trường hợp như vậy.
Tại sao mấy ngày gần đây...!sức khỏe nàng lại tệ đến vậy?
Tuyết Mai
một người vô tâm như vậy tại sao phải yêu? để rồi bản thân rơi vào nỗi khổ cùng cực nhất, nàng có thể ko yêu hắn, rời xa hắn đc mà
/
.