Ở Giang Nam, có một vị viên ngoại họ Quan vô cùng giàu có và tốt bụng.
Quan viên ngoại được biết đến là người sống có tình, có nghĩa, luôn làm nhiều việc thiện giúp đỡ người nghèo.
Một người rõ ràng tốt như vậy, nhưng không biết kiếp trước đã tạo nghiệp gì mà chỉ trong một đêm đã gặp họa diệt môn.
Lúc quan binh đến điều tra thì không khỏi kinh hãi, từ trong ra ngoài phủ, xác người la liệt khắp nơi, máu tươi be bét lẫn lộn với nhau.
Sau khi kiểm tra tất cả người chết, họ nhận ra một điều: duy chỉ có xác của hai nhi tử nhà họ Quan là không thấy đâu.
Trong chuyện đau lòng này...!
Nếu có người hiểu rõ sự tình, chắc chắn sẽ không kìm lòng được cảm thán một câu: Nếu như ban đầu Quan Mẫu Đơn không phải nữ tử thiện lương, biết ích kỷ cho bản thân một chút, có lẽ bi kịch đã không đến với người thân của nàng, nửa đời sau của nàng cũng chẳng cần tuyệt vọng sống trong tù tội.
Đã cuối thu rồi nhưng trời vẫn chưa có dấu hiệu ngừng mưa.
Từng trận mưa dai dẳng trút xuống nhân gian, mang theo không khí nồm ẩm khó chịu...!hòa lẫn với mùi máu tanh.
Vết máu đầy đất, không ngừng chảy đến chân nàng, nhuộm đỏ cả hài lụa trắng.
Quan Mẫu Đơn kinh hoàng thở dốc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt sợ hãi.
Nàng túm váy, từ từ ngồi xổm xuống, run rẩy đưa ngón tay lên kề bên mũi hắn, muốn xem hắn còn sống không.
May thay, vẫn sót lại hơi thở yếu ớt.
Nàng thở phào một tiếng, chưa kịp rụt tay lại thì bàn tay nhuốm máu của đối phương đã chợt bắt lấy cổ tay nàng.
Nàng kinh hô một tiếng, muốn rụt lại nhưng không cách nào thoát khỏi sức lực của hắn.
Từ trên xuống dưới y phục của hắn đều nhuốm máu, đôi mắt nhắm nghiền vì đau đớn mà chậm rãi mở ra.
Hắn nhíu mày, cho dù ở trong bóng tối nhưng cặp mắt mâu quang của hắn vẫn nồng đậm bức ra sát khí.
Nàng nhẫn nhịn không bật ra tiếng rên rỉ, cổ tay mảnh khảnh bị hắn cầm đến đau, giờ phút này nàng không thể không nhìn vào mắt hắn.
Dù chưa đến mùa đông, nhưng cái nhìn của hắn khiến nàng lạnh thấu xương, cơ thể theo đó phát run.
Hắn nheo mắt nhìn tới nhìn lui nàng, giống như dò xét điều gì đó.
Lúc ánh mắt của hắn chạm tới đôi mắt run rẩy của nàng, theo bản năng Quan Mẫu Đơn nhắm chặt mắt lại, lông mi khẽ run.
Hành động vô thức này của nàng đổi lấy tiếng cười xùy của đối phương.
Lúc sau, hắn suy yếu nói, giọng có chút khàn.
"Không cần sợ, ta sẽ không giết ngươi."
Nàng lại lần nữa vô thức mở mắt nhìn hắn, cứ thế ánh mắt cả hai giao nhau, vô hình chung se lên sợi tơ nghiệt duyên.
Bánh xe định mệnh cũng từ ngày đó bắt đầu lệch hướng khỏi quỹ đạo, không thể vãn hồi.
Vì vết thương trên người quá nặng, không có chỗ nào là không bị kiếm rạch, muốn đứng lên đã khó nói gì đến rời khỏi đây.
Đưa mắt nhìn nhà kho có phần hoang vu này, Mộc Hách vẫn chưa hình dung ra mình đang ở đâu.
Lúc đó vì thương thế quá nghiêm trọng nên hắn mới cắm đầu chạy bừa, đến khi trốn đến nơi này lại kiệt sức mà ngất lịm đi.
Sau đó mới có chuyện gặp được nữ nhân kia.
Cố cử động một chút mà vết thương bên hông lại rách ra, máu nhanh chóng thấm vào băng vải trắng.
Hắn nhíu mày, không phải vì đau mà là vì khó chịu.
Sao nữ nhân kia vẫn chưa đến.
Hơn mười ngày nay ở đây dưỡng thương, hắn có thể thuận lợi hồi phục tất cả đều nhờ nữ nhân kia.
Mỗi ngày ba bữa, nàng đều lén lút mang thức ăn tới, rồi ngồi lại nói vài câu xong vội vàng rời đi.
Nàng luôn giữ khoảng cách nhất định với hắn, chỉ khi băng bó vết thương mới tiếp xúc gần nhau.
Rõ ràng trong mắt nàng đầy nỗi sợ hãi đến vậy, rốt cuộc lấy đâu ra can đảm để đối diện với hắn.
Chưa thoát khỏi suy nghĩ về nữ nhân kia, thì từ bên ngoài, cánh cửa gỗ có phần cũ kĩ chậm rãi mở ra.
Nghe thấy tiếng bước chân rón rén quen thuộc, ánh mắt cảnh giác của hắn biến mất, thay vào đó là ánh mắt dịu dàng bao bọc.
"Xin lỗi huynh, ta có chút chuyện nên tới muộn."
Nàng nhỏ giọng giải thích, gương mặt tinh xảo hiện lên sự áy náy.
"Bên ngoài kia có việc gì mà ồn ào vậy?"
Dù phòng củi này ở cách xa sảnh chính, nhưng tiếng bàn tán xì xào tới lui của mấy người làm kia thì hắn vẫn nghe rõ.
Vừa nói xong, Mộc Hách nhận thấy hai gò má nàng đỏ ửng lên, dù nàng đã cố quay đầu đi che giấu nhưng vẻ bối rối của nàng đã bán đứng nàng.
Thấy nàng như vậy, lại nhớ tới những lời bán tán vừa rồi, hắn nhanh chóng che đi vẻ mặt khó chịu của mình.
Quan Mẫu Đơn vẫn chưa nhận thấy điều khác lạ của hắn, nàng cúi đầu xuống, các ngón tay liên tục xoắn vào nhau.
"Hôm nay là ngày...!bên La gia đến hạ sính lễ, cho nên bên ngoài có chút ồn là phải."
Hắn cau mày: "Sính lễ? Là cho nàng sao."
Bị hắn đoán ra, nàng chỉ biết ngại ngùng gật đầu, ánh mắt chưa từng nhìn lên gương mặt đang dần dần trở lên dữ tợn của hắn.
"Nàng có thích nam nhân kia không?"
Giọng hắn có chút âm u, giống như đang cố ẩn nhẫn điều gì đó.
Trái ngược với hắn, Quan Mẫu Đơn lại càng thêm đỏ mặt, lí nhí trả lời.
"Ta và huynh ấy biết nhau từ nhỏ.
Ta thích huynh ấy."
"Vậy còn hắn?"
Nàng có chút ngập ngừng: "Ta cũng không rõ nữa, có lẽ huynh ấy cũng có tình ý với ta, nếu không thì vì sao cho người mang sính lễ tới chứ?".
Mỗi lần nàng nhắc tới "huynh ấy", trong mắt nàng luôn ánh lên sự dịu dàng chỉ dành riêng cho đối phương.
Mộc Hách quay mặt đi chỗ khác, cố gắng che giấu sự ghen tị của mình, nhưng sát khí thì không cách nào che giấu được.
Lúc này, nàng mới nhận thấy điều khác lạ từ hắn.
"Huynh sao vậy? Lại không khỏe chỗ nào sao? Hay vết thương lại rách ra rồi?"
Nàng lo lắng tiến lại gần hắn, không còn duy trì khoảng cách thường ngày nữa.
Nàng mím chặt môi, đưa bàn tay trắng nõn như cơm tẻ của mình nhẹ sờ lên trán hắn xem có phát sốt không.
Mộc Hách đưa mắt lên nhìn nàng, lúc nàng có ý định rút tay về, hắn nhanh chóng bắt được cổ tay nàng.
Hành động đột ngột này của hắn khiến nàng bị giật mình.
"Sao?...Sao vậy? Huynh ở đâu thấy khó chịu?"
Giọng nói nhỏ nhẹ của nàng như chạm tới tận sâu trong lồng ngực hắn, bàn tay của hắn càng ngày càng siết chặt lấy cổ tay nàng.
Bị đau, Quan Mẫu Đơn khẽ bật ra tiếng kêu.
Nghe thấy tiếng nàng đau đớn, hắn vội bỏ tay ra, lại nghiêng đầu qua chỗ khác lẩn tránh ánh mắt lo lắng của nàng.
"Ta không sao...!nàng không cần lo."
.