Thần Vương Lệnh

chương 47: 47: vô liêm sỉ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Văn Thành nói đúng!”

“Tôi không tin thứ tàn phế này có thể làm ra trò gì.”

“Còn có Dương Ngọc Lan, đã sớm hết hơi rồi.”

“Hội trường ngày mốt nhất định không có ai đến, chúng ta đi đến để chê cười bọn họ." Nghe Tô Văn Thành nói, Tô Nam cũng vội vàng phụ họa.

Đám người hưng phấn bàn luận, nên làm như thế nào cho Tô Tô khó xử.

Cùng lúc đó, trong một tòa biệt thự của Ngô gia, bộ mặt dữ tợn của Ngô Phi rống lên.

“Khốn nạn!" Hắn phẫn nộ đem bình hoa quý giá trên bệ cửa sổ ném nát bấy.

"Được lắm Tô Tô, lại dám chặn tay trên của tôi, cướp đi nhà xưởng, thật sự là buồn cười!"

“Đã như vậy, cũng đừng trách bản thiếu gia không khách khí!”

Anh ta cắn răng nói: "Quản gia, gọi điện thoại cho mấy thương nhân y dược kia, bảo bọn họ lập tức tới gặp tôi.”

"Lần này, tôi muốn liên hợp lại, cho con mụ đàn bà này biết mùi!"

……

Theo thời gian Tô Tô và Dương Ngọc Lan, cũng trở nên khẩn trương.

Tuy rằng thiệp mời phát đi không ít, nhưng nói thật, đối phương có thật sự đến cổ vũ hay không, hai người cũng không nắm chắc.

Dù sao, người đi trà lạnh.

Chỉ có Tần Thiên, nhìn qua tâm tình rất tốt.

Hắn mỉm cười an ủi: "Đừng lo lắng, anh tin cát nhân tự có thiên tướng.

Cuối cùng ngày này đã đến.

Sáng sớm, Tần Thiên lái xe mang theo Tô Tô và Dương Ngọc Lan, đi tới khách sạn Đại Phú Hào.

Nếu là lễ khai trương thì phải long trọng một chút, đây cũng là một loại tuyên cáo.

Hai ngày nay, Tô Tô như cũ ngồi ở trên xe lăn không khác trước kia là mấy.

Cho nên Dương Ngọc Lan cũng vẫn không biết đêm hôm đó, bọn họ kỳ thật là đang chữa bệnh.

“Dương tổng, Tô tổng!”

“Mọi người tới rồi!”

Trước cửa khách sạn, Tô Bắc Tề vẻ mặt kích động bước lên đón.

Anh ta chống nạng trên tay.

Bất quá nhìn qua hành tẩu như gió, quải trượng có chút có cũng được mà không có cũng không sao.

Tô Tô vội vàng nói: "Nhị gia gia, vất vả rồi.”

“Phải chú ý thân thể.”

Tô Bắc Tề kích động nói: "Tôi biết! Bây giờ còn chưa thể vứt quải trượng được!

Đối với chuyện Tần Thiên chữa bệnh, bọn họ không hẹn mà cùng lựa chọn khiêm tốn.

Bởi vì chuyện này nếu như nói ra, nhất định sẽ khiến cho Tần Thiên đưa tới rất nhiều phiền toái.

Tiến vào hội trường, cả đại sảnh bố tri vô cùng cùng long trọng.

Xung quanh đứng đầy nhân viên phục vụ xinh đẹp và nhân viên an ninh tinh thần sung mãn.

Chỉ là ngoại trừ những người này thì có mấy nhân viên kỳ cựu Tô Bắc Tề gọi từ nhà máy tới hỗ trợ.

Không còn ai khác.

“Mọi người đừng lo lắng, hiện tại thời gian còn sớm, chắc một lát nữa khách mới đến.

Tô Bắc Tề nhìn ra trong mắt Tô Tô và Dương Ngọc Lan bất an, cười an ủi.

Chỉ có điều, nụ cười có chút xấu hổ.

Rất rõ ràng, trong lòng Tô ắc Tề cũng không yên.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng còi ô tô, ba chiếc Mercedes màu đen, lái nhanh tới.

“Có người tới!”

Tô Bắc Tề hoan hô một tiếng, vội vàng chống gậy, xông ra ngoài.

Dương Ngọc Lan điều chỉnh tâm tình một chút, cũng mỉm cười nghênh đón.

Ba chiếc Mercedes - Benz dừng lại ở cửa.

Cửa chiếc xe thứ nhất mở ra, đi xuống là Tô Bắc Sơn cao ngạo.

“Sao lại là ông?" Tô Bắc Tề vốn đang mỉm cười, chuẩn bị nghênh đón khách, nụ cười trên mặt cứng đờ.

Tay vươn ra, cũng chậm rãi thu lại.

“Lão què này ông cũng giỏi gớm nhỉ?”

Cũng không nghĩ tới mấy năm nay là ai nuôi ông, Không ngờ tới ông lại ăn trong móc ngoài, thông đồng với người ngoài, cướp đi nhà xưởng của chúng tôi.

Chiếc xe phía sau, Tô Văn Thành mở cửa đi xuống, cậu ta nhìn thấy Tô Bắc Tề, trong mắt hắn tràn đầy lửa giận.

Tô Bắc Tề muốn nói gì đó, thì chiếc xe thứ ba mở cửa lần này là Tô Nam

“Đều nói chó không thể cho ăn quá no, quả nhiên là như vậy.”

“Hiện tại ngay cả chủ nhân cũng cắn." Lời nói của cô ta lại càng chua ngoa.

Tô Bắc Tề đỏ mặt, tức giận nói không ra lời.

“Bác gái, nghe nói bác và Tô Tô mở công ty, chúc mừng hai người nha!”

“Cháu và gia gia, còn có Văn Thành, đều là tới chúc mừng.”

“Sao thế, không hoan nghênh sao?”

Dương Ngọc Lan cắn răng không nói.

Rất rõ ràng, mấy tên này, chính là tới phá đám.

“Mẹ, Tô Tô nói người tới là khách.

Để bọn họ vào." Trong đại sảnh phía sau truyền đến thanh âm của Tần Thiên.

Dương Ngọc Lan và Tô Bắc Tề đành phải tránh đường.

“Tô gia gia, tôi biết chuyện nhà máy, ông nhất định không vui.”

“Sở dĩ dám mời mọi người tới, chính là không thẹn với lương tâm.”

“Tôi làm theo đúng thủ tục, nếu tôi không ra tay, nhà máy cũng sẽ rơi vào tay người khác.”

“Hơn nữa, để biểu thị thành ý, Tô Tô thay các mọi người vác một nghìn vạn tiền nợ.”

“Chúng ta dù sao cũng là người một nhà, tôi không muốn có hiểu lầm." Tô Tô nhẫn nại giải thích.

Quả thật, nếu nhà máy bị người khác mua đi, tiền hàng Tô gia thiếu các hộ trồng trọt, vẫn tính trên đầu bọn họ.

Tô Bắc Sơn sắc mặt khó coi.

Ông ta tự biết đuối lý, nói không ra lời.

“Chị Tô Tô, cảm ơn chị trong thời khắc nguy nan trợ giúp Tô gia vượt qua cửa ải khó khăn.”

“Em và gia gia lần này tới, chính là muốn cảm ơn chị.”

"Bọn em cũng đã chuẩn bị quà, chị thấy đấy."

Tô Văn Thành nói xong, vẫy tay một cái, tùy tùng phía sau đưa tới một cái hộp hẹp dài.

“Cái gì đây?”

Nhìn qua giống như là hộp đựng guitar, nhưng lại không giống lắm.

Đợi đến khi Văn Thành khi mở ra, tất cả mọi người đều mở to hai mắt.

Đây là một bộ quải trượng!

“Chị, chị làm bà chủ rồi, ngồi xe lăn ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc, cặp nạng hợp kim nhôm này là em cho người đóng cho chị.”

“Có nó, chị nhất định có thể bước đi như bay.

Ha ha ha ha.”

Nói xong, cậu ta cũng nhịn không được mà cười ha hả.

“Muốn chết!" Tần Thiên nổi giận, quát lạnh một tiếng, muốn ra tay.

Thật sự là khinh người quá đáng!

“Dừng tay!" Không ngờ, Tô Tô lại rất bình tĩnh.

“Văn Thành, cậu phí tâm rồi." Nhìn qua Tô Tô một chút tức giận cũng không có.

“Không cần khách khí!" Tô Văn Thành đập quải trượng xuống vào chính giữa bàn quà.

"Tôi cũng chuẩn bị quà."

"Một chiếc ô phiên bản giới hạn."

“Chị Tô Tô, chúc chị trời tối có đèn, trời mưa có ô." Nói xong, Tô Nam vung tay lên, ném chiếc ô màu đen lên bàn.

Ngày đại hỉ, làm sao lại tặng dù hơn nữa còn là màu đen.

Thật không may mắn.

Những nhân viên phục vụ xung quanh thì thầm nghị luận.

Tô Tô còn đang nhẫn nại.

Cô cắn răng, nhìn về phía Tô Bắc Sơn.

Cô vì Tô gia, cam nguyện gánh một nghìn vạn tiền nợ, cô cảm thấy mình đã làm đủ rồi.

Người khác không hiểu, Tô Bắc Sơn đâu? Ông ta chẳng những là gia chủ, đồng thời cũng là thân gia gia của cô!

Tô Bắc Sơn do dự một chút, nói: "Tôi cũng chuẩn bị quà cho cháu.”

Hắn từ trong túi lấy ra một bộ câu đối sau đó để phục vụ đặt nó lên bàn.

Chữ viết coi như tinh tế, viết là: Tổ Đức Lưu Phương Tư Mộc Bản, Tông Công Hạo Đại Tưởng Nguồn Nước.

“Đây là gia gia tự tay viết treo chúng ở tông đường Tô gia, Tô Tô, hẳn là còn nhận ra chứ?”

“Tôi nhớ." Tô Tô gật đầu:" Ngài từng nói qua, đây là lời răn dạy của một vị hiền tài Tô gia chúng ta.”

“Hy vọng người Tô gia chúng ta có thể uống nước nhớ nguồn, vĩnh viễn đoàn kết.”

Trên mặt Tô Tô lộ ra một tia vui mừng.

Cô cảm thấy cuối cùng ông nội cũng nhìn thấy tâm ý của mình, nhìn thấy chuyện mình làm cho Tô gia.

Ai biết, Tô Bắc Sơn vội vàng nói: "Cô biết là tốt rồi!"

“Tô Tô, trả lại nhà máy cho tôi!”

“Lần này cô vì Tô gia lập đại công, gia gia nhất định sẽ không bạc đãi cô!”

"Tôi có thể cho cô làm giám đốc!"

“Thế nào?”.

Truyện Chữ Hay