Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

chương 164: buồn bực

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Càng có ý nghĩ phức tạp, Đông Phương Linh Thiên càng lo được lo mất.

Một mặt, hắn muốn để Lăng Kỳ Tuyết rời đi, không để cho nàng lo lắng cho hắn.

Một mặt, hắn lại ích kỷ muốn giữ nàng ở lại bên người, dù về sau chữa khỏi hay không, chết rồi, ít nhất hắn cũng tự nghiệm một chút tình yêu ngọt như mật, không uổng phí sống một cuộc đời.

Được mất nghiêm trọng gian nan khiến cho hắn luôn làm việc quả quyết cũng biến thành do dự, nhưng mặc kệ hắn đấu tranh như thế nào, đại não của hắn cũng như là do thân thể chỉ huy, mỗi lần làm việc đều không qua đại não, lại tự chủ động đến gần Lăng Kỳ Tuyết, như đó chính là một loại bản năng vậy.

"Chỉ là cái gì, chỉ là chàng có chuyện cũng nhất định phải gạt ta sao? Mặc dù chúng ta không có nói qua hoạn nạn với nhau, nhưng đã trải qua nhiều mưa gió với nhau như vậy, ta cũng đã chấp nhận chàng, chàng lại muốn vào lúc này nói với ta bỏ đi sao?"

Nói đến phần sau, Lăng Kỳ Tuyết có chút kích động.

Nếu như lúc này Đông Phương Linh Thiên lừa nàng không muốn để nàng thấy mọi chuyện, hoặc là vào lúc này nói rời đi, nàng nghĩ nàng sẽ sụp đổ mất!

Như một người luôn có thói quen một mình ở trong lạnh lẽo, đột nhiên có một sự ấm áp đến, lúc bắt đầu không quen, sau lại từ từ thích ứng, nhưng đột nhiên có một ngày, ấm áp đột nhiên nói: Ta phải rời khỏi ngươi.

Tiếp đó, người này còn có thể theo thói quen trở lại thế giới băng hàn rồi tự đi hay không!

Có lẽ sẽ quen, chỉ là về sau đối mặt với ấm áp lần nữa, nàng sẽ tuyệt vọng, sẽ không bao giờ tin tưởng trên thế giới này vẫn còn loại người ấm áp như ngươi tồn tại không thấy rõ nữa.

Đông Phương Linh Thiên cũng không ngờ Lăng Kỳ Tuyết sẽ kích động như vậy, trầm mặc một lúc lâu, vẫn không có nói chuyện.

Trước kia, còn có chuyện gì xảy ra mà hắn ứng đối không kịp, nhưng hôm nay đối mặt với chất vấn của Lăng Kỳ Tuyết, hắn lại á khẩu không trả lời được.

Nếu không thì nói cho nàng biết cũng được!

Nàng là một luyện đan sư, có lẽ sẽ có biện pháp trị liệu cho hắn.

Không được, ngộ nhỡ nàng cũng không có cách, chỉ biết tăng thêm sự lo lắng của nàng mà thôi.

Trong đầu của Đông Phương Linh Thiên, hai tiểu nhân nhi đánh nhau tranh luận, bất phân thắng bại, hồi lâu, hắn chỉ cười chua sót kéo Lăng Kỳ Tuyết ra một cái, cũng không nói gì.

Để cho hắn suy nghĩ thật tốt một chút.

Không thấy Đông Phương Linh Thiên trả lời, Lăng Kỳ Tuyết tức giận, hất đầu bỏ đi.

Nàng cảm thấy : Nếu hai người đã quyết định đến với nhau, nên có phúc cùng hưởng, mặc kệ Đông Phương Linh Thiên gặp được phiền toái gì, nàng đều phải có quyền biết, nhưng thái độ của Đông Phương Linh Thiên để cho nàng lần đầu tiên sinh ra một ý niệm, lần trước đối mặt với sự ấm áp của Đông Phương Linh Thiên, có phải nàng quá tùy hứng hay không, có phải không nên đồng ý ở chung với hắn hay không.

Lăng Kỳ Tuyết buồn bực chạy ra khỏi phòng Đông Phương Linh Thiên.

Sau khi nàng rời khỏi đây, Lục Sa từ một chỗ khác đi vào trong phòng của Đông Phương Linh Thiên, cung kính nói: "Sáng nay thẩm thẩm của Lăng cô nương dẫn theo toàn gia người già, nữ tử và hài tử đến cửa hoàng cung, quỳ xuống đất không dậy, chặn cửa hoàng cung lại, bảo là muốn xin quốc chủ làm chủ vì Lăng gia bọn họ, Lăng Kỳ Tuyết giết bát đại trưởng lão, còn phóng hỏa thúc thúc của nàng, công kích thần thức của Lăng Thái biến thành một người ngu. . . . . ."

Kể cả các thê thiếp của Lăng Nhạc cũng ôm hài tử lớn có mấy tháng, quỳ gối ở trước cửa hoàng cung, dẫn đến sự chỉ trỏ của dân chúng.

Ở trước mặt dân chúng, quốc chủ cũng không tiện dùng võ lực, chỉ là khiến các đại thần đi khuyên lui.

Ở thế giới cường giả vi tôn này, mọi người chỉ biết khi dễ người yếu, hùa theo cường giả, nhưng hôm nay, cũng không biết xảy ra chuyện gì, trong dân chúng có một người dẫn đầu lên tiếng hô ủng hộ thê tử của Lăng Thái, một số dân chúng vây xem đã đẩy dư luận nghiêng về một bên, nói Lăng Kỳ Tuyết rất quá đáng, yêu cầu quốc chủ phái binh đi bắt Lăng Kỳ Tuyết lại, thậm chí tuyên bố muốn giết chết Lăng Kỳ Tuyết.

Mới bắt đầu, có mấy dân chúng lặng lẽ quỳ trên mặt đất, công bố muốn trợ giúp nữ tử và hài tử Lăng gia.

Sau lại, có người ở trong giựt giây, càng ngày càng có nhiều người cũng quỳ gối ở cửa hoàng cung, lên tiếng ủng hộ nữ tử và hài tử của Lăng gia.

Chuyện càng nháo càng lớn, dẫn đến cửa hoàng cung bị vây chặt đến nước chảy cũng không lọt, quần tình xúc động tức giận.

Cuối cùng, thậm chí có người kêu lên đánh chết Lăng Kỳ Tuyết, khẩu hiệu vì đại tướng quân của bọn họ báo thù.

Trường hợp càng ngày càng loạn, loạn đến mức quốc chủ phái ngự lâm quân tiến đến cũng không thể dọn dẹp, hơn nữa những người đó còn đến tiệm tơ lụa đoạt rất nhiều tơ lụa, ở phía trên dùng Bút màu đỏ chu sa viết lên:

Nợ máu trả bằng máu!

Lăng Kỳ Tuyết đi tìm chết!

Trả lại mạng cho đại tướng quân chúng ta.

Giết chết yêu tinh làm loạn giang sơn này!

Tóm lại là vân vân, chỉ có ngươi không nghĩ tới, không có từ nào là bọn họ không thể viết.

Ở dưới sự dẫn đầu của nữ tử và hài tử Lăng gia, cả đám lồng lộng hùng dũng đến tổng bộ Thiên Hoa Cung.

Lục Sa phái người đi ra ngoài lúc nhận được tin tức cũng nhanh gia roi thúc ngựa trở về, dù sao nhiều người như vậy, tốc độ của những người đó cũng chậm, hắn đoán chừng một chút, những người đó muốn đến trước cửa Thiên Hoa gây chuyện còn phải mất một đoạn thời gian.

Hắn trở lại thấy Lăng Kỳ Tuyết, cũng không có cơ hội báo lại với Đông Phương Linh Thiên.

Chỉ là, Lục Sa ngàn tính vạn tính vẫn không có tính đến, cuối cùng, Lăng Kỳ Tuyết vẫn biết được chuyện này.

Đông Phương Linh Thiên từ trong phòng đi ra ngoài, trong lòng của Lăng Kỳ Tuyết rất buồn bực, chính là đi chẳng có mục đích, bất tri bất giác đã đi ra khỏi tổng bộ Thiên Hoa Cung, đi đến trước cửa.

Bởi vì Lục Sa làm trễ rất nhiều thời gian, cộng thêm phu nhân Lăng Thái đang đuổi về phía Thiên Hoa Cung, ở bên ngoài cửa cách một dặm, Lăng Kỳ Tuyết và đám người cuồn cuộn kia đã gặp mặt nhau.

Trong lòng tức giận, sắc mặt của Lăng Kỳ Tuyết rất không tốt, cau mày, đôi mắt trong suốt như nước hồ hiện tia khó chịu.

Cầm đầu là Viên Vãn Thanh phu nhân của Lăng Thái, từ xa đã nhìn thấy Lăng Kỳ Tuyết.

Mặc dù bà chưa từng nhìn thấy Lăng Kỳ Tuyết, nhưng thê thiếp của Lăng Nhạc đi theo cũng nhận ra là Lăng Kỳ Tuyết, ở một bên nhắc nhở.

Trong lòng bà lộp bộp một trận, không phải là Lăng Kỳ Tuyết nghe được tin tức trước, nên đến đây chặn bọn họ lại, thậm chí là sát hại chứ!

Nghĩ như vậy, sắc mặt của bà lại không có khác thường, giấu lo lắng ở trong đáy lòng.

Người đến vào tối hôm qua đã nói rồi, hoặc là nhận lấy chỗ tốt mặc kệ bất cứ giá nào tìm Lăng Kỳ Tuyết phiền phức, nếu không thì sẽ gây sự với bà!

Khi lấy được chỗ tốt giữa tìm Lăng Kỳ Tuyết gây phiền toái và bị tìm phiền toái, bà không chút do dự lựa chọn cổ động tất cả quả phụ Lăng gia, đến trước cửa hoàng cung xin quốc chủ giúp họ.

Bà nghĩ, dù sao Lăng Nhạc đã từng lập không ít công lao hiển hách cho Nam Lăng quốc, dù thế nào quốc chủ cũng sẽ cho Lăng gia mặt mũi, cũng may tình thế như bà suy diễn, quốc chủ phái người đơn độc bàn bạc với à, hơn nữa rất mịt mờ bày tỏ nguyện ý giúp bà đến Thiên Hoa Cung tìm Lăng Kỳ Tuyết báo thù.

Quốc chủ vụng trộm thương nghị với Bùi Văn Thanh muốn ám sát Lăng Kỳ Tuyết, hôm nay có người nguyện ý làm chim đầu đàn, ông có thể ngồi mát ăn bát vàng, làm sao sẽ không vui chứ.

Như đã hứa trợ giúp cho Bùi Văn Thanh, có lẽ Viên Vãn Thanh gọi là chỗ tốt của quốc chủ, ý bảo nàng tìm Lăng Kỳ Tuyết phiền phức, chuyện huyên náo càng lớn càng tốt.

Vốn Viên Vãn Thanh còn tưởng có quốc chủ đang âm thầm ủng hộ, lại thêm vào đội ngũ khổng lồ sau lưng bà này, là có thể đánh Lăng Kỳ Tuyết một trận.

Truyện Chữ Hay