Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

chương 161: thiếu một thứ cũng không được

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Thấy thế Lăng Kỳ Tuyết cũng nói đùa.

"Kia cũng là tất nhiên, trước kia Nam Cung Ngọc có thể mang đến cho ta chỗ tốt, bây giờ Nam Cung Ngọc chỉ biết vơ vét bảo bối của ta, tự nhiên không hoan nghênh rồi...!"

Lăng Kỳ Tuyết cũng nghịch ngợm nói giỡn.

Nam Cung Ngọc cười ha ha.

Gien mầm mống hoàng thất thật tốt, khuôn mặt của Nam Cung Ngọc như là ngọc thạch, tuấn mỹ như vậy, nụ cười này khiến cả người hắn như là gió xuân, nho nhã tinh khiết.

Những tiểu nha hoàn của Thiên Hoa Cung kia thấy thế mắt của từng người tỏa ra sao đỏ, lòng cũng say mê.

Trong đại sảnh tổng bộ Thiên Hoa Cung to như vậy, tất cả mọi người đều bị nụ cười lóa mắt này thu hút, như ánh sáng của mặt trời.

Duy chỉ có có một người tâm tình không tốt, sắc mặt không tốt, khuôn mặt tuấn tú cũng hóa thành đen như đáy nồi trong phòng bếp rồi.

Người này chính là Đông Phương Linh Thiên!

Trước kia, Lăng Kỳ Tuyết còn chưa xác định quan hệ với hắn thì hắn vẫn không cảm giác được ghen sẽ xé tâm cong phổi như vậy, cả người không thoải mái!

Nhưng nhìn Lăng Kỳ Tuyết nở nụ cười xinh đẹp với Nam Cung Ngọc, trong lòng hắn chua sót vì nổi dấm chua: Tuyết Nhi, sau này không nên cười xinh đẹp với những nam tử khác như vậy được chứ, trong lòng ta rất khó chịu.

Có lẽ là tính tình của hắn quen thói cao ngạo và lạnh lùng, để cho hắn dung nhập như Lăng Kỳ Tuyết nói một chút chuyện cười với bọn họ, hắn căn bản là không làm được.

Nhưng, sự ghen tức mãnh liệt gặm nhấm tim của hắn, Đông Phương Linh Thiên ngồi ở bên cạnh lại vô cùng không thoải mái.

Suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy cần phải làm một chút chuyện dẫn sự chú ý của Lăng Kỳ Tuyết đến.

"Khụ khụ khụ. . . . . ." Đông Phương Linh Thiên che miệng lại, làm bộ dáng ho khan.

"Cảm mạo ho khan thì đi ra ngoài một chút, không cần lây cho ta!" Lăng Kỳ Tuyết ghét bỏ đuổi hắn đi.

Đừng tưởng rằng nàng không nhìn ra đang làm chuyện ngây thơ gì, nể mặt ngươi không vạch trần một lần, đừng đến nữa.

Đông Phương Linh Thiên: ". . . . . ."

Tuyết Nhi, ta bị thương!

Một ánh mắt sóng nước tội nghiệp nhìn Lăng Kỳ Tuyết, như đang tố cáo nàng vô tình.

"Chàng không còn bé mà ấu trĩ thế!" Lăng Kỳ Tuyết trực tiếp vạch trần hắn, không ngừng cười khanh khách, không làm không chết, bỏ qua cho ngươi một lần, lần này không vạch trần cũng rất xin lỗi ngươi ra sức biểu diễn rồi.

Không phải nói giang sơn dễ đổi sao?

Tính tình của con hàng này cao ngạo lãnh khốc, khoe khoang điên cuồng nói thế nào lại thay đổi!

Càng nhìn Đông Phương Linh Thiên càng như là trêu chọc trong truyền thuyết.

Nàng môi hồng răng trắng, theo nụ cười tùy ý kia, hai hàng lông mi dày như cây quạt rung động lúc lên lúc xuống, như là hai con bươm buớm vui vẻ, ở trong mặt hồ trong suốt khẽ múa qua lại.

Đông Phương Linh Thiên nhìn có chút mê mẫn, tính tình của hắn lạnh lùng, Lăng Kỳ Tuyết hấp dẫn hắn nhất chính là nụ cười rực rỡ như xuân của nàng.

Nhìn hắn mất hồn, cũng quên mất mình đang ghen, ngay tiếp đó, đôi môi đỏ thẫm không kiềm hãm được cong lên, tạo thành đường cong đẹp mắt.

Tuyết Nhi, về sau đều phải vui vẻ như vậy mới đúng!

Lăng Kỳ Tuyết quay đầu hàn huyên với Nam Cung Ngọc một chút chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, cũng không để ý đến Đông Phương Linh Thiên nữa.

Đông Phương Linh Thiên an vị ở một bên, không nói thêm gì nữa, yên tĩnh nhìn lúm đồng tiền như hoa của nàng, năm tháng tĩnh lặng thật tốt.

Sauk hi trò chuyện với Nam Cung Ngọc, Lăng Kỳ Tuyết biết được người nhà của hắn vẫn còn ở Đông Tấn quốc, nhưng mà hắn đã phái người đi nghênh đón bọn họ trở lại rồi, đoán chừng nửa tháng nửa sẽ đến Giáo La Thành.

Lăng Kỳ Tuyết nhiệt tình mời hắn dẫn người nhà đến tổng bộ Thiên Hoa Cung ở, nhưng bị Nam Cung Ngọc từ chối.

Về sau bọn họ có lão tổ Nam Cung bảo vệ, cũng không sợ quốc chủ lại đột nhiên gây khó dễ.

Mà Đông Phương Linh Thiên ngồi ở một bên cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng may Nam Cung Ngọc không đến, nếu không, về sau Tuyết Nhi phải tốn nhiều thời gian hơn đến những người khác, bạn trai chính hiệu là hắn này, cũng sẽ bị biếm lãnh cung rồi.

Lăng Kỳ Tuyết nhiệt tình giữ Nam Cung Ngọc ở lại tổng bộ Thiên Hoa Cung ăn cơm trưa, thịnh tình khó chối, Nam Cung Ngọc ăn cơm trưa xong mới từ tổng bộ Thiên Hoa Cung rời đi, trở lại phòng đấu giá Như Ngọc.

Hoàng gia phòng đấu giá chuyện, hắn cũng nghe nói, thật đúng là châm chọc, mời một bất nhập lưu người đấu giá, thiếu chút nữa thì đem mình cơ nghiệp phá hủy.

Người của phòng đấu giá hoàng thất ba lần bốn lượt muốn lật đổ phòng đấu giá Như Ngọc, kết quả, bây giờ phòng đấu giá hoàng thất bởi vì chuyện Đông Phương Linh Thiên đại khai sát giới, mà danh tiếng rơi xuống ngàn trượng, tiền đồ cũng u ám hẳn.

Mà phòng đấu giá Như Ngọc của hắn bởi vì được Lăng Kỳ Tuyết chăm sóc, thuận buồm xuôi gió, đáng thương cho phụ hoàng có mắt không tròng của hắn kia, còn muốn đối phó với Lăng Kỳ Tuyết, nếu là hắn thì nịnh bợ còn không kịp đấy!

Hắn nghĩ: Đây chính là nguyên nhân thất bại cả đời của quốc chủ, nhận thức mơ hồ.

Trước kia hắn không có lý tưởng khát vọng gì lớn, chỉ muốn an phận ở một góc, sống thật khỏe với người nhà là được.

Nhưng lần này trải qua chuyện bị Nam Cung Kình hãm hại, người nhà không thể không đi xa quê hương, Nam Cung Ngọc đã thay đổi ý tưởng ban đầu.

Hắn muốn gia nhập triều đình, sau này tranh đoạt quyền thế, hắn cũng muốn chen vào, tranh thủ đoạt được một vị trí ở Nam Lăng quốc, không bao giờ cho phép thảm sự ngày đó xảy ra nữa.

Muốn bảo vệ người nhà của mình, thì trước tiên phải khiến thực lực của mình trở nên mạnh mẽ.

Trừ thực lực của bản thân, còn có thực lực đội ngũ của mình, thiếu một thứ cũng không được.

. . . . . .

Trong phòng khách xa hoa lầu chín của khách điếm hoàng thất.

Văn Oánh Oánh vĩnh viễn đều mặc y phục màu trắng, nhìn kỹ thì kiểu dáng cũng không khác nhau lắm.

Biết thì cho là nàng yêu thích y phục màu trắng, không biết, còn tưởng rằng nàng chỉ có một bộ y phục.

Thói quen đứng ở trước cửa sổ, mắt nhìn xuống phong cảnh của hoàng thành, thích loại cảm giác cao cao tại thượng này.

Tiểu Thúy ở một bên cẩn thận hầu hạ, phía sau nàng, có mười hắc y nhân đang quỳ.

Cũng may mà gian phòng phòng khách xa hoa của khách điếm hoàng thất này cũng khá lớn, mới có thể dung nạp được nhiều người như vậy!

Mấy người này báo cáo tiến triển mấy ngày nay đối phó Lăng Kỳ Tuyết cho Văn Oánh Oánh.

"Lăng Kỳ Tuyết và tứ hoàng tử như là người một thể, cùng ra cùng vào, người của chúng ta căn bản cũng không có cơ hội ra tay."

"Chỉ là thuộc hạ biết được, chẳng những nhân mã bên chúng ta đang đuổi giết Lăng Kỳ Tuyết, còn có người của thừa tướng Bùi gia Nam Lăng quốc, và cao thủ dùng độc lần trước đó."

"Nghe nói mấy ngày trước Thiên Diệt phái ra cao thủ đến Giáo La Thành, nghe nói người của Thiên Diệt đã từng chết ở trong tay Lăng Kỳ Tuyết."

Cuối cùng hắc y nhân báo cáo này thân hình có chút cứng lại, theo bình thường rất hiểu rõ Văn Oánh Oánh, sau khi nàng nghe thấy những từ này, nhất định sẽ giận dữ, mà những thuộc hạ khổ ép như hắn cũng chỉ có phần xui xẻo, ai bảo người nhà của hắn đang nằm trong tay Văn Oánh Oánh, vì an toàn của người nhà, bọn họ cũng chỉ im hơi lặng tiếng, mặc cho Văn Oánh Oánh kêu lui gọi tới thôi.

Nhưng lần này Văn Oánh Oánh lại không có tức giận, mà chỉ cười.

"Ha ha, người của Thiên Diệt vừa ra, bản tiểu thư cũng không tin Lăng Kỳ Tuyết còn có thể sống thấy được mặt trời sang năm!"

"Truyền lệnh của bản tiểu thư, nghĩ biện pháp tìm được người của Thiên Diệt, nói rõ ý đồ với bọn họ, nếu bọn họ có thể giết chết Lăng Kỳ Tuyết, chúng ta nguyện ý vì bọn họ cung cấp một chút đan dược cấp bậc Nguyên Tôn."

Người của đại gia tộc chơi đùa tâm kế trạch đấu chính là không giống nhau, nói cho các ngươi một ít đan dược cấp bậc Nguyên Tôn, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, chứ không nói là bao nhiêu, đúng không?

Truyện Chữ Hay