Edit: bé Na
Ngày hôm sau.
Chu Luật hiện đang ngồi trên sô pha đọc tạp chí. Sau lần thứ ba cảm giác được mình bị ánh mắt quái dị làm ảnh hưởng đến cảm xúc, cậu buông xuống quyển tạp chí trên tay.
“Em nói…… hôm nay là thứ ba, sao anh lại không đi làm?”
Trên ghế đặt bên cạnh sô pha, giờ phút này người đang ngồi trên đó vốn dĩ phải chăm chỉ công tác tại tòa soạn, Thanh Dạ.
Thanh Dạ thản nhiên cười, vẫn nhìn không chuyển mắt.
“Luật hiếm khi được nghỉ ngơi, nên anh cũng vừa gọi cho chủ biên xin nghỉ một ngày, ở bên cạnh em.”
“Thủ trưởng của anh…… thế mà cũng đáp ứng?”
Chu Luật rất rõ ràng, Thanh Dạ là biên tập được Tổng biên tập tạp chí [We love] coi trọng nhất…… hay nói các khác, cũng chính là người cuối cùng bị trường kỳ áp bức tới sức lao động cuối cùng.
“Là vì anh hiếm khi xin nghỉ thôi. Huống hồ còn có nhiệm vụ khác, cũng không xem như nghỉ ngơi thuần túy.” Thanh Dạ giơ lên tờ rơi quảng cáo trong tay,“Buổi chiều cùng anh đi thăm triển lãm hàng mỹ nghệ dân gian, được không?”
“Được.”
Chu Luật thản nhiên đáp.
“Luật… này.”
“Vâng?”
“Tiểu Hàn ở Tam Sinh Thạch, nhất định là đã gặp phải chuyện gì đó?”
“Theo lời Thiên Húc nói, Tiểu Hàn lúc ấy cùng Noãn Khí có vấn đề, đại khái giữa hai người này cũng có quan hệ gì đó.” Chu Luật nói,“Thiên Húc còn tỏ vẻ sau khi Quốc chiến kết thúc, muốn chuyển tới Bi Luyến Hồ chơi cùng chúng ta.”
“Uhm……?” Thanh Dạ gật gật đầu,“Kỳ thật cũng không phải vấn đề gì to tát. Nhưng mà đến lúc đó, số người xin gia nhập hội chắc chắn là sẽ nhiều lên.”
“Cho nên, đến lúc đó nên lo lắng thêm chuyện mở một phân hội mới.”
“Em cũng nghĩ giống anh.”
Chu Luật cười cười, sau đó cầm lấy tạp chí, tiếp tục đọc truyện lúc nãy đang dở dang.
Đầu tháng bảy thời tiết có chút nóng bức. Trong phòng mở điều hòa, không khí mát mẻ.
Chu Luật ngồi ở chỗ đó, có vẻ rất chuyên chú, rất im lặng.
Thanh Dạ vẫn nhìn cậu. Tầm mắt từ mặt bắt đầu chậm rãi hạ xuống, đến cần cổ trắng nõn, ngón tay thon dài, thắt lưng mềm dẻo…… Cuối cùng lại trở về cần cổ.
Bởi vì nguyên nhân thời tiết, khuy cổ áo sơmi cũng không được cài một cách quy củ, lộ ra xương quai xanh duyên dáng.
Thanh Dạ nhìn nửa ngày, thập phần say mê thở dài:
“Mùa hè thật tốt……”
Chu Luật khó hiểu, nghiêng nghiêng đầu.
“Ăn mặc rất thoải mái……”
“……”
“Bá –!”
Chu Luật giơ tay lên, quyển tạp chí liền không chút khách khí bay về phía đầu Thanh Dạ.
“Này này……”
Thanh Dạ cười hì hì né tránh.
“Nếu trúng thì sẽ rất đau đó, ôi chao……”
“Da anh dày như vậy, làm sao mà đau được?” Chu Luật trừng mắt Thanh Dạ, sau đó cũng là mỉm cười.
“Da anh làm sao dày tới mức đó……”
Thanh Dạ đem tạp chí đặt lại trên bàn trà, ngồi xuống bên cạnh người yêu. Duỗi tay ra, đem cả người đối phương kéo vào trong lòng.
“Này…… Thời điểm tốt, chúng ta cũng nên làm chút chuyện có ý nghĩa đi?”
Lời nói dịu dàng bên tai, thường là mang theo mị lực dụ hoặc.
“Đang ban ngày ban mặt, anh muốn làm gì?”
“Lần trước vì thu dọn cái sô pha này, anh thiếu chút nữa bị đống tài liệu đè chết……” Thanh Dạ mỉm cười,“Hôm nay cũng đã dọn dẹp xong rồi, không tận hưởng một chút thì sẽ làm thất vọng chính mình, em nói có phải không?”
“Không.”
“Thân ái à, em thực không hiểu phong tình mà……”
Thanh Dạ ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng thực tế, vẫn đem người trong lòng nhanh chóng đặt dưới thân.
“Anh không phải nói muốn ra ngoài đi xem triển lãm sao……”
“Dù sao cũng vào buổi chiều, còn sớm còn sớm ~ em yên tâm, anh sẽ không lưu lại dấu vết rõ ràng……”
Thanh Dạ đùa giỡn đủ vô lại, bắt đầu giở trò.
Chẹp…… Phong cảnh cực kỳ mê người.
Hơn nữa Luật còn rất thuận theo…… Một chút dấu hiệu chống cự cũng không có.
Cho nên nói ngẫu nhiên nghỉ ngơi, thật sự rất hạnh phúc……
Thanh Dạ từ tận đáy lòng cảm thán.
Xác thực, cứ theo này tình trạng này, Thanh Dạ cực kỳ, cực kỳ hạnh phúc.
Nhưng đúng lúc anh đang hạnh phúc…… lại vang lên tiếng điện thoại.
“Linh — linh –”
Hai hàm răng nhất thời bắt đầu nghiến ken két…… rung động vặn vẹo.
“Em đi nghe điện thoại.”
Chu Luật cố nén cười, rời khỏi sô pha.
“Này?”
“A…… Cậu không nói việc này thì tớ cũng đã quên.”
“Tớ buổi chiều muốn đi xem triển lãm. Cậu thuận đường qua đây lấy, không vấn đề gì chứ?”
“Được rồi, tớ cúp máy đây. Buổi chiều gặp.”
Chu Luật vừa đặt lại điện thoại, chợt nghe được câu hỏi vô cùng âm trầm của Thanh Dạ:
“Là ai……?”
“Hồ Ly.”
“……”
Thanh Dạ thầm quyết định không để ý tới tên này, tiếp tục chuyện vừa rồi vẫn chưa xong. Không ngờ Chu Luật lại nói:
“Chúng ta hiện tại cũng nên đi thôi, trước tiên mua mấy món quà đến nhà cậu ấy đã.”
“A? Vì sao không đi xem xong triển lãm rồi đi……”
“Khi đó đã quá muộn rồi? Mẹ cậu ấy có làm điểm tâm, bảo em buổi chiều qua đó lấy.” Chu Luật chỉnh trang lại quần áo, nói,“Tay nghề của Bác gái tốt lắm, anh cũng có thể nếm thử.”
Nấu chín cả khẩu vị của anh rồi.
Thanh Dạ trầm mặc một lúc, mới gật đầu nói:
“Được rồi……”
Hiện tại này theo đúng đạo lý mà nói phải là cảnh tượng áp suất thấp mãnh liệt tuôn trào. Nhưng không biết Thanh Dạ bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, không giận mà lại còn cười.
“Đúng lúc…… Anh cũng thật lâu không đi chào hỏi cậu bạn Hồ Ly.”
“Cách tươi cười của anh thật không có chút ý tốt nào.”
“Thật sao?” Thanh Dạ sờ sờ cằm.
Hồ Ly là ở cùng cha mẹ.
Chu Luật ấn chuông cửa, đồng thời đánh giá khuôn mặt vẫn đang mỉm cười của Thanh Dạ.
Lần thứ hai bị đánh gãy “Chuyện đó”…… Quả nhiên vẫn đang rất ấm ức đi…… Chu Luật nghĩ.
“A…… Tiểu Luật.”
Hồ Ly mở cửa. Thấy người tới là Chu Luật, thập phần cao hứng.
“Mau vào nhà đi ~”
“Còn có……” Chu Luật nghiêng người, chỉ chỉ Thanh Dạ đang đứng bên cạnh.
“A…… Tên hỗn đản này.”
Mặt Hồ Ly nhất thời suy sụp. Nhanh chóng đem Chu Luật kéo vào nhà, “Oành” một tiếng đóng sập cửa lại.
Chu Luật cố nén cười, một lần nữa mở cửa giúp Thanh Dạ.
Gặp Hồ Ly đối đãi không lịch sự như thế, Thanh Dạ đã dự đoán trước được, vì vậy anh cũng không tức giận, thoải mái rảo bước tiến vào trong nhà người khác.
Mẹ Hồ Ly, bà Hứa Phương, đãi khách rất nhiệt tình, nhưng Thanh Dạ cùng Hồ Ly thủy hỏa bất dung, khuôn mặt lại lạnh như tiền.
Chu Luật trước kia cũng thường đến, cho nên bà không lấy gì làm lạ, nhưng người bên cạnh cậu bé…… Hứa Phương nhìn Thanh Dạ thật lâu, càng xem càng mê hoặc, nhịn không được liền hỏi:
“Bác sao lại cảm thấy cháu nhìn có điểm quen mắt…… Giống như đã từng gặp qua ở đâu đó?”
“Trí nhớ của bác quả nhiên rất tốt.” Thanh Dạ nở nụ cười ôn hòa,“Cháu tên là Đỗ Vũ Trạch, là bạn học trung học cùng Hằng Chu.”
Nghe thấy Thanh Dạ gọi mình là “Hằng Chu”, Hồ Ly liền rùng mình một cái.
“Ai nha, khó trách lại cảm thấy quen mắt như vậy……” Hứa Phương vui vẻ nói,“Thì ra cháu chính là cậu bé có thành tích rất tốt, tài năng đặc biệt xuất chúng, học sinh Đỗ à.”
“Cái gì mà thành tích rất tốt, tài năng cũng xuất chúng, căn bản chính là khiến cho người ta ghét đến chết……” Hồ Ly âm thầm nghiêm mặt nói.
“Ha ha…… Nhiều năm như vậy không gặp bác, cháu vẫn cảm thấy bác giống như thời trẻ.”
Thanh Dạ vốn có bộ dạng thuận mắt, thanh âm ôn tồn, nói những lời dễ nghe, lại càng có thể dễ dàng lừa gạt thế nhân.
“Sao lại nói thế…… Thật là.”
Nụ cười của Hứa Phương không biết làm sao lại càng thêm sáng lạn.
“Hừ…… Giả mù sa mưa.” Hồ Ly tiếp tục nói thầm.
Không ngờ thanh âm lần này nói thầm lớn hơn lúc nãy, cư nhiên lại làm cho mẹ mình nghe thấy được. Hứa Phương nghiêm mặt, lập tức giáo huấn:“Đứa nhỏ này! Tiểu Luật cùng Vũ Trạch là khách, con sao có thể không lễ phép như vậy!”
Hồ Ly bị mẹ mắng.
Trên đời này, người duy nhất Hồ Ly không dám cãi lại chính là mẹ mình. Vì vậy cậu chỉ có thể nuốt xuống oán giận, ngoan ngoãn gật đầu.
“Thật có lỗi.”
“Thực ngượng ngùng mà, con bác lớn như vậy mà vẫn như trẻ con.” Hứa Phương xấu hổ cười cười với hai người.
“Không sao mà bác, chúng cháu đều hiểu tính tình của Hằng Chu.” Người đáp lời vẫn là Thanh Dạ,“Hằng Chu tính tình thẳng thắn, nhưng cách làm người rất tốt.”
“Đứa nhỏ này, bác cũng không muốn so sánh…… nhưng một chút so ra cũng kém cháu cùng Tiểu Luật.”
“Kỳ thật so sánh hay không cũng có quan hệ gì đâu, chỉ cần Hằng Chu có cuộc sống vui vẻ là được rồi, đúng không bác?” Thanh Dạ cười, vẻ mặt vô hại.
Ông trời ơi……
Nhanh làm cho tên hỗn đản này câm miệng cho tôi!
Hồ Ly bị từng lời, từng lời gọi “Hằng Chu” làm cho phát điên rồi.
“Hằng Chu, đi lấy đĩa hoa quả đến đãi khách nào.” Hứa Phương phân phó.
“Người này không cần ăn.”
“Hằng Chu!”
“Con đi lấy là được……”
Nhược điểm của Hồ Ly rất rõ ràng chính là bà mẹ.
Chu Luật biết, hiện tại Thanh Dạ nhất định đang rất muốn cười ra tiếng. Mà thực tế, mình cũng rất muốn như vậy.
Thật sự không còn mặt mũi nào…… Hồ Ly.
Hồ Ly tâm không cam, tình không muốn lấy đến đĩa hoa quả, sau đó nói đông nói tây đến tình thế công hội, ý đồ đem lực chú ý của Chu Luật dời đi. Đồng thời cũng tận lực không quan tâm đến sự tồn tại của Thanh Dạ.
“Luật, Ảo Giác gần nhất rất kỳ quái, giống như……”
Thanh Dạ nháy nháy mắt, xen mồm nói:“Bạn Hồ Ly à, mình muốn uống trà.”
Đề tài bị người khác đánh gãy. Hồ Ly tức giận trừng mắt Thanh Dạ, cả giận nói:
“Nhà tôi chỉ có nước lã!”
Phía sau, Hứa Phương vừa từ phòng bếp đi ra. Gọi hỏi hai người:
“Tiểu Luật, Vũ Trạch, các cháu muốn uống gì?”
Thanh Dạ rất nhẹ nhàng mỉm cười với mẹ Hồ Ly, nói:“Bác ạ, nước lã là được rồi.”
Trái tim Hồ Ly nhất thời căng thẳng. Cậu có dự cảm xấu.
“Gì…… Nước lã hả?” Hứa Phương nghĩ mình vừa nghe lầm.
Thanh Dạ tiếp tục thực ôn nhu, thực bình tĩnh mỉm cười, hơn nữa lại còn dùng thanh âm thân thiết nhất, vô hại nhất trên thế giới nói:“Bởi vì Hằng Chu vừa nói cho cháu biết trong nhà chỉ có nước lã. Nhập gia tùy tục, cho nên chúng cháu uống nước lã cũng được ạ.”
Trầm mặc.
Trầm mặc.
Cho đến…… Bùng nổ.
“Hằng — Chu–!”
Từ phòng khách vang lên tiếng mẹ rống giận.
“Vì cái gì!? Con…đứa nhỏ này hơn hai mươi tuổi còn như vậy -¥……-……~……~……!¥!!!”
Không hề nghi ngờ gì, Hồ Ly lại bị mẹ mắng. Hơn nữa lần chửi mắng này, dường như còn rất khó có thể dừng lại.
“Đỗ Vũ Trạch…… Xem như cậu lợi hại……”
Hồ Ly từ tận đáy lòng đem Thanh Dạ nguyền rủa ngàn vạn lần, ngàn vạn lần.
Sau khi rời khỏi nhà Hồ Ly một lúc lâu, Thanh Dạ ở trên đường đều trầm mặc không nói gì. Cho đến khi trong phạm vi tầm mắt không còn thấy căn nhà ở phía sau, Thanh Dạ mới dừng lại, tựa vào cột điện ôm bụng cười nắc nẻ.
“Anh…… hôm nay hình như chơi rất vui vẻ?”
Chu Luật có vài phần bất đắc dĩ lắc đầu. Lời nói lại mang theo thật nhiều yêu chiều.
“Một thời gian nữa, em sẽ giải thích với cậu ấy.”
“Thật có lỗi, Luật…… làm em thêm phiền toái.” Thanh Dạ vẫn cười như cũ,“Anh nghĩ anh trong khoảng thời gian ngắn không thể gặp lại cậu ta, tránh bị giết người diệt khẩu……”
“Anh biết là được rồi.”
“Nhưng mà, tai họa này cũng là do cậu ta gây ra thôi……” Thanh Dạ không hề có ý sám hối, càng cười càng giống ác ma,“Quấy rầy chuyện tốt của người khác, đều phải bị trừng phạt.”
“Anh nói chuyện nào là chuyện tốt……”
“Nếu còn có lần sau, anh nghĩ anh sẽ trực tiếp giết người. Phải biết rằng sắp xếp được một cơ hội tốt như vậy cũng vất vả lắm chứ bộ.”
“Được rồi, đừng ở trên đường cái nói chuyện không đứng đắn.”
“Đây là sự thật mà…… Anh cuối cùng sẽ cũng do Luật thân ái phụ trách thôi.”
“…… Đủ rồi!”