Thần Tượng Nói Tôi Lừa Gạt Tình Cảm Của Em Ấy

chương 24: 24: kiếm tiền nuôi em

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày hôm sau là bắt đầu đi học trở lại.

Đêm hôm trước trời nổi gió, đến đêm thì tí tách tí tách ngầm nổi lên cơn mưa.

Nhiệt độ lại giảm xuống.

Lúc nửa đêm Mạc Sanh tỉnh giấc một lần.

Trong mờ ảo em tựa hồ về lại những năm trước kia.

Khi đó mỗi khi đến mùa đông là thời điểm Mạc Sanh cảm thấy khó khăn nhất.

Hai năm đầu thì không sao, nhưng sau đó mái bắt đầu dột, mỗi lần mưa tuyết là khắp nơi trong nhà đều trở nên lạnh lẽo, ngay cả chăn bông cũng có hơi thở băng giá.

Mạc Sanh cũng không biết mình làm sao chịu đựng được.

Những ngày tháng ấy thật sự quá khổ sở, những dấu vết đó tựa hồ đã ngấm vào trong cốt tủy....

Nhưng lúc này trên người lại vô cùng ấm áp.

Sau khi nhìn thấy Hàn Điềm ngủ bên cạnh, nhịp tim hồi hộp của Mạc Sanh mới bình tĩnh lại một chút, chăn bông ấm áp dễ chịu đều là mùi nắng, đây đều nhờ mấy ngày hôm trước cô phơi.

Cơn buồn ngủ lại nổi lên, Mạc Sanh cũng không giống như trước kia sau khi tỉnh giấc là mất ngủ đến hừng đông.

Em lén lút dịch qua, cọ cọ một bên bả vai Hàn Điềm.

Nhiệt độ trên người Hàn Điềm có chút lạnh, nhưng Mạc Sanh không để ý chút nào: Chỉ khi thực sự chạm vào cô, Mạc Sanh mới có thể biết rằng hết thảy không phải là một giấc mộng.

Chờ đến Mạc Sanh tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng.

Chị ấy đã thức dậy.

Nồi cơm điện đang nấu thứ gì đó, thoát ra hơi nước màu trắng, cô đem bàn dọn ra phía trước cửa sổ, lúc này đang viết cái gì đó ở trên bàn, từ góc độ Mạc Sanh chỉ có thể nhìn thấy gương mặt dịu dàng của Hàn Điềm.

"Buổi sáng tốt lành nha tiểu Mạc Sanh!" Nhìn thấy Mạc Sanh tỉnh lại, Hàn Điềm quay đầu hướng về Mạc Sanh cười cười, sau đó đi đến một bên bật radio trong phòng: "Hôm nay nhiệt độ thấp, phải mặc ấm hơn nha...."

Mạc Sanh kìm nén sự hưng phấn sờ sờ quần áo mới mua, hai mắt lại nhìn Hàn Điềm: "Chị......!Em không thể để dành Tết mặc sao?"

"Không thể," Hàn Điềm cơ hồ là lập tức hiểu được tâm tư Mạc Sanh, cười nhìn Mạc Sanh: "Ngoan! Đừng có tiếc!"

"Tết chị sẽ mua cho em nhiều bộ quần áo mới hơn nữa!"

Mạc Sanh không nói nữa.

Em cẩn thận thay bộ quần áo mới mua, sau đó lại chậm chạp dịch tới bên người Hàn Điềm.

Hàn Điềm viết công thức gì đó lên giấy, bên trong trộn lẫn rất nhiều từ tiếng Anh, Mạc Sanh liếc mắt xem qua cũng không thể hiểu được.

"Mau đi rửa mặt đi!" Hàn Điềm ngáp một cái: "Đợi lát em rửa mặt xong vừa lúc cháo sẽ được nấu chín, bên cạnh còn có trứng chim chưng......"

Mạc Sanh ngoan ngoãn đi vào phòng tắm, nghe âm thanh radio vui vẻ truyền tin, nhìn bản thân trong gương mặc quần áo mới, Mạc Sanh chớp chớp mắt, không nhịn được nhìn vào gương nở nụ cười, nhẹ gõ lên mặt kính: "Thật sự rất vui nha...."

Ăn xong cháo cùng trứng chim là đến giờ Mạc Sanh đi học hàng ngày, Hàn Điềm nhét thứ mình vừa viết vào cặp Mạc Sanh, dặn Mạc Sanh nộp đơn xin cấp thẻ ngân hàng trợ cấp khó khăn hàng năm, sau đó quen cửa quen nẻo bay theo sau Mạc Sanh ra ngoài.

Mưa bên ngoài gần như đã tạnh, nước mưa vừa mới thấm ướt mặt đất, Mạc Sanh đi đường rất chậm, sợ sẽ có bùn bắn lên quần và giày mới.

Cứ tiếp tục như thế này sẽ trễ mất!

"Trước khi nghỉ lễ giáo viên có dặn phải học thuộc từ vựng." Sợ sẽ tổn thương đến lòng tự tôn của Mạc Sanh, Hàn Điềm cũng không đành lòng chọc thủng niềm vui của em, đơn giản dời đi lực chú ý của Mạc Sanh: "Để chị kiểm tra em, umbrel viết như thế nào? Có nghĩa là gì......"

Mạc Sanh quả nhiên bị dời lực chú ý.

Hàn Điềm ôn từ vựng cho Mạc Sanh, sửa đúng khẩu ngữ phát âm cho Mạc Sanh, một mạch như vậy bất giác đã đi đến trường học.

Chờ lúc đi đến phòng học, Mạc Sanh mới hậu tri hậu giác phản ứng lại ý đồ ban nãy của Hàn Điềm, có chút thẹn thùng cúi thấp đầu xuống.

Bởi vì lúc đầu chậm trễ, lúc Mạc Sanh đến đã muộn hơn trước rất nhiều.

Lúc này trong phòng đã lấp đầy một bộ phận học sinh, nhìn thấy cô bé ăn mặc chỉnh tề trước cửa, trong lúc nhất thời đều không kịp phản ứng đây là Mạc Sanh dơ bẩn thường ngày.

Cho đến khi Mạc Sanh trở về lại vị trí của mình, trong phòng mới đột nhiên một trận ồ lên!

Đây là Mạc Sanh?

Đứa ăn xin dơ bẩn này sao đột nhiên lại có cơ hội mua quần áo mới?

Nhớ đến tin đồn nào đó, tầm mắt bọn học sinh nhìn Mạc Sanh đều bắt đầu mập mờ......

Không phải là trộm được chứ?

Trẻ con thiện ý hay ác ý đều đến hết sức trực tiếp, huống chi thường ngày Mạc Sanh biểu hiện ra ngoài chính là một gương mặt cáu kỉnh, chỉ chốc lát, thanh âm khe khẽ nói nhỏ vang lên khắp mọi nơi......

Nói là khe khẽ nói nhỏ, nhưng một số người lại cố ý tăng âm lượng, Mạc Sanh ngồi phía sau gần như nghe thấy rõ ràng.

Mạc Sanh cúi đầu xuống ghế.

Mong đợi và vui vẻ trong lòng sau khi nghe thấy những lời nói kia liền tan biến đi, thay vào đó chính là sự phẫn nộ cùng khó hiểu dâng trào......

Vì sao mọi người chỉ sẵn sàng tin vào những lời đồn, nhưng lại không muốn tin vào lời giải thích của mình?

Chẳng lẽ em thật sự khiến người khác chán ghét?

Rõ ràng em chưa từng trộm bất cứ thứ gì...

Hàn Điềm nhìn bộ dáng Mạc Sanh trong lòng thở dài, lại lén lút vuốt vuốt chiếc cổ cô bé.

"Đừng khom lưng, em không làm gì sai, bất cứ lúc nào cũng không được cúi người xuống!"

Nhìn thấy cô bé duỗi thẳng lưng lên, Hàn Điềm mới chậm âm điệu lại tiếp tục mở miệng: "Có vài người chỉ muốn tin những gì mình muốn tin, cũng có vài người chỉ biết bảo sao hay vậy, thay vì theo đuôi bọn họ nhiều lần nói ra ủy khuất của mình, chi bằng dùng thực lực tới nghiền áp tam quan bọn họ! Để bọn họ hổ thẹn trong lòng nhưng cũng không thể làm gì được em......"

"Mạc Sanh, em là học sinh, chị biết em có thể sử dụng thành tích để chứng minh bản thân!"

Cũng giống như người kia, sau khi nói xong lời đó nàng liền dùng thực lực làm antifan hận đến nghiến răng, nhưng họ cũng không thể không thừa nhận sự ưu tú của nàng.

Ưu tú đến mức mọi người trong giới giải trí cũng phải ngước nhìn!

Biết Mạc Sanh có thể nhìn thấy chính mình, Hàn Điềm cố ý ngẩng cằm lên, bày ra điệu bộ khinh miệt làm các antifan tức chết của Mạc Tang năm đó, nhìn đến Mạc Sanh thiếu chút nữa bật cười lên!

Nhưng là ý cười đến bên môi lại dần dần tiêu tan: Tính cách chị ấy kỳ thật vô cùng ôn hòa nội tâm, hẳn cũng không sẽ nói ra những lời nói như vậy, mà dáng vẻ tùy tiện như vậy, rất có thể là "ngôi sao" trong lòng chị ấy nói ra.

Nhưng Mạc Sanh lại không thể không thừa nhận lời này có đạo lý.

Chắc hẳn "ngôi sao" kia đã làm được điều đó, bằng không chị ấy sẽ không bày ra thần thái tự hào như thế này.

Nếu chị ta có thể làm được, vậy em cũng nhất định có thể làm được.

Mạc Sanh cắn chặt môi dưới, quyết định sẽ chăm chỉ hơn trong kỳ thi tới, lần này nhất định phải lọt vào top ba toàn trường.

Vào top ba trường, trường học không chỉ có miễn học phí, mỗi tháng còn có thể trợ cấp phí sinh hoạt.

Trước kia em cũng không dám xa xôi cầu vào top ba trường, chỉ nghĩ có thể vào top ba lớp là được rồi: Dù sao chuyện sinh nhai đã lấy hết đại bộ phận sức lực của em.

Nhưng bây giờ em đã có chị gái.

Có chị gái che chở, hiện tại sinh hoạt đã tốt lên, nếu mình vẫn không thể tiến bộ, như vậy đúng thật quá ngu ngốc!

Hàn Điềm nhìn Mạc Sanh mở cặp lấy giấy kiểm tra mới ra, dù vẫn còn cau mày, nhưng áp lực bao quanh cơ thể em đã giảm bớt.

Hàn Điềm nhẹ nhàng thở ra, ngáp một cái, ngồi xuống bên cạnh Mạc Sanh rồi nằm gục lên bàn.

Vương Chi hôm nay đến tương đối sớm.

Mấy ngày nay nó ra tỉnh ngoài nghỉ phép, kỳ nghỉ vô cùng vui vẻ, ôm một loại tâm tư khoe khoang, Vương Chi sáng sớm đã đến lớp học chia cho các bạn cùng lớp mấy đặc sản mình mang về, nghênh đón một loạt ánh mắt hâm mộ......

Vương Chi còn để lại một túi cho Mạc Sanh, bởi vì Mạc Sanh trong khoảng thời gian này đến nhà học kèm cho nó, nó đã từng chứng kiến nhiều cảnh mẹ mình trả lương cho Mạc Sanh, cũng biết mẹ nó quá keo kiệt, nhưng tiền tiêu vặt ở trong tay mẹ nó, Vương Chi cũng không thể giúp Mạc Sanh nói thay, nhưng trong lòng lại luôn cảm thấy có chút mắc nợ Mạc Sanh......

Vương Chi không ngờ lại gặp cảnh tượng như vậy trong lớp học!

Theo lý thuyết Vương Chi là tên đầu sỏ gây ra chuyện này, Vương Chi cảm thấy Mạc Sanh hẳn sẽ rất hận nó, nhưng mà Mạc Sanh ngay cả liếc mắt một cái cũng không nhìn về phương hướng của nó.

Nghe những tiếng xì xào xen kẽ, Vương Chi không biết mình lấy đâu ra cơn tức giận, lập tức cau mày la ngay giữa lớp: "Có phiền quá không vậy! Coi chừng mấy cái lưỡi của tụi bây đi! Để tao thấy ai còn nói bậy bạ lung tung tao liền đánh đứa đó....."

Người có quyền nhất đã lên tiếng, mấy người còn lại người cũng không dám nói nữa.

Nhưng mặc dù Vương Chi đã mở miệng như vậy, Mạc Sanh cũng không thèm liếc nhìn nó một cái...

Mạc Sanh hơi nghiêng đầu, có vẻ như đang nhìn vào chỗ trống bên phải của mình, Vương Chi thấy dáng vẻ đó của Mạc Sanh liền tức giận.

Tốt xấu nó cũng nói đỡ giúp em mà! Cái con ma lem này lại có thể làm lơ nó...

Nó biết rằng con ma lem này kỳ thật trong lòng rất không thích nó, chẳng qua là bị ép mới đến nhà nó học kèm thôi.

Có điều giờ nhìn ma lem cũng không xấu lắm, thậm chí còn khá dễ nhìn nữa....

Nó mới nghĩ cái gì vậy trời!

Sau khi nhận ra mình đang nghĩ gì, Vương Chi nhíu chặt mày.

Không kèm thì không kèm, nói giống như mình hiếm lạ lắm vậy! Có phải nó không trả lương đâu.

Nhìn Mạc Sanh cúi đầu làm bài tập, Vương Chi bĩu môi xoay người, rồi ngủ thiếp đi như thường lệ.

Bây giờ hình như nó có thể nghe hiểu được vài bài giảng.

Nhưng mấy thầy cô này giảng không có thú vị, còn không hay bằng ma lem...

Bởi vì đang giận Mạc Sanh, nên khi chiều Mạc Sanh nói tối nay không đến nhà học kèm Vương Chi lập tức đồng ý.

Mạc Sanh cũng không biết Hàn Điềm vì sao muốn em xin nghỉ.

Có điều ở trong lòng Mạc Sanh, mọi lời nói của Hàn Điềm đều đúng.

Mạc Sanh không ngờ rằng Hàn Điềm sẽ dắt mình đến tiệm net!

Máy tính phát triển không được mấy năm, trong suy nghĩ Mạc Sanh quán net là nơi mà mấy đứa trẻ hư tới: Bọn trẻ hư sẽ chui vào tiệm net chơi game trong đó, sau đó thành tích học tập sẽ nhanh chóng tụt xuống.

Sao chị ấy....!Lại đến mấy chỗ này?

Hàn Điềm cũng không biết suy nghĩ của Mạc Sanh.

Cô đến bên cạnh Mạc Sanh, ý bảo Mạc Sanh tìm quản lý tiệm thuê ba tiếng dùng mạng.

Mạc Sanh có chút khẩn trương.

Quản lý cầm điếu thuốc nheo mắt nhìn Mạc Sanh: "Vị thành niên hả? Chứng minh nhân dân đâu..."

Hàn Điềm trợn tròn mắt, mới nhớ tới sao cô lại có thể quên mất chuyện này, vừa nghĩ tới chuyện mượn máy tính chỗ khác thì quản lý tiệm đã mở miệng.

"Có điều muốn chúng tôi giúp đỡ che giấu cũng không sao," Quản lí tiệm net bỏ điếu thuốc xuống: "Mỗi tiếng thêm một tệ, dù sao thì chúng tôi cũng phải gánh vác rủi ro nhóc nói đúng không?"

Hàn Điềm lúc này mới phản ứng lại quản lý tiệm không nghiêm khắc như ban nãy, lập tức thúc giục Mạc Sanh đưa tiền.

Mạc Sanh lòng đau như cắt, nhưng mà chị gái bên cạnh rất kiên quyết, Mạc Sanh chỉ có thể ủy ủy khuất khuất giao tiền.

Quản lý nhìn thấy cô bé lộ vẻ không muốn thì cười thầm, hắn thấy nhiều học sinh cấp một cấp hai giả làm người lớn đưa tiền, nhưng đây mới là lần đầu nhìn thấy bộ dáng này của Mạc Sanh, không khỏi cười nói: "Cô bé lần sau lại đến nha, lần sau đến nhóc sẽ không cần phải đưa thêm tiền đâu!"

"Giờ nhóc qua chỗ góc tối đó đi! Đó là góc khuất, không ai để ý đến nhóc đâu..."

Dù cho nói như vậy, nhưng là quản lý cũng không cảm thấy lần sau Mạc Sanh sẽ đến, dù sao cô bé này vừa thấy chính là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hoàn toàn khác với mấy đứa trẻ trốn học lướt mạng thường ngày.

Chính Mạc Sanh cũng cho rằng như thế.

"Mạc Sanh em không cần sợ hãi.

Máy tính chỉ là một loại công cụ, mấu chốt là sử dụng như thế nào......" Hàn Điềm đi ở phía trước, dẫn Mạc Sanh đến góc phía trước quản lý nói, Hàn Điềm nắm chặt tay Mạc Sanh, nụ cười vài phần bỡn cợt: "Ủy khuất cho Mạc Sanh rồi......"

Không ai chú ý đến góc bên này của Mạc Sanh.

Trong mắt của những người bên ngoài, Mạc Sanh ngồi thẳng lưng trên ghế, bộ dáng thoạt nhìn như đang gõ phím......

Nhưng mà cũng không có ai biết rằng, Mạc Sanh lúc này đang ngồi trên người Hàn Điềm, hai tay Mạc Sanh cứng ngắc bất động trên bàn, toàn bộ đều là Hàn Điềm gõ phím......!

Một tài liệu phổ cập khoa học đang được chỉnh lý.

Sau khi biết mối quan hệ giữa Mạc Nhuận Sinh và Mạc Sanh, Hàn Điềm liền nhớ ra: Tài liệu về Mạc Nhuận Sinh mà cô xem hồi đó là được xuất bản sau khi Mạc Nhuận Sinh chết, hình như là vào thời điểm này.

Trên thực tế, cái tên Mạc Nhuận Sinh này còn xuất bản nhiều thứ khác.

Nhưng mà sau đó tìm được bản thảo của Mạc Nhuận Sinh Hàn Điềm mới phát hiện, Mạc Nhuận Sinh không có đủ trình độ để biên soạn các tài liệu khoa học phổ cập.

Bây giờ Hàn Điềm mới nghĩ ra vì sao lúc trước cô nhìn thấy bộ tài liệu đó lại cảm thấy vô cùng xúc động!

Bởi vì cách chọn câu từ hoàn toàn là phương pháp sáng tác Hàn Điềm quen thuộc nhất.

Hàn Điềm vốn tưởng rằng người thân của Mạc Nhuận Sinh đã ghi chép giúp các tài liệu của Mạc Nhuận Sinh sau khi ông chết, nhưng lúc này Hàn Điềm trong lòng mơ hồ có một ý niệm.

Mạc Sanh cũng không có khả năng biên soạn luận văn, mà Mạc Nhuận Sinh trước khi chết đắc tội tất cả thân thích......

Có lẽ cũng không tồn tại cái gọi là "thân thích của Mạc Nhuận Sinh".

Mấy tài liệu đó đều là chính tay cô viết!

Nhưng tên Hàn Điềm sẽ không thể xuất hiện ở thời không này.

Ôm ý tưởng này, Hàn Điềm quyết định dùng tên Mạc Nhuận Sinh để đăng tải tài liệu.

Dù sao trên tập san nước ngoài, văn chương hay sẽ có nhuận bút cao hơn.

Trước đây Hàn Điềm lựa chọn mấy tập san cao cấp hơn nhưng không có tiền nhuận bút, nhưng hiện tại Hàn Điềm đã hoàn toàn lĩnh ngộ được cảm giác một đồng xu có thể bức tử một anh hùng, nên cô cũng chỉ có thể chọn cách gửi bài như vậy.

một đồng xu có thể bức tử một anh hùng: tiền đôi khi có sức mạnh hơn.

Để phòng ngừa quy tắc thời không ngăn cản cô đăng tài liệu, Hàn Điềm cố ý dùng tên Mạc Sanh.

Hàn Điềm hiện tại cũng gần như phát hiện: Cũng không biết Mạc Nhuận Sinh làm cái gì với Mạc Sanh, Mạc Sanh chính là điểm đen của quy tắc thời không, có sự tồn tại của Mạc Sanh, Hàn Điềm gần như có thể không kiêng nể gì viết những thứ của mình.

Hàn Điềm chuyên chú gõ tài liệu trên máy tính, Mạc Sanh cứng ngắc ngồi ở trong lòng ngực Hàn Điềm, nhìn hai tay Hàn Điềm tung bay trên bàn phím như bướm vẫy, cả khuôn mặt đỏ như trái cà chua.

Đã lâu lắm rồi em chưa từng gần gũi với ai như thế này!

Loại cảm giác này có chút xấu hổ: Giống như mình vẫn là một cô bé chưa lớn, cần được người lớn ôm.

Giá như em có thể mau chóng trưởng thành!

Khi đó em có thể ôm chị gái, không cần chị gái phải ôm em như vậy.

Mạc Sanh đỏ mặt, trong đầu lộn xộn hiện lên rất nhiều thứ......

Hàn Điềm lại không biết cảm thụ của Mạc Sanh: Bởi vì biết trong lòng tiểu Mạc Sanh đang đau lòng tiền, Hàn Điềm chỉ có thể dùng tốc độ cực nhanh để đánh chữ, căn bản không kịp để ý đến biểu tình Mạc Sanh......!

Ba tiếng trong mắt Hàn Điềm nhanh chóng trôi qua.

Hàn Điềm gõ xong rồi toàn văn tiếng Anh rồi kiểm tra một lần, sau khi thấy không có bất cứ sai lầm nào mới đăng ký một Email, sau đó nói Mạc Sanh nhớ kỹ địa chỉ Email.

Hàn Điềm lại thêm tên tác giả, thẻ ngân hàng cùng file hồ sơ ở cuối thư, sau đó mới gửi đi.

Thấy Hàn Điềm viết xong còn dư thời gian, tuy rằng trước mắt không biết Hàn Điềm đang làm cái gì, Mạc Sanh cũng nhẹ nhàng thở ra.

Bị chị gái ôm vào trong lòng lâu như vậy, mấy tiếng này Mạc Sanh chỉ cảm thấy mỗi phút đều là giày vò!

Rõ ràng đã nhiệt độ đã hạ, nhưng lúc này cả người Mạc Sanh đều là mồ hôi......

Hàn Điềm bỏ tay ra khỏi bàn phím, ngồi trên ghế duỗi cái eo lười, Mạc Sanh nhanh chóng nhảy ra khỏi đùi cô.

Hàn Điềm lúc này mới nhận ra gương mặt đỏ bừng của Mạc Sanh.

"Sao vậy?" Hàn Điềm nhìn mặt Mạc Sanh đỏ ửng, trong lòng có chút hoang mang.

Ngồi lâu rồi chân có hơi tê, Hàn Điềm cũng không có lập tức đứng dậy.

Mạc Sanh cúi đầu, lông mi nhanh chóng run lên: "Trong này nóng quá."

Nhiệt độ trong tiệm net cao hơn bình thường, lại còn bị cô ôm vào trong ngực, khó trách cô bé cảm thấy nóng.

Liều mạng gấp rút làm bản thảo cơ hồ đã làm đầu Hàn Điềm trống rỗng, Hàn Điềm cũng không nghĩ quá nhiều, đương nhiên cho rằng cô bé đang nóng thật.

"Xin lỗi nha!" Hàn Điềm nhìn Mạc Sanh cười cười, giọng nói có chút nhẹ nhàng: "Lần sau sẽ không như vậy nữa!"

"Có điều bế tiểu Mạc Sanh lên thấy gầy quá, em phải ăn nhiều một chút!" Hàn Điềm thở dài.

Ôm Mạc Sanh ngồi lâu như vậy, cũng không biết là do lực của thời không hay là nhân tố ảnh hưởng gì khác, Hàn Điềm gần như không cảm giác được trọng lượng......

Giọng điệu như đang ôm một đứa trẻ......

Rõ ràng em đã mười bốn tuổi!

Đầu Mạc Sanh cúi thấp hơn nữa.

Tuy lúc trước em cũng có nghĩ đến việc cao lớn xinh đẹp, nhưng là nội tâm cũng không có gấp gáp mấy, chỉ có điều lúc này đáy lòng thật sự có khát vọng: Em không muốn bị chị gái coi mình là con nít ôm vào trong lòng!

Bởi vì chưa bao giờ trải qua cảm giác này, Mạc Sanh thậm chí không nghe thấy "lần sau" Hàn Điềm nói.

Hàn Điềm cũng không có để ý đến biểu tình Mạc Sanh.

Thấy còn thời gian, cô tìm một đoạn phim Tom and Jerry ngắn gọi Mạc Sanh đến xem.

Mạc Sanh nhanh chóng chuyển dời trí nhớ, xưa nay em hướng nội, nhưng lúc này trong mắt hiện lên một chút ý cười.

Đây là lần đầu tiên em xem phim hoạt hình.

Hàn Điềm mỉm cười sờ sờ đầu Mạc Sanh, chờ đến phim hoạt hình kết thúc, vừa lúc hết thời gian dùng mạng.

Lúc về đi ngang qua quầy bar vào cửa, quản lý tiệm quen miệng nói một câu: "Lần sau lại đến nha!"

Hàn Điềm thật sự ngừng lại.

Mạc Sanh trong lòng kêu lộp bộp một tiếng, nhưng mà giây tiếp theo dự cảm xấu liền thành thật, một bên Hàn Điềm ngáp một cái: "Đúng rồi, chị cảm thấy hay là nên nhắc nhở anh ta một chút, nói với anh ta nhớ mai giảm một tệ cho mình......"

Ngày mai còn muốn đến nữa?

Mạc Sanh cúi thấp đầu xuống cắn chặt môi dưới, trước kia em có một ngày liền qua một ngày, rất ít khi lo lắng về sau, nhưng đây là lần đầu tiên em bắt đầu lo lắng về tương lai gần......

Sau khi Mạc Sanh về nhà liền im hơi lặng tiếng nấu cơm.

Bởi vì quá mệt mỏi, Hàn Điềm cũng không phát hiện đêm nay Mạc Sanh so với ngày thường càng thêm trầm mặc.

Hàn Điềm cũng không thể giúp Mạc Sanh ở phương diện nấu ăn, dù sao hiện tại cô cũng không có vị giác.

Có điều Mạc Sanh rất có thiên phú ở phương diện này, lần thứ hai xuống bếp cũng đã ra hình ra ra dạng.

Tối đó, Mạc Sanh phá lệ ăn nhiều hơn một chén cơm, thậm chí còn ra ngoài chạy vài vòng quanh nhà.

Ngày hôm sau, Hàn Điềm vẫn bảo Mạc Sanh nói Vương Chi xin nghỉ.

Xây dựng tâm lý cả đêm, khoảng khắc bị Hàn Điềm ôm vào trong ngực Mạc Sanh vẫn nhịn không được đỏ tai......!

Hàn Điềm hôm nay chú ý không ôm Mạc Sanh quá chặt, tự nhiên cũng quan tâm đến phản ứng Mạc Sanh.

"Là chị không chú ý," Hàn Điềm lúc này mới bừng tỉnh, trong lòng cũng có chút xấu hổ.

Mạc Sanh quá gầy, nhìn có vẻ cả người vô cùng nhỏ nhắn, nhỏ hơn nhiều so với tuổi thật.

Nhưng mà Mạc Sanh cũng là một cô bé mười bốn tuổi!

Cô hẳn là nên chú ý nhiều hơn một chút......

"Hiện tại kinh phí có hạn, chúng ta chỉ có thể như vậy......" Hàn Điềm thở dài giải thích nói: "Chờ chúng ta có tiền, chúng ta sẽ lên phòng vip, em chỉ cần che cho chị là được rồi......"

Dựa theo ý tưởng Hàn Điềm, cô đang nghĩ đến việc mua một chiếc máy tính, nhưng hiện tại Mạc Sanh một mình sinh hoạt, tài sản không nên quá nhiều, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Mạc Sanh cúi đầu gật gật đầu, vẫn không có nhìn mặt Hàn Điềm.

Khoảng thời gian này đều phải như vậy sao?

Chẳng lẽ sau khi lớn lên cũng không thể đổi thành mình ôm chị ấy?

Mạc Sanh trong lòng tiếc nuối, lại như cũ kiên định quyết tâm muốn cao lớn: Một ngày nào đó sẽ ôm cô......

Ngày thứ ba, Mạc Sanh tiếp tục xin Vương Chi nghỉ.

Vương Chi nhíu chặt mày: Nàng cảm thấy con nhóc Mạc Sanh này là cố ý phân tranh với nó, cảm thấy nó du lịch về không mang quà về nên ghi hận trong lòng.

Nhưng mấy món quà tặng Mạc Sanh ngày đó mang về đều bị đám bạn nó lấy hết rồi.

Vương Chi cảm thấy mình phải giáo huấn cái con ma lem một chút! Dạo này em không để nó vào mắt nữa.

Nhưng trong lòng Vương Chi lại không muốn giống lần trước trực tiếp đánh Mạc Sanh, trong lòng lại thấy hơi bực bội.

Ngày thứ tư, điện thoại Hàn Điềm vẫn luôn sửa chữa đã xong, vì để giảm bớt vấn đề kinh tế cho Mạc Sanh, Hàn Điềm bảo Mạc Sanh trên đường đi học lấy điện thoại bán đi.

Bởi vì sửa chữa điện thoại quá muộn, hôm nay Hàn Điềm ở trong nhà ngủ bù, không có theo Mạc Sanh đến trường học, hẹn Mạc Sanh giữa trưa về đón em, buổi chiều tiếp tục đến quán net soạn thảo.

Buổi sáng có một tiết âm nhạc, bởi vì trước đó giáo viên dạy nhạc nghỉ thai sản nên tiết này mọi người thường dùng để tự học, giờ giáo viên nghỉ xong nên quay về dạy nhạc cho học sinh.

Bài hát giáo viên đang dạy là bài mà Mạc Sanh và Hàn Điềm nghe trên radio, Mạc Sanh lấy bài thi vật lý ra xem......

Đa số học sinh rất thích tiết âm nhạc, ai cũng hăng hái tham gia vào bài hát, Mạc Sanh chỉ im lặng nên liền nổi bật trong nhóm học sinh.

"Bạn học ngồi cuối tổ, em thử hát xem?"

Nên khi giáo viên điểm danh kiểm tra thành quả tiết học, đương nhiên sẽ kêu Mạc Sanh.

Trước mắt bao người, Mạc Sanh đứng lên.

Em chưa từng đón nhận tầm mắt nhiều người như vậy, môi run một lúc lâu, thanh âm đứt quãng không thành câu.

Cả lớp cười vang.

Cô giáo nhìn Mạc Sanh một cái, nhưng cũng không có phê bình em, chỉ là nhận xét đúng chỗ: "Hát đều, âm sắc cũng rất tốt, chỉ là nhát gan một chút, cần hòa nhập với tập thể hơn......"

May mắn lúc này chuông tan học vang lên giúp Mạc Sanh giải vây.

Mạc Sanh ngồi ở trên ghế, trong lòng hơi khổ sở, thật lâu sau dường như vẫn không có dũng khí.

Chỉ may là không bị chị ấy nhìn thấy bộ dạng hèn nhát này của mình.

Tan học Vương Chi liền tiến đến bên cạnh Mạc Sanh: Nó cảm thấy hiện tại đã biết cách trừng phạt Mạc Sanh: Mạc Sanh hát khó nghe như vậy, bên cạnh trường học có mở một KTV, nó nghĩ sẽ dẫn Mạc Sanh đến đó, để Mạc Sanh biết rõ địa vị của nó!

Nhưng Vương Chi còn chưa có kịp mở miệng, Mạc Sanh trước tiên nói một câu giống như mấy bữa nay: "Hôm nay tôi có chút việc, buổi tối không đến học bù cho cậu......"

===

Editor thông báo: Có lẽ mình sẽ tạm ngưng một thời gian để tập trung ôn thi đại học:(((

Cứ yên tâm là mình chỉ tạm ngưng thôi, sẽ KHÔNG DROP nha mọi người!!!.

Truyện Chữ Hay