- . . .
- Thôi anh chỉ nói vậy thôi. Mọi chuyện tuỳ vào quyết định của em.
- Vâng. Em cám ơn anh . . .
- Um. Vậy bye em nha, mà khi nào đi nói anh một tiếng biết chưa ?
- Em biết rồi ạ
Nó gác máy. Cả đêm hôm đó nó thật đã mất ngủ. Nó nghĩ về cậu, nghĩ về tương lai của hai đứa. Sáng hôm sau
- Thiên Giao ! - Mẹ nó mở cửa phòng
- Thiên Giao ! Đi mua đồ với mẹ không ? - Mẹ nó lại lay vai nó
- Dạ . . . - Nó mở cái chăn xuống nhại nhại
- Đi mua đồ với mẹ. Lẹ đi mẹ đợi - Mẹ nó đứng dậy
- Con buồn ngủ quá . . . Mẹ đi đi - Nó gượng ngồi dậy, lấy tay xoa xoa cái đầu
Hôm nay là cuối tuần, cũng là ngày mà Thiên Tỉ từng Trùng Khánh về Bắc Kinh. Nó thay đồ xong thì ngồi dọc điện thoại. Nghe tin cậu trở về, nó vô thức mỉm cười. Chắc hẳn nó nhớ cậu lắm rồi.
- Thiên Giao ! Con xong chưa ? - Mẹ nó ở ngoài kêu
- Dạ ! - Nó đi lẹ ra
Đi xuống dưới nhà. Mẹ nó đi lấy xe, nó đứng đợi cũng không yên, nhảy tới nhảy lui. Tự nhiên nó thấy cái xe đen quen quen chạy vào, nhìn nheo mắt lại nhìn cho rõ. Cái cửa kính từ từ hạ xuống.
- Là Thiên Tỉ ! - Nó trừng mắt nhìn cậu
Thiên Tỉ hạ kính xuống, nghiêng đầu mỉm cười nhìn nó. Nó cảm thấy thật vui vẻ, hạnh phúc và có chút gì đó có lỗi với cậu. Vui vì được gặp cậu sau cả tuần thiếu vắng, hạnh phúc vì cậu mỉm cười nhìn mình, cậu không giận mình, còn có lỗi là đã làm cho cậu buồn vì cái suy nghĩ ngốc ngếch của mình.
- Thiên Giao ! - Mẹ nó ngoài xe kêu
- Dạ ! Con lên liền - Nó vui vẻ chạy ra xe
Đang ngồi mơ màng nhìn ra cửa sổ thì điện thoại nó rung
- Bạn có một tin nhắn
- [ Không gặp tôi nên cậu ăn no ngủ đủ lắm đúng không ? ] - Thiên Tỉ nhắn
- Cậu ấy không giận mình à ? Mình không trả lời tin nhắn của cậu ấy cả tuần mà ? - Nó mở tin nhắn rồi lẩm bẩm
- [ Làm gì có . . . ]
- [ Thế sao trông cậu mập thế ? ]
- [ Mập á ? Tớ sụt hai cân đấy ]
- [ Đùa thôi ! Nhớ tôi nên sụt cân à ? ]
- [ Ờ ! ]
- [ Cậu muốn chết à ? Dám trả lời ngang vậy . Đã hết giận chưa ? ]
- Thì ra là Thiên Tỉ tưởng mình còn giận dụ đó. - Nó thở phù vì tưởng Thiên Tỉ biết chuyện nó đi du học
- [ Tuần nay vui không ? ] - Nó không biết nói gì nên hỏi bừa
- [ Cậu nghĩ tập luyện cả ngày vui không ? Còn phải chờ đợi ! ]
- [ Chờ đợi cái gì ? ]
- [ Tin nhắn của cậu đấy ! ]
- [ . . . Tớ xin lỗi ! Tớ phải đi với mẹ rồi. Bye cậu nha ]
- Giao Giao ! Con sắm thêm đồ đi, qua nội khỏi mua nữa.
- Còn cả tháng mà mẹ. Bộ mẹ muốn con đi sớm hã ?
- Làm sao mà mẹ muốn con đi được ? - Mẹ nó nhìn nó
- Con cảm thấy như bị ba mẹ tống khỏi nhà vậy !
- Thôi đi cô ! Cô được cưng công chúa vậy còn đòi gì nữa ! Học ở đâu ra cái tư tưởng bị ba mẹ tống thế không biết ! - Mẹ nó lắc đầu
- Vậy mẹ cho con ở lại đi . . . - Nó lợi dụng thời cơ làm nũng mẹ nó
- Mau đi thôi. Tí về mẹ muốn mua gì mẹ chở cho đi mua ! - Mẹ nó không hề xiêu lòng
- Con muốn lại shop TFBoys ! - Nó cười nhìn mẹ nó
- Bộ con chưa mua đủ sao ?
Mẹ nó là người hiểu nó nhất. Từ khi biết nó thích TFBoys, miễn đi đâu gặp đồ liên quan tới nhóm là mẹ nó mua cho nó liền. Riết mà thứ gì của TFBoys mà nó không có.
- Không biết có đồ mới không nữa ?
- Đi mua đồ lẹ nè. Đứng đó mà TFBoys, TFBoys . . . - Mẹ nó réo nó
Sau hơn hai giờ đi mua sắm với mẹ. Nó đã mang về cho phòng mình thêm vài em kuma. Nó thích kuma vì lí do rất đơn giản. Vì Thiên Tỉ thích nó. Và giờ không những thích mà nó nghiện kuma luôn rồi.
- Con đem mấy cái này lên trước đi. Mẹ đỗ xe rồi lên !
- Thôi để con cầm bịch này cho ! - Nó giành cái nặng rồi bê chạy lên
- Cái đó nặng lắm đó con ! - Mẹ nó vừa kêu thì nó đã chạy vô thang máy
- Phù ! Mình mua cái gì mà lắm nặng ! - Nó than thở, lôi bịch đồ lại nhà
- Lôi tới sáng chưa tới nhà ! - Thiên cho tay vào túi quần, nhếch môi nhìn nó. Rồi đi luôn
- Thiên Tỉ ! Cậu không định giúp tớ hã ? - Nó dùng ánh mắt đáng thương cầu cứu
- Tại sao tôi phải giúp cậu ? - Thiên Tỉ đứng lại, xoay ra nhìn nó
- Vì . . . Vì . . . Thôi không cần cậu giúp nữa
Nó khòm xuống bê bịch đồ lên thì Thiên Tỉ đi lại, một tay nhấc bịch đồ lên. Cười nhìn nó
- Vì tôi là bạn trai của cậu ! Nhớ đấy !