Hắc Liên Hoa lại thấp giọng nói :
- Lát nữa có hai chiếc kiệu ắt vào trong miếu nghỉ ngơi, trong đó có hai cái thi thể, thừa lúc bọn kiệu phu không chú ý, hãy bồng thi thể ra giấu dưới đền thờ, tự sẽ có người mang đi, còn chúng ta thì ngồi vào trong kiệu...
Nhạc Quần kinh ngạc :
- Để làm gì?
Hắc Liên Hoa nghiêm nghị :
- Tiểu đệ không bảo đại ca làm điều xấu đâu, hãy y lời mà hành động đi, rồi sau đó đại ca sẽ biết rõ ngay!
Nhạc Quần cười khẩy :
- Điều xấu đã gây ra rồi, dù muốn tẩy xóa cũng...
Ngay khi ấy Hắc Liên Hoa bỗng chộp tay chàng vội vàng lách vào trong đại điện, và lúc này tiếng bước chân ở bên ngoài dường như cũng đã đến trước cửa miếu.
Ngước lên nhìn, thấy Hắc Liên Hoa đã nằm mọp trên xà nhà và đang ngoắc tay với chàng. Nhạc Quần quay nhìn sang nơi khác, thực chẳng còn chỗ ẩn thân nữa, đành tung mình phóng lên.
Ngay sau đó tiếng bước chân quả nhiên tiến vào trong miếu, rồi thì trông thấy hai chiếc kiệu hoa do tám kiệu phu khiêng vào, một người trong số đó lên tiếng nói :
- Các vị ca ca, chúng ta nghỉ chốc lát rồi lên đường ngay!
Đoạn đặt kiệu xuống ở ngoài sân, tám kiệu phu cùng đi vào trong đại điện, ngồi xuống lấy lương khô ra ăn.
Trong số một kiệu phu vừa ăn vừa nói :
- Các vị ca ca, trong kiệu thật ra là nhân vật gì vậy?
Gã cầm đầu nói :
- Tất nhiên là nhân vật trọng yếu! Nhưng chủ nhân đã nghiêm khắc căn dặn, tuyệt đối không được mở rèm ra xem trộm, ai cố ý vi phạm thì hãy liệu hồn!
Mọi kiệu phu khác thảy đều lặng thinh. Hắc Liên Hoa dùng tay ra hiệu với Nhạc Quần, tỏ ý bảo chàng xuống dưới hành sự.
Thế là hai người nhẹ nhàng phóng xuống bên cạnh hai chiếc kiệu hoa. Bọn kiệu phu tuy cũng là người trong giới võ lâm, song không ngờ tới có hai cao thủ ẩn thân trong ngôi miếu hoang này, tất nhiên chẳng ai phát giác.
Hai người vén rèm ra, bên trong quả nhiên có hai thi thể. Thi thể trong kiệu bên của Nhạc Quần là một nữ nhân, nếu đổi là chiếc kiệu kia, ắt chàng phải kinh ngạc đến tột độ, bởi thi thể trong chiếc kiệu kia là một nam nhân chẳng xa lạ gì với chàng.
Còn thi thể trong chiếc kiệu này là một nữ nhân tuyệt đẹp tuổi độ trên dưới ba mươi. Chàng bồng lên, cảm thấy hết sức kỳ lạ, tại sao thi thể lại không lạnh cứng? Mà nếu không phải thi thể thì sao lại không hô hấp?
Hai người từ nơi cửa sổ phía sau phóng vào gian chính, giấu thi thể xuống dưới thần điện.
Giờ thì Nhạc Quần đã không còn cho rằng Hắc Liên Hoa bảo chàng làm điều xấu xa nữa, chàng nhận thấy đây là một bí mật rất trọng đại.
Hai người đặt để thi thể xong, lập tức lại vòng ra phía trước, bước vào trong kiệu. Nhạc Quần cười chua chát thầm nhủ: “Chưa kết hôn mà đã ngồi kiệu hoa trước, thật chẳng thể nào ngờ được, đây rõ ràng là kiệu cười tân hôn mà!”
Lát sau, tám gã kiệu phu đã ăn xong, lập tức khiêng kiệu rời khỏi miếu hoang và đi rất nhanh.
Đột nhiên, Nhạc Quần nghe có tiếng rất khẽ vang lên bên tai :
- Nhạc đại ca thấy mùi vị ngồi kiệu thế nào?
Nhạc Quần nhún vai, với truyền âm nhập mật đáp :
- Hệt như cưỡi trên mây vậy!
- Đây là kiệu cưới của tân lang và tân nương đấy!
Nhạc Quần chế nhạo :
- Vậy cô nương là tân nương ư?
- Rồi sẽ có ngày ấy, có điều không biết tân lang là ai!
Nhạc Quần phì cười :
- Tân lang có lẽ là người Thiên Trúc! (Ấn Độ).
- Nhạc đại ca nói vậy nghĩa là sao?
- Chỉ người Thiên Trúc mới có màu da đen xứng đôi với cô nương thôi!
Hắc Liên Hoa lặng thinh hồi lâu, có lẽ đã tức giận.
Nhạc Quần chớ hề bận tâm, lát sau Hắc Liên Hoa bỗng nói :
- Nhạc đại ca, tân nương tương lai của đại ca là ai vậy?
Nhạc Quần thoáng ngạc nhiên :
- Hiện tại cũng chưa biết chắc!
- Thật ư? Không phải Thủy Linh Uyên sao?
- Cô nương rõ là đa sự!
- Không phải là đa sự, tiểu đệ cần phải biết đại tẩu là ai chứ?
Nhạc Quần buông thõng :
- Dù thế nào cũng không phải cô nương là được rồi!
Hắc Liên Hoa lại im lặng hồi lâu, đoạn nghiêm giọng nói :
- Nhạc đại ca, lát nữa đến nơi, đại ca cần phải nín thở giả chết, để mặc họ muốn làm gì thì làm, họ chẳng hãm hại chúng ta đâu.
Nhạc Quần nhíu mày :
- Thật ra cô nương định làm gì vậy?
- Rồi đại ca sẽ biết ngay thôi! Đằng nào thì cũng rất là thú vị và có thể cứu được một người bạn và một vị tiền bối của đại ca!
- Thi thể vừa rồi bên chiếc kiệu này là ai vậy?
- Trưởng bối của đại ca!
- Thật ra là ai chứ?
- Mai Nghinh Xuân sư cô!
Nhạc Quần rúng động cõi lòng, thầm nhủ: “May là mình không chống cự với nàng ta bỏ đi, không thì đã bỏ dịp may hiếm có này rồi!”
- Sao cô nương lại biết là bà ấy?
- Chính gia phụ đã nói, đại ca tin chăng?
Nhạc Quần thở dài thầm nghĩ: “Suýt nữa thì mình đã trách lầm phụ thân của nàng ta rồi! Qua đó chứng tỏ ông ấy vẫn chưa hề quên sư đệ và sư muội”.
Đoạn lại hỏi :
- Còn thi thể trong kiệu bên cô nương là ai?
- Thử đoán xem! Người thân quen của đại ca đấy!
Nhạc Quần giật mình :
- Chả lẽ là Vô Tâm?
- Tiểu đệ không biết y tên là gì, nhưng to lớn nặng nề lắm!
- Không lầm được đâu, quả đúng là Vô Tâm... có điều là chẳng rõ họ đưa thi thể hai người này đi đâu?
- Hẳn nhiên là đưa đến cất giấu ở một nơi bí mật, sợ bị kẻ khác tìm thấy.
Ngưng một hồi lâu, Hắc Liên Hoa lại cất tiếng :
- Họ không hề biết mặt thật của hai thi thể này, chỉ biết là một nam một nữ, và hiện tiểu muội đã trở lại nữ trang rồi, chúng ta hãy bế hơi giả chết thì sẽ qua mặt được họ thôi.
Nhạc Quần đành phải làm y theo lời, lúc này chàng đã không còn trách nàng đa sự nữa, trái lại còn hết sức cảm kích nàng.
Lát sau, hai chiếc kiệu đã được khiêng vào một trang viện lớn, và nghe có tiếng kèn la rộn rã, rõ ràng là đang lo hỉ sự.
Hai chiếc kiệu được khiêng thẳng vào hậu viện, bốn bề rất yên vắng, sau đó dừng lại dưới một ngôi tiểu lầu.
Nhạc Quần vội phong tỏa hô hấp giả chết. Lát sau, trên tiểu lầu có tiếng một nữ nhân vang lên :
- Bồng họ lên đây!
Giọng nói rất trong thanh, rõ ràng là một thiếu nữ.
Bấy giờ Nhạc Quần đã bị người bồng và đi lên cầu thang lầu. Chàng chỉ cảm thấy mình được đặt lên một chiếc giường êm ái.
Một hồi thật lâu, không nghe động tĩnh gì cả, chẳng rõ thiếu nữ khi nãy có ở cạnh hay không, chàng không dám mở mắt ra nhìn.
Lại một hồi lâu nữa, mới nghe tiếng một thiếu nữ nói :
- Thật không ngờ Vô Tâm này lại anh tuấn đến thế, và Mai Nghinh Xuân lại còn trẻ như vậy!
Nhạc Quần thầm nhủ: “Hắc Liên Hoa quả không dối gạt mình, thi thể nữ kia là Mai Nghinh Xuân, nam là Vô Tâm!”
Nhạc Quần bỗng cảm thấy hai bàn tay dịu mềm sờ lên mặt mình, và nghe tiếng nữ nhân nọ lẩm bẩm :
- Người này rất phong độ, chẳng rõ ai đã đặt cho y cái tên Vô Tâm, mình phải cứu y mới được!
Nhạc Quần thầm nực cười, nhưng lại khiến cho Hắc Liên Hoa nằm cạnh vô cùng bực tức, thật muốn ngồi dậy đấm cho y thị một quyền.
Những nghe thiếu nữ nọ bước loanh quanh trong lầu, như thể đang toan tính một điều trọng đại, lẩm bẩm nói :
- Nếu mình mà giao họ cho lão quái kia, chàng sẽ không còn hy vọng nữa, biết phải làm sao đây?
Và cứ thế nàng bồn chồn bước loanh quanh và miệng cứ lẩm bẩm tự nói một mình.