Đại thuyền cặp vào bờ. Lục Bình nhảy lên trước tiên, đảo mắt nhìn quanh, và cười nói :
- Thạch lão, bổn Phò mã quyết định sẽ xây hành cung trên hòn đảo này!
Đông Hải Ma Ngư mỉm cười :
- Miễn Phò mã thích, lão phu tuân mệnh xây cất ngay!
Lát sau, vài bóng người từ trong rừng phóng ra nhanh như sao xẹt. Nhạc Quần quay sang Vô Tâm nói :
- Xem chừng Thạch Lỗi này không phải là đơn giản, chỉ xét qua khinh công của những người này cũng đủ thấy cao hơn bọn cẩm y vệ của Tiêu Diêu Quân nhiều.
Năm gã đại hán cùng hướng về Đông Hải Ma Ngư thi lễ, sau đó ra lệnh khiêng đến một chiếc kiệu, mời Công chúa ngồi lên, tiến vào trong đảo.
Không bao lâu mọi người đều đi khỏi, Nhạc Quần và Vô Tâm vào trong khoang thuyền tìm thức ăn lót dạ, trời cũng đã sáng tỏ.
Nhạc Quần nói :
- Hòn đảo này chẳng phải tầm thường, theo ta nhận thấy có lẽ còn nguy hiểm hơn hòn đảo của Tiêu Diêu Quân, ban ngày đành phải tạm lánh trên thuyền, chờ đêm tối hãy thám thính thử xem!
Vô Tâm vẻ lo lắng :
- Vạn nhất Công chúa bị tên tiểu tử kia...
- Với võ công của Lục Bình, nếu không dùng thủ đoạn đê hèn thì đừng hòng động đến Công chúa, hơn nữa hắn là khách ở đây, liệu không dám đâu!
Chàng tuy nói vậy, song trong lòng hết sức bồn chồn, cứ nhấp nhổm đi lòng vòng trong khoang thuyền. Thời gian trong sự chờ đợi quả là dài, Nhạc Quần tưởng chừng như suốt một năm trời.
Cuối cùng thì bóng tối đã đến, hai người vội vã lên bờ phi thân tiến vào trong đảo.
Trên đảo vô cùng vắng lặng, hai người đi một hồi, bỗng nghe có tiếng người nói chuyện, dường như là một nam một nữ, lập tức lách vào sau một tảng đá.
Tiếng bước chân rất chậm chạp, dường như đi dạo mát, chỉ nghe giọng nam nói :
- Lộ Lộ cô nương dường như có tâm sự gì buồn phải không?
Giọng nữ nói :
- Dĩ nhiên là có tâm sự rồi, một bậc anh tài như Nhạc Quần mà lại bị táng mạng dưới tay hàng mấy trăm cao thủ, thật khiến người bất phục và ôm niềm uất hận thay cho chàng ta!
Nhạc Quần nhún vai, chàng nhận ra ngay hai người ấy là Lục Bình và Lộ Lộ, con gái của “Đông Hải Ma Ngư” Thạch Lỗi, và cũng chính là thiếu nữ áo bạc.
Lục Bình cười đắc ý :
- Nhạc Quần chết là đáng kiếp, lẽ ra cô nương nên lấy làm vui mừng mới phải, ít nhất hắn ta từng mạo phạm đến lệnh tôn...
Thạch Lộ Lộ hằn học :
- Đừng nói nữa, Quân chủ tuyển tôn giá làm Phò mã thật là một điều...
Lục Bình cười khan :
- Vâng! Lục mỗ không xứng với Đại công chúa, nhưng đó là chỉ ý của phụ vương, sau này đành phải đối xử tử tế với nàng thôi! Lộ Lộ cô nương, có thể cho Lục mỗ xem chiếc ngân hà bao của cô nương chăng?
Thạch Lộ Lộ cười nhạt :
- Không được! Thì ra tôn giá đi theo tôi đến đây là vì muốn xem chiếc ngân hà bao!
Lục Bình cười khan :
- Đâu có, đâu có! Chẳng qua Lục mỗ buột miệng hỏi thế thôi, thật ra Lục mỗ đã trông thấy chiếc kim hà bao rồi!
Thạch Lộ Lộ bĩu môi :
- Đừng khoác lác, hãy nói thử xem, trong ấy có gì nào?
- Nhật kính!
- Trong Nhật kính có gì?
- Đó thì...
Thạch Lộ Lộ cười khẩy :
- Rõ là phàm tục, gần gũi với tôn giá hẳn phải tổn thọ mất mười năm! Bổn cô nương đi đây...
- Lộ Lộ cô nương, khoan đã nào...
Hai người đi khỏi, Nhạc Quần liền khoát tay ra dấu với Vô Tâm ngấm ngầm đuổi theo.
Vô Tâm bỗng cất tiếng :
- Tiểu tử, vị cô nương này dường như có tình ý với ngươi đấy!
Nhạc Quần vội khoát tay thấp giọng :
- Im nào!
Phía trước là một ngôi lầu đá, hai người kia đã mất tăm. Trong lầu không có ánh đèn, chỉ thấy thấp thoáng một bóng người vừa dừng lại trên bậc thềm phía trước.
Nhạc Quần chăm chú nhìn, thì ra là Đông Hải Ma Ngư Thạch Lỗi, chàng giật mình thầm nhủ: “Thân pháp của lão thật giống hệt như quỷ mị!”
Chỉ thấy Thạch Lỗi đảo mắt nhìn quanh, đoạn đưa tay vỗ vào chiếc vòng ba cái. “Kẹt” một tiếng, cánh cửa thụt vào trong vách, Thạch Lỗi lách người vào trong, lập tức bị bóng tối nuốt chửng, cánh cửa trượt ra đóng kín lại như cũ.
Nhạc Quần thầm nhủ: “Thạch Lỗi thậm thà thậm thụt thế này thật trái ngược hẳn với dáng vẻ nghiêm túc của lão. Trong ngôi thạch lầu này nhất định là có điều bí mật chi đây!”
Chàng yên lặng chờ đợi. Chừng một tuần trà đã qua, trong lầu chẳng có chút động tĩnh nào cả, chỉ có năm gã đại hán đi tuần quanh một vòng, rồi khuất dạng vào trong rừng.
Hiển nhiên xung quanh đây được canh phòng rất nghiêm ngặt. Thạch Lỗi vào trong lầu lại không thắp đèn, thật đáng khả nghi, và Lục Bình đến hòn đảo này, rất có thể cũng vì Nhật Nguyệt bảo kính.
Lại chờ đợi thêm một hồi nữa, tổng cộng đã có ba tốp đại hán đi qua, dường như cứ mỗi thời gian nửa tuần trà là có một tốp.
Nhạc Quần nắm tay Vô Tâm phi thân lên thềm đá đưa tay khẽ vỗ lên vòng nắm cửa ba cái.
“Kẹt”, cánh cửa đá lại thụt vào vách, hai người liền lách vào trong, cửa lại tự động đóng chặt, bên trong tối mịt.
Nhạc Quần dồn hết công lực lên đôi tai, bốn bề im phăng phắc, chàng thấy yên tâm.
Lặng chờ chốc lát thì đã có thể lờ mờ trông thấy cảnh vật chung quanh.
Ra khỏi cửa sau thì đến một lối đi hẹp kín bưng và đổ dốc, dường như dẫn xuống dưới lòng đất.
Cuối đường hầm là một địa thất rộng và sáng sủa với những ngọn đèn được gắn vào vách, trên mỗi ngọn đều có một viên kim cương khá to, ánh sáng tỏa ra chói lọi song phạm vi không rộng lắm.
Địa thất gồm có bốn gian, Nhạc Quần ra dấu bảo Vô Tâm bước nhẹ chân, đi về phía gian thạch thất thứ nhất. Cánh cửa đá mở toang, bên trong không một bóng người.
Gian này dường như là thư phòng, chỉ có bàn, ghế đá và một cái kệ chất đầy sách.
Vách đối diện có một bức tranh sơn thủy to tướng, vẽ một tảng đá khổng lồ, phía dưới có khe suối tuôn chảy uốn khúc.
Cạnh tảng đá có ít cỏ nước, chỉ dưới đáy tảng đá nơi khe suối đổ ra là không có một ngọn cỏ nào cả.
Bức tranh này tuy hết sức đơn điệu, nhưng rất hùng tráng, nhất là trên mặt tảng đá có khắc năm chữ “Thái Sơn Thạch Cam Đương”.
Lại thấy bên cạnh còn có một hàng lạc khoản chữ nhỏ là “Thủy tự thạch biên lưu xuất lãnh”. Tiểu đệ Thủy Thiên Ngao kính đề. Ngày tháng năm.
Nhạc Quần ngỡ ngàng. Giọng điệu lạc khoản hoàn toàn không giống như là của một bậc Quân chủ mà còn trái ngược lại, dường như thân phận của Thạch Lỗi còn cao hơn Tiêu Diêu Quân. Điều quan trọng hơn hết là hàm ý của bức tranh đã được nêu rõ bởi câu “Thủy tự thạch biên lưu xuất lãnh”. Nước suối từ dưới tảng đá chảy ra, miệng khe không có lấy một ngọn cỏ, vậy nghĩa là sự lạnh giá đã khiến cỏ không mọc được.
Thế nhưng, vậy thì làm thế nào biểu hiện được một điều bí mật của võ lâm?
Chàng chợt động tâm thầm nhủ: “Phải rồi! Thạch tức là Thạch Lỗi, Thủy là Thủy Thiên Ngao. Thủy tự thạch biên lưu xuất lãnh có nghĩa là Thủy Thiên Ngao cậy vào thế lực của Thạch Lỗi mới có thể ngồi chễm chệ trên ngôi cao Quân chủ võ lâm!
Thế nhưng điều ấy cũng không đúng. Khi ở trên đảo, mọi người đều công nhận là do chính sư phụ Tây Bắc Phong đã xướng nghị thiết lập Quân chủ Võ lâm kia mà!”
Với tâm trạng hoang mang, Nhạc Quần bước vào gian thạch thất thứ nhì. Hai người suýt nữa đã thét lên kinh hoàng, bởi cảnh tượng quá khủng khiếp, hơn năm mươi đống mỡ bò khô đặc nằm trên mặt đất và được sắp xếp rất ngay ngắn.
Trong mỗi đống mỡ bò đều có một đôi chân, nơi cổ chân dường như bị lửa đốt gây nên, có mang dấu vết cháy nám. Lẽ dĩ nhiên là có cả nam lẫn nữ, và chỉ cần trông giày vớ cũng đủ biết thảy đều là nhân vật trong võ lâm.
Càng gặp nhiều chuyện lạ thì lòng khiếp sợ càng giảm, hai người nhìn vào những đôi chân ướp trong mỡ bò, bất giác nở nụ cười thê lương.
Đây là trò trống gì? Dụng ý nhằm vào đâu? Chả lẽ những đôi chân này có giá trị bài trí? Sợ hư hoại nên phải dùng mỡ bò bảo quản?
Những cách lý giải ấy hiển nhiên không làm hài lòng Nhạc Quần, chàng loáng thoáng cảm thấy ngay cả bản thân Thạch Lỗi chính là một bí mật to tát!
Đột nhiên, gần đó có tiếng người vọng đến, Nhạc Quần lắng nghe, tiếng nói rất khẽ vọng ra từ gian thạch thất sau cùng.
Nhạc Quần vội kéo Vô Tâm lùi vào trong gian thạch thất thứ ba, chỉ nghe có tiếng người trầm giọng nói :
- Lão phu bởi phụng lệnh Quân chủ, với thân phận mai nhân hộ tống Công chúa đến đây, Thạch Lỗi ngươi dù có thỉnh thì lão phu cũng chẳng đến.
Rõ ràng là tiếng nói của Hải Thiên Nhất Khách Cung Đại Khí. Lại nghe một người khác cười phá lên rồi nói :
- Cung Đại Khí, thật không ngờ ngươi đã sống uổng mấy mươi năm trên đời này! Cho ngươi biết, mệnh lệnh của Quân chủ cũng chính là mệnh lệnh của lão phu! Ngươi chết đến nơi rồi mà còn dám vô lễ với lão phu ư?
Nhạc Quần rúng động cõi lòng, mối hoài nghi của chàng giờ đây đã được chứng thực, quả nhiên Thạch Lỗi đã nuôi dã tâm lớn, thảo nào Phụng Hoàng công chúa đã phải trả lời theo vẻ mặt của lão. Và rất có thể Tiêu Diêu Quân cũng nằm trong sự khống chế của lão.
Cung Đại Khí sửng sốt :
- Sao? Ngươi định mưu đồ phản nghịch ư?
Thạch Lỗi cười nhạt :
- Thủy Thiên Ngao là cái thá gì! Lão phu bắt buộc phải tạm thời lợi dụng y thôi. Một khi thời cơ đến, y có muốn xách giày cho lão phu, lão phu còn chê là vụng về nữa đấy!
- Thạch Lỗi, Cung mỗ không có oán thù gì...
Thạch Lỗi lạnh lùng :
- Lão phu hỏi ngươi điều này, ngươi phải thành thật trả lời, bằng không...
Đoạn với giọng hệt như tra khảo phạm nhân nói tiếp :
- Ngươi phải biết kẻ giả mạo Tây Bắc Phong đã chết thật sự hay chưa chứ?
Cung Đại Khí tức tối trầm giọng :
- Thạch Lỗi, nếu ngươi tự hào là đệ nhất nhân thì đừng dùng thủ đoạn đê hèn như vậy ám toán kẻ khác. Bằng vào quyền cước, lão phu chẳng sợ ngươi đâu!
- Ha ha... Cung Đại Khí, ngươi mà cũng dám tự phụ là một bậc quân tử ư? Thử hỏi trước đây không lâu, ngươi có cướp đoạt chiếc ngân hà bao của tiểu nữ Lộ Lộ chăng?
Cung Đại Khí dường như thoáng ngượng ngùng :
- Lão phu không phải định chiếm hữu, chỉ muốn xem thử trong ấy có những gì, thật không ngờ lại bị quái vật kia đoạt mất.
Thạch Lỗi đanh giọng :
- Vậy đủ rồi! Trong phạm vi thế lực của lão phu không thể để cho bất kỳ ai lòng nuôi ý khác, mặc dù ngươi chưa thể liệt vào hàng đệ nhất nhân, song trước khi đại sự chưa được ổn định, không thể dung tha cho ngươi được.
Đoạn nghiêm giọng quát :
- Hoạt Chung Húc, chuẩn bị thắp đuốc người!
- Thưa vâng!
Giọng điệu Hoạt Chung Húc hệt như một con chó ngoan. Nhạc Quần thầm nhủ: “Phải rồi, thì ra cuộc vây hãm sư phụ là mệnh lệnh của Hoạt Chung Húc, lại chịu sự sai khiến của Đông Hải Ma ngư. Chung quy Thạch Lỗi mới chính là kẻ thù huyết hải của mình!”
- Cung Đại Khí, theo ngươi thấy có phải hay không?
Giọng nói của Thạch Lỗi càng lạnh lẽo hơn, Cung Đại Khí run giọng :
- Theo Cung mỗ được biết, kẻ giả mạo Tây Bắc Phong quả thật đã chết rồi, chôn tại khu vực núi Nga Mi!
- Quân vô dụng! Lẽ ra lão phu còn định sử dụng ngươi ít lâu nữa, song ngươi đã quá bất kính với lão phu. Vì để giữ sự an toàn, đành phải trừ khử ngươi thôi.
Cung Đại Khí gằn giọng :
- Thạch Lỗi, nếu ngươi có giỏi thì chúng ta hãy đi lên trên kia!
- Ngươi không còn cơ hội nữa rồi...
Chỉ nghe “ầm” một tiếng, dường như chỉ một chiêu là đã có người đã ngã quỵ, tiếp theo cánh cửa gian thạch thất ấy bật mở, tiếng bước chân vang lên.
Nhạc Quần và Vô Tâm vội lách ra sau cửa, dồn hết công lực vào song chưởng, chuẩn bị tung đòn chí mạng. Ngờ đâu tiếng bước chân chỉ đi ngang qua và tiến vào gian thạch thất thứ hai. Từ gian thạch thất ấy vọng ra tiếng động lộn xộn, chẳng rõ họ đang làm gì. Tuy nhiên, qua tiếng cười âm hiểm của Thạch Lỗi, Nhạc Quần biết kẻ vừa ngã xuống là Cung Đại Khí. Chẳng rõ họ định xử lý y ra sao.
Chừng sau một tuần trà, mùi mỡ bò từ phòng bên cạnh bốc ra nồng nặc hòa lẫn với mùi thịt cháy khét lẹt, tiếp theo là tiếng rú thảm khốc nghe hết sức rùng rợn.
Nhạc Quần rùng mình vì ghê tởm. Thì ra cái gọi là “thắp đuốc người” nghĩa là thiêu sống con người như một ngọn đuốc, cho đến khi chỉ còn lại hai bàn chân.
Đây quả là một hình pháp tàn bạo nhất thế gian! Cái chết không đáng sợ, bởi bất kỳ người nào cũng chẳng thể tránh khỏi. Song cái chết vì thiêu đốt chầm chậm thế này thật khủng khiếp hơn cả cái chết trăm ngàn lần.
Mùi thịt khét mỗi lúc càng thêm đậm nồng, tiếng rên la mỗi lúc càng nhỏ và đứt đoạn, không còn giống như tiếng người nữa.
Song Nhạc Quần chưa có ý định hiện thân, bởi Cung Đại Khí chẳng phải là một bậc chính nhân quân tử. Đồng thời, chàng nhận thấy hiện mình đang mang một trách nhiệm rất ư trọng đại, đó là phải làm sáng tỏ âm mưu của Thạch Lỗi.
Cuối cùng, tiếng rên la im bặt, song tiếng lửa cháy lại càng to hơn, ngay cả gian thạch thất bên này cũng tràn ngập khói xanh.
Nhạc Quần bước đến cạnh vách đá, may thay lại có một khe nứt rất hẹp, bèn ghé mắt nhìn sang phòng bên kia. Lập tức chàng rùng mình sởn gai ốc và đồng thời có cảm giác lờm lợm.
Thì ra Cung Đại Khí khắp người bị bọc một lớp mỡ bò rất dày, lúc này đã bị cháy đến ngực, mỡ người hòa với mỡ bò lênh láng từ trên chảy xuống, phần xương đầu bị cháy đen thui.
Hoạt Chung Húc đang dùng một cái gàu sắt hứng lấy dòng mỡ bò chảy xuống, rồi lại tưới lên đầu của Cung Đại Khí. Thế là ngọn lửa trên đỉnh đầu lại bốc lên. Lát sau, chiếc đầu lâu đen cũng biến thành tro than.
- Ngươi...
Đôi mắt sắc lạnh của Thạch Lỗi trừng trừng nhìn vào Hoạt Chung Húc như báo trước điều chẳng lành sắp ập xuống đầu y. Hoạt Chung Húc vừa chạm vào ánh mắt ấy, liền rùng mình cúi đầu xuống nói :
- Thưa chủ nhân, thuộc hạ luôn hết dạ trung thành...
Thạch Lỗi cười âm hiểm :
- Nhưng ngươi đã làm hỏng đại sự của ta, để cho tên giả mạo Tây Bắc Phong lọt lưới và môn nhân của y bước chân vào giang hồ.
Hoạt Chung Húc tái mặt lắp bắp :
- Điều ấy... thật không ngờ Nhạc Quần... tuổi trẻ như vậy mà... võ công lại...
- Im ngay! Một kẻ thân trúng kịch độc mà ngươi còn không thu thập được! Ta có thể tin ngươi nữa được chăng?
Hoạt Chung Húc mặt mày xám ngắt, tiếng lửa cháy rào rào bên cạnh như thể từ trong người y phát ra, thớ thịt trên mặt co rúm :
- Tiểu nhân đã biết tội, xin chủ nhân ban cho cái chết!
Nhạc Quần bất giác than thầm: “Hoạt Chung Húc cũng đáng kể là một nhân vật bậc nhất, còn nhớ trước đây bọn Tương Dương tam tuyệt từng gọi y là ‘Lão gia gia’, xem như một nhân vật cao siêu, song ở trước mặt Thạch Lỗi thì y chẳng khác nào một con sên nhớt”.
Thạch Lỗi cười đắc ý :
- Niệm tình ngươi tài nghệ kém cỏi nên phen này ta bỏ qua cho, nhưng ngươi phải đái công chuộc tội.
Hoạt Chung Húc thở phào, như thể vừa thoát khỏi bàn tay của tử thần, giọng khúm núm nói :
- Đa tạ ân điển của chủ nhân! Võ công của tiểu nhân quá kém cỏi e làm lỡ đại sự, xin chủ nhân hãy phái thêm một hai vị cao thủ lãnh đạo tiểu nhân.
Thạch Lỗi nghiêm giọng :
- Ta đã phái ra rồi, kể từ nay các ngươi đều phải chịu sự chỉ huy của y. Còn các môn phái ngươi đã chỉ huy trước đây thì cứ giữ nguyên và tuyệt đối không được tiết lộ nhân vật lãnh đạo!
- Thưa vâng! Chẳng hay người ấy là ai vậy?
Thạch Lỗi cười âm hiểm :
- Ngươi khỏi bận tâm, tự y sẽ liên lạc với ngươi thôi. Và ngươi cũng nên biết, nhất cử nhất động của ngươi đều nằm trong sự giám sát của y, ngươi hãy tự giữ mình.
Hoạt Chung Húc thót người :
- Thưa vâng! Theo tiểu nhân được biết, Bạch Phát Hằng Nga quả có dã tâm rất lớn.
Những điều Nhạc Quần đã nói hoàn toàn đúng sự thực. Lục Bình đã được đưa đến tay Tây Bắc Phong hồi một tuổi, chủ ý là học trộm võ công và đánh cắp cây đồng tiền. Hắn thay đổi diện mạo để ứng tuyển Phò mã và Hồ Tiểu Điệp trở thành quái vật mục đích đều là chiếc Nhật kính trong kim hà bao cả!
Thạch Lỗi cười khinh khỉnh :
- Điều ấy ta đã sớm biết rồi! Kim hà bao hiện đã nằm trong tay ta. Ngươi có biết lai lịch và diệu dụng của kim hà bao chăng?
Hoạt Chung Húc ngẩn người, Nhạc Quần cũng hết sức kinh hãi, bởi kim hà bao nằm trong tay lão có nghĩa là Phụng Hoàng công chúa đã bị lão kiềm chế.
Thạch Lỗi cười chậm rãi nói :
- Nhật Nguyệt bảo kính là vật triều cống của nước Ba Tư cho nhà Đường. Lúc bấy giờ quyền thế nằm trong tay Võ hậu. Võ hậu có một người con gái là Thái Bình Công chúa, rất được Võ hậu yêu quý, sau gả cho Tiết Thiệu và được Võ hậu ban cho hai hộp quốc bảo trị giá cả vạn lượng vàng khối, nào ngờ bị cướp sạch. Võ hậu tức giận, hạ lệnh ráo riết truy bắt thủ phạm, về sau đã tìm lại được gần hết, chỉ có Nhật Nguyệt bảo kính là bị mất tích.
Lão ngưng giây lát lại tiếp :
- Nhật Nguyệt bảo kính về sau đã lọt vào tay một vị kỳ nhân, vị kỳ nhân nọ giao Nhật kính cho đại nữ đồ, Nguyệt kính cho nhị nữ đồ...
Hoạt Chung Húc bỗng hỏi :
- Chẳng hay nhị nữ đồ của vị kỳ nhân đó phải chăng là nữ chủ nhân?
Thạch Lỗi sầm mặt :
- Chính là ả tiện nhân ấy. Thị đã bị ta đánh rớt xuống Lao Sơn Bích Lạc nhai, có lẽ giờ đã mục nát theo cây cỏ rồi.
Nhạc Quần mắng thầm: “Lão tặc quả là độc ác, vì một chiếc bảo kính mà đành tâm giết chết vợ mình”.
Hoạt Chung Húc rợn người tự thán: “Đối với vợ mình mà còn như vậy, với kẻ khác thì đến mức độ nào!”
Thạch Lỗi chậm rãi nói tiếp :
- Còn đại nữ đồ chính là vợ của Thủy Thiên Ngao. Y thị... đã mất tích hồi mười năm trước, Nhật kính trao lại cho Đại công chúa.
Hoạt Chung Húc bỗng hỏi :
- Nhật Nguyệt bảo kính đã là cống bảo của hoàng gia thì có chi là bí mật chứ?
Thạch Lỗi cười khẩy :
- Khi Nhật Nguyệt bảo kính đến tay vị kỳ nhân nọ thì lại có thêm diệu dụng khác. Nghe đâu hai chiếc kính soi lẫn vào nhau là có thể hiện ra...
Hoạt Chung Húc vểnh tai lên, Nhạc Quần cũng ngưng thần lắng nghe song Thạch Lỗi không nói tiếp nữa.
Tuy nhiên, qua thái độ nghiêm nghị của Thạch Lỗi cũng có thể đoán ra được, khi hai chiếc kính đối chiếu, cảnh vật hiện ra hẳn rất là ghê gớm, chẳng những có liên quan đến lão, mà còn có quan hệ mật thiết với toàn thể võ lâm.
Thạch Lỗi bỗng sầm mặt nói :
- Ta không nên xem thường Thánh Thủ Gia Cát và Độc Biển Thước, phải giám sát chặt chẽ mới được!
Hoạt Chung Húc vội gật đầu :
- Vâng. Nhưng hai mẹ con Bạch Phát Hằng Nga rất có thể là chướng ngại vật của bổn đảo!
Thạch Lỗi gật gù :
- Tất cả đều nằm trong dự tính của ta. Phen này ta dẫn dụ Lục Bình đến đảo này chính là nhằm để đối phó với hai mẹ con y thị đấy.
Lúc này thi thể Cung Đại Khí đã cháy đến lưng, khói ngập tràn cả gian thạch thất, mùi thịt khét lẹt vô cùng gớm ghiếc.
Vô Tâm vóc dáng quá cao, hít vào quá nhiều khói, nước mắt nước mũi chảy dài, song lại không biết ngồi xổm xuống.
Nhạc Quần ngoảnh lại, nhìn thấy y đưa hai tay bụm miệng như muốn hắt hơi, bất giác giật mình kinh hãi, vội xua tay ra dấu, song xem chừng y không sao dằn nén nổi nữa. Chàng vội bụm chặt miệng y lại :
- Ắch xì!
Nhạc Quần biết không thể nào ẩn thân được nữa bèn rút Quỷ Đầu trượng xuống nhìn Vô Tâm.
Quả nhiên, sau một tiếng quát vang, hai người đã xuất hiện ngay cửa thất, chính là Thạch Lỗi và Hoạt Chung Húc.
Thạch Lỗi thoạt tiên thoáng ngẩn người, nhưng lập tức cười khẩy nói :
- Nhạc Quần, lão phu vốn đã có phần nghi ngờ về hai thi thể kia, nhưng vì mặt mũi bị hủy hoại và ngay cả tay chân cũng không sao phân biệt được, nên ngay như Lục Bình là sư huynh ngươi mà cũng bị lừa.
Đoạn lão lôi cây cần câu ra, “víu” một tiếng, vụt dài ra năm sáu thước, cười gằn nói :
- Nhưng như vậy cũng hay, lão phu khỏi phải tốn công nhọc sức. Có lẽ người đã chứng kiến cảnh thắp đuốc người rồi chứ?
Nhạc Quần mắt rực hung quang, nghiến răng nói :
- Thạch lão tặc, lão đã chứng kiến võ học của môn hạ Tây Bắc Phong rồi. Lão chuyên gieo gió e rằng hôm nay đã đến hồi gặt bão, chính mình phải nếm mùi cái trò thắp đuốc người đấy!
Đoạn quay sang Hoạt Chung Húc gằn giọng nói tiếp :
- Hoạt Chung Húc, lão cũng là đệ nhất nhân, vì Tiêu Diêu Quân và toàn thể võ lâm, Nhạc mỗ để cho lão một cơ hội sám hối hoàn lương. Lão tặc này lòng dạ như rắn rết, đến thê tử còn chẳng buông tha, số phận sắp tới của lão như thế nào hẳn cũng có thể đoán biết được. Nếu lão còn chút nhân tính thì hãy kịp thời dừng bước, nghe lời khuyến cáo của Nhạc mỗ, đưa Vô Tâm thoát ra khỏi nơi đây trước...
Thạch Lỗi bỗng cười phá lên :
- Ha ha... Nhạc Quần, ngươi tưởng đâu đấu ngang tay với Tiêu Diêu Quân là có thể chống cự lại lão phu ư? Ha ha...
Vậy là đúng rồi, nhân vật lợi hại hơn cả Tiêu Diêu Quân mà nữ tỳ kia đã ám chỉ chính là lão tặc này đây.
Những lời lẽ chính trực của Nhạc Quần đã khiến Hoạt Chung Húc bất giác rúng động trong lòng, lão thầm nhủ: “Nhạc Quần nói rất đúng, Thạch Lỗi tâm độc thủ lạt, làm việc dưới tay y, tính mệnh chẳng khác chỉ mành treo chuông, có thể đứt bất cứ lúc nào”.
Tuy nhiên, sực nghĩ tới thủ đoạn tàn bạo của Thạch Lỗi đối với thuộc hạ, lão bèn chẳng dám nghĩ ngợi gì thêm nữa, quát lên một tiếng rồi lao bổ về phía Vô Tâm, chiếc dù đen chớp nhoáng tung ra mười tám chiêu.
Nhạc Quần cũng chẳng dám chần chừ, ngọn Quỷ Đầu trượng vung lên kèm với tiếng rít gió rợn người, vừa xuất thủ đã tung ra hai chiêu “Hàm Sa Xạ Ảnh” và “Quỷ Khốc Thần Gào”.
Song, ngọn cần câu của Thạch Lỗi đã rung lên, chỉ thấy ánh bạc lấp loáng, “keng keng” hai tiếng, Nhạc Quần cảm thấy lồng ngực nóng ran, máu huyết dâng trào.
Nhạc Quần hiểu rằng nội lực của lão ma đầu này cực kỳ thâm hậu, nếu thẳng thừng va chạm, e rằng không đến ba mươi chiêu thì ngọn Quỷ Đầu trượng sẽ bị văng mất.
Trong cơn kinh hãi, Nhạc Quần lùi vội ra sau năm bước, vung trượng ra chiêu “Âm Linh Bái Nguyệt”.
Thạch Lỗi cười gằn liền liền, ngọn cần câu rít gió vun vút, lưỡi câu ba ngạnh bay thẳng vào mặt Nhạc Quần.
Chiêu này quá ư âm hiểm và huyền diệu, chiêu Âm linh bái nguyệt của Nhạc Quần có uy lực mạnh hơn cả chiêu “Quỷ Khốc Thần Gào”, vậy mà vẫn bị lưỡi câu của đối phương xâm nhập.
Nhạc Quần tuy cao ngạo, lúc này cũng phải kính phục, vội triệt trượng lui thân và nghiêng đầu sang bên, lưỡi câu xẹt qua tai đau rát, đoạn chàng dùng thân pháp nhanh như chớp, dồn hết mười hai thành chân lực, từ mười hai phương vị khác nhau tung ra chiêu thứ mười hai “Luân Hồi Bất Tức”.
Những thấy sóng trượng trùng trùng, liên miên bất tận, uy lực kinh hồn, chẳng biết đâu là thực đâu là hư.
Thạch Lỗi từ sửng sốt chuyển sang ghen ghét, lão không thể chấp nhận một kẻ trẻ tuổi có thân thủ cao siêu như thế này, cũng như đã không thể chấp nhận được vợ lão vậy. Trong tiếng thét giận dữ, ngọn cần câu cơ hồ biến thành hình tròn, xuyên lướt trong làn sóng trượng chập chùng.
“Soạt!” Nhạc Quần nghe vai trái đau buốt, một mảng cả da lẫn thịt đã bị lưỡi câu móc đi.
Kẻ địch quá mạnh khiến Nhạc Quần hiểu rằng nếu không liều mạng thì sẽ không còn cơ hội.
Chiêu kỳ học tung ra, không khí như bị cô đặc thành vách sắt từ bốn phương tám hướng ập tới.
Thốt nhiên, thạch thất chao đảo, và mỗi lúc một thêm dữ dội, cát đá rơi mù mịt. Thoạt tiên, Thạch Lỗi những tưởng là do uy lực của ngọn Quỷ Đầu trượng, song lập tức nhận thấy không phải, mà là mặt đất đang rung chuyển.
Nhạc Quần thấy Thạch Lỗi bỗng dưng thu cần câu thoái lui ba bước, tưởng lão sợ hãi trước chiêu kỳ học, chợt thấy bên kia Vô Tâm và Hoạt Chung Húc cũng đã ngưng đấu, đang lảo đảo ngả nghiêng như người say rượu, chàng bất giác giật mình kinh hãi.
Cơn chấn động mỗi lúc càng thêm khủng khiếp, tưởng chừng như đang đứng trên con thuyền trong cơn sóng dữ. Đừng nói xuất chiêu công địch, ngay đến muốn trụ tấn cũng chẳng thể được.
Thạch Lỗi là chủ nhân hòn đảo này, hiển nhiên đã hiểu việc gì đang xảy ra, vội quát lớn :
- Cửa phòng hộ...
Đồng thời nhào xuống đất lăn nhanh ra ba trượng, hai tay đẩy mạnh, một cánh cửa đá bị vỡ nát, lão tức thì lao vút ra ngoài.
Nhạc Quần thấy vậy cũng quát lớn :
- Vô Tâm, chạy mau!
Vừa nắm được tay y, cả hai lập tức ngã lăn ra bởi một cơn chấn động quá mạnh, đầu choáng mắt hoa và vách đá đã chuyển hướng, cánh cửa đá chẳng còn thấy đâu nữa.
Thốt nhiên, “rầm” một tiếng như trời long đất lở, Nhạc Quần bị hất tung va mạnh vào tường liên hồi, mặt mày xây xẩm, cố gắng lắm mới hé mở được mắt, chỉ thấy cách đó vài trượng mặt đất bị nứt làm đôi và nhanh chóng rộng ra về phía chàng.
Ngay khi thần trí chàng còn đang chơi vơi, lại nghe một tiếng nổ rền rĩ, khe nứt đã vươn dài đến cạnh, hệt như một con quái vật khổng lồ há miệng nuốt chửng lấy chàng. Thế là chàng đã lọt xuống khe sâu thăm thẳm.