Nhận ra Moudo không phải muốn làm khó mình , vẻ mặt của Bill cũng đã dịu lại đôi chút , từ từ đứng dậy ,bước tới bên cạnh Tiền Thế Kiệt . im lặng suy nghĩ hồi , bỗng nhiên mở miệng nói : “ Moudo , xin lỗi vì đã hiểu lầm ngài …”
Moudo cười cách tự nhiên : “ ồ , lỗi phải gì , cũng là tại ta đóng kịch quá hay đó thôi . nhưng rốt cuộc cũng để cho cậu nhóc này nhận ra . đã vậy còn bị cậu ta đánh cách thảm thương như thế kia , xem ra ta đã già rồi nhỉ , haha !!”
Moudo nhìn về phía đám thuộc hạ , nghiêm giọng nói : “ tất cả mọi người hãy tản ra , đi làm công việc của mình , đừng có suốt ngày loay hoay ở đó nữa , hừ !!”
câu nói của ông ta vừa dứt , đám thuộc hạ vội vã tản ra hết , tiếp tục công việc của mình .
Moudo hướng về phía lều vải của mình tạo ra tư thế mời vào , nghiêm giọng nói : “ chắc các cậu đi đường cũng đã mệt rồi , mời vào trong đó ăn uống nghỉ ngơi !” nói xong , trực tiếp bước thẳng vào trong lều vải .
Bill khẽ liếc nhìn Tiền Thế Kiệt , chờ đợi quyết định của anh ta . Tiền Thế Kiệt khẽ nhún người , mỉn cười nói : “ nếu như người ta có lòng tốt muốn mời mình vào ăn uống , ngu gì từ chối chứ ! cứ vào trong nghỉ ngơi ăn uống cho lại sức rồi mới đi tiếp cũng chưa muộn .”
Tiền Thế Kiệt cùng Bill bước trong lều của Moudo . trong này khá rộng rãi , ngoại trừ chỗ ngủ nằm sát ở bên góc trái ra , chính giữa được bố trí vài chiếc bàn làm nơi tiếp khách . khá giống như lều trại của những người Mông cổ ở thế giới của Tiền Thế Kiệt .
Tiền Thế Kiệt và Bill phân biệt ngồi sang ở bên , còn Moudo thì ngồi ở chiếc ghế chủ ở chính giữa . rượu và thức ăn được thuộc hạ của ông ta mang lên . tuy chỉ là những miếng thịt khô được nướng lại , và rượu cũng thuộc loại rượu mạnh rẻ tiền . nhưng sau nhiều ngày ăn bánh khô và những miếng thịt khó nhai của lũ bạo phong ma sói , những món thức ăn lúc này có thể xem như là cao lương mỹ vi rồi đấy . ngoài ra , bên ngoài khí hậu đang rất lạnh , uống ngụm rượu mạnh vào cổ họng , còn có tác dụng chống lạnh . sau khi uống xong vài ngụm rượu , Tiền Thế Kiệt chỉ cảm thấy cổ họng và dạ dạy nóng lên cách khủng khiếp , độ cồn khá mạnh , anh ta cũng có chút chịu không nổi .
Còn Bill và Moudo dường như đã uống quen loại rượu mạnh này rồi , nên mặt mày của họ vẫn tỉnh bơ , từng chén từng chén rượu đút vào trong miệng như đút nước lã , Tiền Thế Kiệt nhìn thấy cảnh đó cũng cảm thấy có chút sợ hãi .
Nhận ra Tiền Thế Kiệt có chút chịu không nổi ,Moudo oai nghiêm cười lớn : “ haha , không ngờ kiếm thuật của cậu tài giỏi như vậy , nhưng tửu lượng thì quá yếu kém . xem ra phải huấn luyện cậu khoá để trở thành nam tử hán thật thụ mới được .”
Tiền Thế Kiệt cười thầm trong bụng : mẹ kiếp , chẳng lẽ uống rượu như uống nước lã như các ông mới đáng gọi là nam tử hán sao ?? ma men thì có !!
Cười nói hồi , Moudo lại mở miệng hỏi : “ lần này các cậu vào trong rừng định làm gì ? săn ma thú làm giàu à ??”
Lúc này Bill đã chút ngà ngà say , chưa đợi Tiền Thế Kiệt kịp lên tiếng ,hắn đã trả lời trước : “ không , lần này thiếu chủ của tôi định đi xuyên qua khu rừng băng phong chứ không phải săn ma thú như các ngài …..”
nghe Bill nói thế, Moudo dùng ánh mắt kinh ngạc và dò xét nhìn chằm chằm vào Tiền Thế Kiệt , hỏi : “ Bill nói thật đấy chứ ??”
Tiền Thế Kiệt do dự hồi , khẽ ngật đầu .
Moudo lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào anh ta , nhạt nhạt hỏi : “ cậu đi xuyên qua khu rừng băng phong để làm gì thế ??”
Moudo chỉ là người xa lạ mới gặp mặt , tuy Tiền Thế Kiệt có chút thiện cảm với người đàn ông này . nhưng cũng chẳng muốn kể cho ông ta biết những việc mình cần làm , chỉ ngập ngừng nói: “ à … mong ngài thông cảm , tôi có công việc quan trọng cần phải đi tới tận cùng của khu rừng băng phong mới có thể hoàn thành . còn việc gì thì tôi không thể kể cho ngài nghe , mong ngài thông cảm cho ạ !”
những ánh mắt phức tạp của Moudo đã biến mất , ông ta bỗng nhiên há há cười lớn : “ ồ , nếu như cậu không muốn nói thì thôi , ta cũng không ép . chỉ là đi vào sâu trong khu rừng rất nguy hiểm , ta e rằng …..”