Sau khi ăn thêm cú chổi vào đầu , Tiền Thế Kiệt giận dữ chụp lấy cây chổi của lão Pole , giận dữ quát : “ thôi đủ rồi , cho tôi xin lỗi vì đã lấy trộm bảo vật của ông . nhưng mà nãy giờ ông cũng đánh đủ rồi chứ . cùng lắm thì …. Cùng lắm thì tôi trả tiền cho ông , xem như là phí thuê giáp , làm gì mà dữ vậy !!”
Lão Pole đã ngừng đánh Tiền Thế Kiệt , lão đang hít thở cách dồn dập , khuôn mặt giận tới nỗi đỏ phồng lên , nghiến răng nghiến lợi quát : “ trả tiền ? mi còn tiền nữa đâu mà trả cho ta chứ ?? vả lại ,món bảo vật đó còn quan trọng hơn mạng sống của ta , mi có bao nhiêu tiền để trả cho ta nào ?? thằng nhóc khốn kiếp , món bảo vật đó ngay cả ta còn tiếc nuối không dám sử dụng tới , mi lợi dụng lúc ta nằm viện cuỗn đi mất của ta , ta sẽ giết mi !!”
quát xong , lão lại định phóng tới ăn thua đủ với Tiền Thế Kiệt . Cortina vội vã chạy tới cản ông ta lại , hoảng hốt nói : “ thôi mà chú , chuyện gì còn có đó mà , xin chú đừng đánh Thế Kiệt thiếu gia nữa mà ….” Vừa nói trên mép mắt của cô ta vừa chảy nước mắt , dường như cô ta đang đau xót cho Tiền Thế Kiệt thì phải .
Lão Pole nhìn thấy Cortina bắt đầu có dấu hiệu bật khóc , lão cũng có chút chạnh lòng . dù sao thì mấy ngày nay cô gái này đã hầu hạ chăm sóc lão thật chu đáo , ngoài ra còn giúp lão làm đủ mọi thứ việc nhà cộng thêm chăm coi cửa tiệm . nên lúc này lão tương đối có tình cảm với Cortina (tất nhiên , chỉ là tình cảm bình thường , đừng có nghĩ bậy) , cơn giận dữ của lão đã dần dần dịu lại đôi chút , thả lỏng cây chổi xuống , trừng mắt nhìn vào Tiền Thế Kiệt , quát : “ còn không mau trả lại bộ giáp đó cho ta nữa , hay là muốn ăn đòn tiếp đây ??”
Nghe lão nói thế , Tiền Thế Kiệt hối hả chạy vào trong phòng cởi bộ giáp trả lại cho lão Pole . lúc chạy ngang qua Cortina ,anh ta không quên phóng những ánh mắt biết ơn về phía cô ta . Cortina chỉ mỉn cười dùng tay dụi dụi nước mắt trên mép mắt , lại dìu lão Pole ngồi xuống bàn trà chờ đợi . tất nhiên là không quên rót cho ổng ly trà để hạ hoả hạ hoả ….