và toà cung điện đó , được chống đỡ bằng những cây cột khổng lồ thô to bằng cơ thể của , tên đàn ông lực lưỡng cộng lại . mặt xuyên gió , hoàn toàn không có tường vây gì cả . phía đều chống đầy những dãy cột khổng lồ đó .
và nơi này , vắng lặng như bãi chết chóc , không có tiếng động nào cả , thậm chí ngay cả cơn gió cũng không có .
khi anh ta ngẫng đầu nhìn lên trời , bầu trời là bãi hư không màu trắng . không có mặt trời , không có mây , ngoại trừ bãi hư không màu trắng đó , ngoài ra không có bất kỳ thứ gì cả .
cảnh tượng ở trước mắt đã khiến cho Tiền Thế Kiệt đứng chết lặng như pho tượng, há hốc kinh ngạc , giương to đôi mắt ra nhìn .
Tiền Thế Kiệt sửng người hồi lâu , mới trấn tĩnh lại , cứ tưởng rằng mình đang nằm mơ , anh ta tay tự tát thật mạnh vào mặt mình cái !
Bốp !!
“Ui da ! mẹ kiếp , đau chết tao rồi . vậy là ….. vậy là mình không phải đang nằm mơ à ??? rốt cuộc đây là đâu thế ? là thiên đàng ? hay là địa ngục??” Tiền Thế Kiệt tay bụm lấy bên má vừa tự tát vào , ngơ người nhìn chằm chằm vào toà tháp cao vút trời ở trước mặt .
trong lúc Tiền Thế Kiệt còn đang đắm chìm trong những suy nghĩ vớ vẫn . bỗng nhiên , giọng nói xa lạ lại vang lên lần nữa , nhưng lần này không phải là từ bên tai của anh ta nữa, mà được truyền tới từ tứ phía trong quảng trường : “ hoan nghênh anh đã trở về , con trai của ma thần !!”
cái …. Cái gì …. Mình có nghe lầm không vậy ??? con …. Con trai của ma thần ???