Thần Trộm Cuồng Phi

chương 35: lòng người

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: tieuquynho

Betaer: Tử Sắc y

Lý Tinh Hành biểu hiện ra biểu tình quả nhiên là ngươi hiểu vẻ mặt của ta, vừa cười vừa nói: "Bên ngoài gió lớn, ngươi xem vào trong lều ngươi, hay đi đến lều của ta nói chuyện?"

Đương nhiên là Hoa Thiên Vũ lười đi thêm vài bước đến lều của hắn, trực tiếp quay về trong lều mình, thắp đèn trong lều, sau đó ngồi khoanh chân dưới đất, nhìn Lý Tinh Hành đi vào nói: "Đừng cố ra vẻ bí mật như thế, có lời gì thì nhanh nói đi, ngươi nói gì để muộn như thế rồi mà Bạch Thu Nguyên không để ý đến nguy hiểm, tự mình đi trước?"

"Kỳ thật cũng không có gì!" Lý Tinh Hành cười tủm tỉm ngồi ở trước mặt Hoa Thiên Vũ nói: "Ta chỉ nói cho hắn biết, U Minh hỏa sư xuất hiện ở chỗ tiên thảo. Sau đó hắn thừa lúc ta nằm ngủ, liền tự mình đi trước."

U Minh hỏa sư xuất hiện ở chỗ tiên thảo? Hoa Thiên Vũ nghe vậy ngẩn ra, lập tức cười nhạo nói: "Ngươi cho ta ba tuổi đứa trẻ à! Lời này Bạch Thu Nguyên cũng tin? Hơn nữa nếu là thật, tuy một mình hắn có thể chống lại một đám U Minh hỏa sư nhưng làm sao có thể chắc chắn một người có khả năng bắt được tiên thảo tự di chuyển chứ!"

Lý Tinh Hành lắc đầu cười nói: "Bởi vì ta là Lý Tinh Hành! Lời của ta nói vốn chính là cách! Huống chi, lời của ta nói, chính là sự thật!"

Hoa Thiên Vũ không tin nói: "Vậy sao ngươi không nói trước lúc cắm trại, không nên chờ đến khi Bạch Thu Nguyên tự mình đi trước mới nói? Chẳng lẽ thêm hai người, phần thắng không lớn hơn một chút sao?"

Lý Tinh Hành lắc đầu thở dài nói: "Thật không biết Bạch Thu Nguyên vừa ý ngươi điểm nào, rõ ràng là nhờ ngươi giúp hắn cùng đi tìm kiếm tiên thảo. Hiện tại ta cũng có chút hoài nghi trời giáng điềm báo có phải đã sai rồi hay không, tại sao ngươi lại là quý nhân trong đời ta chứ! Với cái đầu này của ngươi, vứt vào trong rừng sâu, chỉ sợ ngay cả một bước cũng không đi được thì đã bị dã thú ăn thịt rồi!"

Bất cứ kẻ nào nghe thấy lời này đều cảm thấy không thoải mái, lại càng không phải nói người đó là Hoa Thiên Vũ. Nhưng khi Lý Tinh Hành nhìn thấy vẻ mặt nguy hiểm của Hoa Thiên Vũ rất nhanh liền lựa chọn thỏa hiệp, liên tục khoát tay nói: "Quân tử động khẩu không động thủ, ngươi không cần bắt nạt người yếu, ta nói hết mọi chuyện cho ngươi biết không phải là xong rồi sao. Ngươi đừng độc ác như vậy, động một chút là dùng bạo lực, bạo lực không thể giải quyết được vấn đề!"

Hoa Thiên Vũ không chút khách khí tát một cái, nói: "Ta vốn không phải là quân tử, ta là nữ tử, lời ngươi nói không có tác dụng với ta! Mau nói hết rõ ràng cho ta, nếu không ta sẽ trực tiếp ném ngươi vào sông cho cá ăn!"

Lý Tinh Hành không ngừng né tránh ma trảo của Hoa Thiên Vũ, tức giận nói: "Tại sao ngươi có thể độc ác như vậy! Được rồi, ngươi ngồi xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện, ta nói tất cả mọi chuyện cho ngươi hiểu!"

Hoa Thiên Vũ liếc Lý Tinh Hành, ngược lại cũng không đùa giỡn với hắn nữa, lúc này Lý Tinh Hành mới hài lòng ngồi xuống nói: "Thế này mới đúng chứ! Kỳ thật Bạch Thu Nguyên tới chỗ này, cũng không phải là chỉ vì tiên thảo, ngoại trừ tiên thảo, hắn còn có mục đích khác, nhưng tiên thảo là một trong những mục đích của hắn, đó là điều không thể nghi ngờ."

Thấy Hoa Thiên Vũ nhìn mình như nhìn một tiểu ngốc tử, Lý Tinh Hành biết mình không nói ra chút hiểu biết của mình, thì nhất định sẽ bị Hoa Thiên Vũ luôn luôn khinh bỉ!

"Kỳ thật tiên thảo kia chính là một cây nhân sâm vạn năm đã thành hình!" Lý Tinh Hành rốt cục cũng không hề ra vẻ thần bí nữa, nói: "Bây giờ nhân sâm đã thành tinh, cho nên mới có thể hành tẩu khắp bốn phía xung quanh Hoa Mị tiên sơn, kỳ thật U Minh hỏa sư chính là ma thú bảo hộ, đây là do ta đoán được. Trước kia ta ở trên bờ sông phát hiện ra tung tích của nhân sâm, lại cảm nhận được một luồng hơi thở của U Minh hỏa sư, lúc này mới có thể khẳng định tiên thảo các ngươi muốn tìm ở ngay đối diện sông!"

"Vậy rốt cuộc Bạch Thu Nguyên có tâm tư gì?!" Hoa Thiên Vũ vừa nghe lời này, cả ngươi lập tức có cảm giác không ổn! Bạch Thu Nguyên còn chưa nói với nàng là tiên thảo có ma thú bảo hộ. Nếu biết rõ nguy hiểm như vậy đánh chết nàng cũng không tới, cho dù nhân sâm vạn năm kia có thể giải trừ độc tố trong cơ thể. Nói đùa, đối đầu với một đám U Minh hỏa sư, cũng không phải là chuyện khiến người ta cảm thấy cao hứng. Đặc biệt cho dù là đánh thắng được U Minh hỏa sư, có thể bắt được nhân sâm thành tinh kia hay không, cũng khó nói. Tốc độ di chuyển của nhân sâm thành tinh kia không thể dùng lẽ thường mà suy đoán! Hoa Thiên Vũ không cho rằng khinh công hiện tại của mình có thể bay nhanh đến mức so với yêu quái thành tinh!

"Bạch Thu Nguyên tìm ngươi đi cùng, tất nhiên là tìm người giúp hắn lấy nhân sâm!" Lý Tinh Hành cười vô cùng gian trá nói: "Nhân sâm có ma thú bảo hộ là chuyện mà ai cũng biết, cho nên hắn cần người giúp hắn đánh lạc hướng ma thú bảo hộ. Người đó phải có khinh công tốt, hơn nữa phải có suy nghĩ muốn sống mãnh liệt. Chỉ có đầy đủ hai điểm này mới có thể đánh lạc hướng ma thú bảo hộ, kéo dài thời gian lâu. Quả thật ngươi có đầy đủ hai điểm này, cho nên tất nhiên là hắn sẽ dẫn ngươi đi tới nơi này, không phải đến bây giờ ngươi mới suy nghĩ cẩn thận chứ?!"

Hóa ra bản thân mình bị người ta dùng làm mồi dụ! Cả khuôn mặt của Hoa Thiên Vũ đều tức giận đến đỏ bừng. Hiện tại nàng hận không thể tìm Bạch Thu Nguyên để đánh hắn một trận. Nhưng lập tức lại nhụt chí, nghĩ lại, với thực lực của Bạch Thu Nguyên rõ ràng là nàng đánh không lại, hơn nữa nếu nàng thực sự có can đảm đi đến trước mặt hắn, nói không chừng hắn sẽ không chút khách khí đánh nàng đến ngất xỉu, sau đó xem như con mồi chết rồi ném xác cho U Minh hỏa sư làm điểm tâm!

Nghĩ tới đây, Hoa Thiên Vũ nghĩ đến một chuyện khác, hỏi: "Vậy ngươi nói với hắn cái gì, mà hắn không cần ta làm mồi nhử, tự mình đi trước tìm nhân sâm? Chẳng lẽ ngươi có cách để đối phó với U Minh hỏa sư?"

"Đó là đương nhiên!" Lý Tinh Hành rung đùi đắc ý cười nói: "Một U Minh hỏa sư thì xem là gì chứ, cho dù băng điểm thần long có ở trước mặt ta, ta cũng sẽ không thèm nhăn mày. Ta chỉ nói cho Bạch Thu Nguyên, đồ ăn U Minh hỏa sư thích ăn nhất và nhược điểm của U Minh hỏa sư. Dĩ nhiên là hắn cảm thấy ngươi vướng víu, không đáng để hắn tiếp tục mang theo, nên tự mình đi trước tìm kiếm tiên thảo!"

"Sao hắn có thể khẳng định lời ngươi nói là thật, mà không phải lừa gạt hắn?" Hoa Thiên Vũ không tin nhìn Lý Tinh Hành nói: "Chỉ vài câu qua loa, chỉ vài lời nói của ngươi lại có thể đuổi hắn đi, Bạch Thu Nguyên không ngu ngốc đến mức như vậy chứ!"

"Cho nên mới nói là ngươi ngốc!" Lý Tinh Hành cười càng thêm gian trá: "Ngươi cũng không hỏi thăm một chút đi, cho tới bây giờ Thái Thương Lý Gia ta không hề nói láo, còn thành thực hơn so với người xuất gia. Cho dù lời nói dối có thiện ý, một câu chúng ta cũng khinh thường. Cho nên chỉ cần lời trong miệng ta nói ra, thì Bạch Thu Nguyên không thể không tin. Nếu không ngươi cho rằng tại sao hắn phải chạy suốt đêm đến bên kia bờ sông?"

Nghe lời nói của Lý Tinh Hành, Hoa Thiên Vũ vẫn bán tín bán nghi, luôn cảm giác tiểu hài trước mắt này có điểm nào không đúng. Thật lâu mới có thể thông suốt, nhìn Lý Tinh Hành nói: "Tuy lời ngươi nói với Bạch Thu Nguyên là thật, nhưng ngươi cũng chưa nói cho hắn biết, bên kia bờ sông đó ngoại trừ U Minh hỏa sư, thì còn có những thú dữ khác! Mà mục đích ngươi tìm ta ngoại trừ muốn đi tìm tiên thảo với ta, thì rốt cùng ngươi còn muốn làm gì? Tại sao ngươi phải nói với ta những chuyện này?"

Lý Tinh Hành kinh ngạc nhìn Hoa Thiên Vũ, hiện lên vẻ mặt ‘Thì ra ngươi cũng không ngu ngốc như vậy’, bật cười khanh khách: "Xem ra thật đúng là không thể gạt được ngươi, nhưng ta cũng không tính toán lừa gạt ngươi làm chi. Quả thật ngươi nói không sai, bên kia bờ sông đó ngoại trừ U Minh hỏa sư, còn có những thú dữ khác. Nhưng lúc đó Bạch Thu Nguyên cũng không hỏi ta, là tự hắn cho rằng bên kia bờ sông đó ngoại trừ U Minh hỏa sư ra thì cũng chỉ có nhân sâm vạn năm, chuyện này không thể trách ta không nói cho hắn được, ngươi nói có phải không!"

"Về phần tại sao ta lại nói cho ngươi biết, đó là bởi vì, ta rất muốn nhìn một chút, sau khi biết kịch độc khó giải trên người ngươi, ngươi sẽ có vẻ mặt gì. Ta cũng thật sự muốn biết, vì sao trời lại giáng điềm báo trên người ngươi. Và tin tức ta tiên tri nhận được chính là ngươi là người cuối cùng lấy được nhân sâm vạn năm! Cho nên ta tới tìm ngươi, không phải là chuyện thuận lý thành chương sao?" Lý Tinh Hành cười nói với Hoa Thiên Vũ, lại không phát hiện lông mày của Hoa Thiên Vũ đã nhíu lại thật chặt.

"Ta là người cuối cùng lấy được nhân sâm?" Hoa Thiên Vũ vốn không tin nói: "Ngươi xác định ngươi không tiên tri sai chứ, hoặc chỉ là ngươi muốn gạt ta? Năng lực thần kì của ngươi có đáng tin cậy hay không đây?? Ta cũng không muốn chạy đến bờ sông kia tìm chết!"

Nghe Hoa Thiên Vũ nói như vậy, Lý Tinh Hành như bị vũ nhục thật lớn, nhảy dựng lên đưa tay chỉ Hoa Thiên Vũ mắng to: "Ngu ngốc, đần độn! Ngươi cũng không hỏi thăm một chút đi, tiểu gia ta có thân phận gì, lừa ngươi ta nhận được ích lợi gì sao? Thái Thương Lý Gia ta - danh hào gia chủ đời tiếp theo cũng không phải là giả. Hiện tại ta chính là thiên tài của Lý gia, lời của ta nói, chính là thiên ý, cho tới bây giờ không có ai dám nói ta gạt người, mà ngươi lại còn dám nói ta như vậy, ta..."

"Ngươi muốn thế nào?" Vẻ mặt Hoa Thiên Vũ xấu xa đứng dậy, đi đến trước mặt Lý Tinh Hành, không có ý tốt nắm tay thành quyền kêu răng rắc: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn nói ngươi là tiểu nam nhân oai phong hay sao, muốn dạy dỗ ta à? Sao không nhìn lại thân thể nhỏ bé của ngươi một cái đi, muốn chịu ngược đãi sao không nói sớm! Ta sẽ vô cùng vui lòng thành toàn cho ngươi!"

Lý Tinh Hành so sánh một chút tỷ lệ địch-ta, rồi mới cúi đầu ủ rũ giơ tay đầu hàng nói: "Ta nhận thua. Ta sai rồi. Ta có tội. Ta chỉ muốn cầu xin ngươi theo ta đi đến bên kia bờ sông tìm tiên thảo, ta thề những lời của ta nói đều là thật. Suy nghĩ tiếp theo của ta cũng đều vì muốn tốt cho ngươi, muốn thay ngươi giải trừ độc tố trong người. Hơn nữa ngươi là quý nhân trong sinh mệnh của ta, sao trong đầu của ta lại dám có ý niệm bất kinh với ngươi được chứ. Là ngươi suy nghĩ nhiều có được hay không, không cần oan uổng đến người tốt!"

Nghe Lý Tinh Hành nói như vậy, Hoa Thiên Vũ cười gian hai tiếng, vỗ bả vai nhỏ bé của Lý Tinh Hành, vẻ mặt hiện rõ lời trẻ nhỏ dễ dạy, hết sức tùy tiện nói: "Vậy, tiểu Lý tử, tiếp theo chúng ta làm sao để qua sông? Không phải là ngươi dự định cứ như vậy mà bay qua đấy chứ! Dù sao ngươi cũng là gia chủ tương lai của một đại gia tộc, chút chuyện nhỏ như qua sông hẳn là ngươi có thể lo liệu xử lý được!"

Lý Tinh Hành phẫn nộ không thôi, giận mà không dám nói nhìn Hoa Thiên Vũ, nàng ta vừa mới gọi mình là cái gì? Tiểu Lý tử! Đây không phải là xưng hô mà phi tử trong nội cung gọi tiểu thái giám bên cạnh sao? Thật sự là bắt nạt người quá đáng, rõ ràng nàng ta còn dám nói chuyện qua sông chỉ là chuyện nhỏ nhặt! Hắn có cách nào để qua sông chứ! Hắn sẽ không bay, nhưng cho dù hắn có muốn bay qua cũng sẽ không nói cho nàng biết. Nói cho nàng biết, nhất định nàng sẽ bắt mình cõng nàng sang. Phật tổ ở trên cao, cho dù thân thể nữ nhân này không có bao nhiêu phân lượng thì cũng là thân hình của người lớn, thân thể hắn nhỏ như vậy làm sao có thể chịu được sức tàn phá của nàng!

Truyện Chữ Hay